Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi


"Thời gian cũng không còn sớm nữa, nhà tôi ngay gần đây.

Không thì Ti Cẩn qua nhà tôi ăn bữa cơm? Tôi bảo chị dâu cậu làm thêm mấy món ngon."
Cuộc trò chuyện vừa rồi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Bây giờ đạo diễn Cao đã bắt đầu gọi thẳng tên Phó Ti Cẩn.
"Chuyện này..." Phó Ti Cẩn hơi do dự nhìn về phía Tinh Tinh, lại thấy hai bé gái mới quen đã thân thiết nắm tay nhau như hai chị em gái, cùng nhau đi dạo trên đường rất vui vẻ, hiển nhiên là không muốn phải xa nhau trong thời gian ngắn.
"Vậy thì làm phiền gia đình anh rồi."
"Ha ha ha...!Không phiền không phiền, hai người có thể đến là vinh hạnh của tôi!"
Vỗ vỗ vào vai Phó Ti Cẩn vài cái, Cao đạo diễn cười lớn dẫn Phó Ti Cẩn về nhà mình.
Nhà anh ta quả thực rất gần quán cà phê, đại khái là khoảng cách từ trên lầu xuống dưới lầu.
Ninh Ninh cũng có thể tự mình chạy về nhà.
"Tinh Tinh mau lên, chị dẫn em đến nhà chị chơi."
Ninh Ninh kéo tay Tinh Tinh chạy về phía trước, trực tiếp bỏ lại hai người lớn ở đằng sau.
"Chị ơi, chậm...!Chậm thôi."
Chân Tinh Tinh ngắn, lại không hoạt bát như Ninh Ninh, mới chạy được vài bước đã thở hổn hển.
"Em gái đi nhanh lên nào."
Ninh Ninh ngoài miệng thúc giục, nhưng chân thì dừng lại chờ Tinh Tinh thở xong rồi mới đi.

Lần này cô bé cố ý đi chậm hơn một chút.
Chăm sóc tiểu chân ngắn Tinh Tinh.
Nhà đạo diễn Cao ở trong một khu cư xá kiểu cũ không có thang máy, chỉ có thể leo cầu thang bộ.

May mà nhà anh ta chỉ ở tầng 3, leo lên cũng không mệt lắm.
"Ối!"
Tinh Tinh vốn đang theo Ninh Ninh leo cầu thang, không biết tại sao lại bất ngờ đụng phải một bức tường thịt, làm bé choáng váng cả đầu óc.
"Bạn nhỏ, cháu không sao chứ?"

Vai được người kia đỡ lấy, một giọng nói quan tâm truyền đến từ trên đỉnh đầu Tinh Tinh.
Thân thể nhỏ bé bất giác run một cái, Tinh Tinh nhỏ giọng đáp: "Không...!Không sao ạ."
Giọng sữa hơi run.
"Không sao là tốt rồi."
Người đàn ông bị Tinh Tinh đụng vào cười nhẹ, sau đó buông bé ra tiếp tục đi xuống lầu.
Hắn bước từng bước đi xuống cầu thang, lặng lẽ đi ngang qua người Phó Ti Cẩn và đạo diễn Cao.
Phó Ti Cẩn dừng chân, đột ngột quay đầu lại nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng dần dần đi ra
"Ti Cẩn?"
Thấy sắc mặt Phó Ti Cẩn tái nhợt, đạo diễn Cao lo lắng hỏi: "Cậu không thoải mái sao?"
"Không, không phải, do tôi nhận nhầm người thôi."
Miễn cưỡng mỉm cười, Phó Ti Cẩn cúi đầu bước nhanh.
Ở bên kia, Tinh Tinh được Ninh Ninh nắm tay dẫn đi, bàn tay nhỏ lạnh buốt, Ninh Ninh kỳ quái hỏi: "Em có lạnh lắm không?"
"Không lạnh." Tinh Tinh lắc đầu, tay sờ lên bụng: "Em chỉ hơi đói bụng thôi."
Rất hợp với tình hình, bụng nhỏ phát ra tiếng kêu ùng ục, làm cho Ninh Ninh và hai người Phó Ti Cẩn, đạo diễn Cao bật cười.
"Không được cười." Biết mình bị người ta cười nhạo, bé con tức giận mím môi.
Bảo bảo giận rồi, mấy người đừng hòng dỗ được bảo bảo.
"Ơ, còn nổi giận nữa?"
Đạo diễn Cao ôm lấy Tinh Tinh dỗ dành: "Bé ngoan đừng giận, về nhà chú sẽ bảo thím làm kem chiên thơm thơm giòn giòn cho cháu ăn nhé."
"Kem mà có thể chiên được ạ?" Không bị chảy ra sao.
Tinh Tinh chưa bao giờ nghe nói rằng có thể chiên kem, kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là đươc rồi, miễn là ăn được thì cái gì cũng có thể cho vào nồi chiên."
Có vẻ như Cao đạo diễn là một fan hâm mộ trung thành của món chiên.
Khi đến trước cửa nhà, đạo diễn Cao chưa kịp gõ cửa thì Cao phu nhân đứng ở bên trong đã mở trước.
"Anh lớn vậy rồi còn đứng chắn ở cửa làm gì?"
Cao phu nhân ghét bỏ muốn đẩy Cao đạo diễn đang chắn đường ra thì bị tiểu khả ái trong ngực chồng mình hấp dẫn.

Cao phu nhân dừng lại một chút, giọng cao hơn lúc trước tám độ: "Cao Thông Quang, anh muốn chết hả, anh trộm đứa nhỏ này ở nhà ai, còn không mau mang trả lại cho người ta!"

Phó Ti Thận: "..."
Đứa nhỏ nhà tôi.
"Sao em lại nghĩ là anh trộm con người ta? Mà không phải là đứa bé tự nguyện theo anh về?"
Cao Thông Quang không phục hét lên, trong lòng cảm thấy tổn thương vì bị vợ nghi ngờ.

Kết quả là sau khi nghe anh ta nói như vậy Cao phu nhân còn sốc hơn, hét đến vỡ giọng: "Anh còn dụ dỗ con người ta!"
Phó Ti Cẩn: "..."
Tinh Tinh: "..."
Ninh Ninh: "..."
"Cái đó, mẹ..."
Ninh Ninh kéo ống tay áo mẹ mình, sẵn lòng giải thích hộ bố: "Đây là em bé nhà chú Phó, bọn họ đến nhà mình làm khách."
"A..." Cao phu nhân xấu hổ im lặng một lúc, chỉ vào cái chăn trong tay và vội vàng đi ra ngoài: "Mọi người mau vào nhà ngồi chơi, tôi xuống lầu phơi chăn mền."
Dáng vẻ chạy trối chết.
Sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo không hề kiêng dè gì của đạo diễn Cao, Cao phu nhân âm thầm nghiến răng.
Cao Thông Quang, tối nay anh đừng mơ được về phòng ngủ!
Dưới sự đón tiếp nhiệt tình của đạo diễn Cao, Phó Ti Cẩn dẫn Tinh Tinh vào nhà chào hỏi.
Ông nội và bà nội Cao đều ở nhà, thấy có khách đến, hai lão nhân gia vội đứng dậy vào bếp pha trà, bưng hoa quả ra mời khách.
Nhưng bị Phó Ti Cẩn nhanh tay ngăn lại.
"Chú dì à, không cần phải phiền phức thế đâu.

Hôm nay chúng cháu đường đột đến đây đã quấy rầy mọi người rồi, không thể làm phiền hai người đi pha trà cho bọn cháu nữa đâu."
"Đã đến nhà thì chính là khách, chủ nhà chiêu đãi khách thì có gì mà phiền phức chứ?" Ông nội Cao không đồng ý định đi vào bếp, Phó Ti Cẩn vội vàng nháy mắt với Tinh Tinh.
Tinh Tinh hiểu ý ngay, lập tức bước lên ngọt ngào chào hỏi: "Cháu chào ông bà.

Cháu tên là Tinh Tinh, là đứa nhỏ nhà A Cẩn.


Năm nay cháu ba tuổi."
"Ôi, cô bé xinh xắn này ở đâu ra thế?" Bà nội Cao lập tức bị Tinh Tinh dễ thương lại hiểu chuyện thu phục, ngay cả ông nội Cao cũng thế.
Hai lão nhân gia vây quanh Tinh Tinh thỉnh thoảng lại nhét vào tay bé viên kẹo hay cốc nước gì đó, ngay cả cháu gái ruột nhà mình cũng cho sang một bên.
Ninh Ninh cũng không để ý việc này, thấy không ai quan tâm mình, cô bé tự giác trèo lên ghế sô pha ngồi xem ti vi, tiện tay cầm luôn cái điều khiển ở khe ghế chuyển đến kênh mình thích.
Gần đây ngày nào bé cũng xem phim hoạt hình hai chú gấu.
Hôm nay bé đi ra ngoài với bố đã bỏ lỡ một tập, nên tối nay phải năn nỉ mẹ cho mình mở máy tính xem lại mới được.
Sau khi dặn vợ chuẩn bị thêm vài món cho bữa tối, Cao đạo diễn lập tức lôi kéo Phó Ti Cẩn vào thư phòng.
Vừa nãy bọn họ còn chưa thảo luận xong đâu.
Mặc dù Cao gia sống trong khu cư xá cũ, nhưng thật ra ngày trước nơi đây là tiểu khu dành cho nhà giàu.
Đừng nhìn tầng lầu chật hẹp, lại không có thang máy mà đánh giá.

Trên thực tế, bên trong là năm phòng hai sảnh, kèm theo một ban công lớn kiểu sân vườn.
Ngoài ba phòng ngủ chính, Cao đạo diễn còn đặc biệt dành riêng một phòng cho bố mẹ vợ thỉnh thoảng qua ở.
Còn một phòng được anh ta dùng làm thư phòng, dùng để giải quyết công việc ở nhà
Khi Phó Ti Cẩn cùng Cao Thông Quang đến thư phòng thảo luận kịch bản, thì Tinh Tinh theo Ninh Ninh đến ban công chơi.
"Em biết đập bóng không?"
Ninh Ninh ôm một quả bóng rổ, chỉ vào cái rổ được gắn trên tường.
Trên tường có hai cái rổ, một cao một thấp.

Cái thấp kia chắc là được làm riêng cho Ninh Ninh.
"Em không biết." Tinh Tinh lắc đầu.
Bé chưa xem bóng rổ bao giờ và đương nhiên là không biết chơi.
Mặc dù mấy người ở Phó gia hay Cố gia đều có thói quen tập thể dục hàng ngày, nhưng hầu hết các hoạt động thể dục của họ là chạy bộ hoặc tập thể hình.
Loại hoạt động như chơi bóng rổ được các thiếu niên yêu thích, tất nhiên là bọn họ sẽ không chơi.
"Không sao, chị dạy em."
Đối diện với vẻ mặt có chút bối rối của Tinh Tinh, Ninh Ninh lập tức có hứng thú làm giáo viên.
"Em nhìn nhé, đây gọi là đập bóng."
Ninh Ninh dùng tay đập quả bóng rổ xuống đất, khi bóng nảy lên lại dùng tay đập xuống, quả bóng nện xuống đất rồi lại bắn lên, lại bị đập xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.
Tinh Tinh sợ hãi thán phục nhìn quả bóng rổ cứ nhảy lên nhảy xuống giữa tay Ninh Ninh và mặt đất.
"Ninh Ninh, chị giỏi quá." Bé nhiệt tĩnh vỗ tay cổ vũ, dáng vẻ rất ngưỡng mộ làm cho Ninh Ninh cực kì hưởng thụ.
"Em lại đây làm thử xem." Đưa quả bóng cho Tinh Tinh, Ninh Ninh đứng sang một bên nắm tay Tinh Tinh dạy bé đập bóng.
Ninh Ninh còn muốn dạy em gái dẫn bóng nữa cơ, nhưng khi nhìn bàn tay nhỏ không có mấy sức kia của Tinh Tinh, chỉ đập bóng thôi đã rất khó khăn.

"123..."
Đây là số bóng nhiều nhất mà Tinh Tinh cố gắng hết sức đập được.
Ba lần đầu còn hơi tốt một chút, đến ba lần tiếp theo Tinh Tinh đã mỏi tay.
Ngay cả Ninh Ninh cũng bị bé chọc tức: "Được rồi, cứ thế này đi đã."
Nhận lấy quả bóng từ tay Tinh Tinh, Ninh Ninh tiêu sái biểu diễn một loạt động tác đánh bóng, dẫn bóng, thậm chí còn chạy lên ném bóng vào rổ.
"Oa -- chị Ninh Ninh tuyệt quá!"
Tinh Tinh gần như hét lên vì kinh ngạc.
Ông bà Cao đứng trong phòng khách mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa sôi nổi trên ban công, dù người chơi không phải là bọn họ, nhưng trong lòng hai người cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Đến giờ cơm tối, hai đứa bé mới dừng không chơi nữa.
Cao phu nhân cùng mẹ chồng dọn cơm xong, quay đầu hét to: "Ăn cơm thôi!"
Ninh Ninh kéo Tinh Tinh chạy đến đầu tiên, ngay sau đó Cao đạo diễn và Phó Ti Cẩn cũng đi ra khỏi thư phòng.
Ông nội Cao đã vào trong bếp giúp xới cơm, lấy bát đũa.
Tinh Tinh sửng sốt nhìn bầu không khí vui vẻ hòa thuận của gia đình đạo diễn Cao.
Có chút hâm mộ.

Hình như bé chưa bao giờ được cảm nhận bầu không khí ấm áp của một gia đình bình thường.
"Tinh Tinh đi giúp ông lấy chén đũa, được không?"
Chẳng biết từ lúc nào Phó Ti Cẩn đã ngồi xổm phía sau Tinh Tinh, nói nhỏ vào tai bé.
"...!Tinh Tinh không dám."
Bé hơi chần chừ, rụt rè không dám đi qua đó.
Bé cảm thấy mình không xứng được ở trong bầu không khí vui vẻ hòa thuận đó, cảm thấy rất lạc lõng.
"Không sao, chúng ta cùng nhau đi."
Thật ra Phó Ti Cẩn cũng có cảm giác giống Tinh Tinh, nhưng hắn phải can đảm hơn mới có thể cỗ vũ Tinh Tinh.
"...!Được."
Tinh Tinh do dự một chút, nhưng nỗi khát vọng trong lòng đã chiếm ưu thế.
Bàn tay nhỏ nắm chặt một ngón tay của Phó Ti Cẩn, đi theo hắn đến gần chỗ ông nội Cao.
"Ông ơi, cháu có thể giúp ông cầm đũa không?"
Bát và thìa đều không dễ cầm, tay Tinh Tinh quá nhỏ, cầm không chắc rất dễ đánh rơi, vì vậy cầm đũa là tốt nhất.
"Được chứ, bảo bảo ngoan quá."
Ông nội Cao cười ha hả đưa cho Tinh Tinh hai chiếc đũa, bé liền đưa tay cầm lấy rồi cẩn thận đi về phía bàn ăn như đang cầm cái gì quý giá lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận