Khi Phó Hành đến bệnh viện, Tinh Tinh cũng vừa hết nửa tiếng quan sát.
Túi kẹo thuốc trên tay đã vơi đi một nửa.
Phó Ti Cẩn vốn không muốn để cho Tinh Tinh ăn nhiều kẹo như thế, nhưng mỗi lần hắn định lấy túi kẹo đi thì Tinh Tinh lập tức rưng rưng nước mắt nắm chặt túi kẹo.
Sau mấy lần không thành công, Phó Ti Cẩn đành phải làm theo ý Tinh Tinh.
Cũng may loại kẹo này được làm từ thảo dược, không ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu không Phó Ti Cẩn cũng không dám cho Tinh Tinh ăn nhiều như vậy.
Lúc này, Tinh Tinh vừa cho một viên kẹo vào miệng thì nhìn thấy Phó Hành đi đến, cô bé lập tức đưa hai tay giấu túi kẹo ra sau lưng.
Còn bịt tai trộm chuông giải thích: "Chú ơi, Tinh Tinh không hề ăn kẹo nha."
Phó Ti Cẩn chứng kiến từ đầu đến cuối: "..."
Nhóc con chuyên bắt nạt kẻ yếu này, lúc nãy hắn bảo đừng ăn nữa thì không nghe, bây giờ thấy bố hắn đến mới biết sợ.
"Không ăn kẹo?" Phó Hành câu khóe môi, chậm rãi cúi người, lôi từ sau lưng Tinh Tinh ra một túi kẹo: "Vậy đây là cái gì thế?"
"Đó là thuốc chị y tá cho." Vật nhỏ này còn học được cách thay đổi khái niệm.
"Ngay cả thuốc cũng không được uống quá nhiều.
Bây giờ để chú giữ hộ cho, khi nào bé con muốn ăn thì chú trả lại."
Tinh Tinh nước mắt đầm đìa nhìn gói kẹo mình yêu quý cứ thế bay mất, giận mà không dám nói.
Đương nhiên bé biết 'Trả lại' của Phó Hành nghĩa là trả góp, mỗi ngày chỉ trả cho bé một hai cái, chứ không thể nào trả hết một lúc được.
Tinh Tinh lại nhớ đến lúc trước mình đã hứa mỗi ngày không thể ăn quá ba viên kẹo, hôm nay bé lại ăn vụng không biết bao nhiêu cái nên thấy hơi chột dạ.
Vậy nên khi kẹo bị Phó Hành lấy mất cũng không dám nói gì.
"Đi thôi." Ôm lấy Tinh Tinh, Phó Hành xóc xóc cánh tay, sau đó nhíu mày.
Không nặng không nhẹ, dạo này Tinh Tinh ăn ít sao?
"Tinh Tinh đứng đây một chút." Phó Hành đặt Tinh Tinh xuống đất, giơ cánh tay so sánh bé với mình.
Nhóc con này chỉ cao hơn đầu gối anh một chút.
"Dạo này Tinh Tinh không cao thêm chút nào."
Câu này là do Phó Ti Cẩn đứng bên cạnh nói.
Hắn vẫn nhớ ngày Tinh Tinh thu nhỏ, bé đã cao gần đến đầu gối bố mình, bây giờ đã nửa năm trôi qua, Tinh Tinh cũng gần bốn tuổi, dựa theo tốc độ tăng trưởng chiều cao của trẻ em ba bốn tuổi thì tốc độ lớn lên của Tinh Tinh quá chậm.
"Có lẽ là do Tinh Tinh phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác." Cuối cùng hai bố con chỉ có thể tạm thời đưa ra kết luận như vậy.
"Sau này phải cho Tinh Tinh uống thêm sữa tươi và canh xương bồi bổ mới được." Phó Hành nói.
Nếu không sau này trưởng thành mà chiều cao khiêm tốn thì nhóc con này lại khóc mất.
Rời khỏi nhà đi tiêm từ sáng sớm, bây giờ đã là giữa trưa.
Phó Hành dẫn theo hai đứa nhỏ đến một nhà hàng gần đó ăn cơm.
Sau bữa ăn, Phó Ti Cẩn vội vàng chạy về công ty, còn Phó Hành thì đưa Tinh Tinh đi chơi.
Vừa nãy anh đã hứa với Tinh Tinh rồi.
"Chúng ta đi đâu thế?"
Tinh Tinh đặc biệt thích nhìn thế giới bên ngoài từ cửa sổ xe, mỗi khi như thế sẽ mang đến cho bé rất nhiều bất ngờ.
"Đi biển." Phó Hành nói.
Bây giờ đã là tháng mười hai âm lịch, gần đến Tết nguyên đán, thời tiết quá lạnh, anh không thể cho Tinh Tinh xuống nước, chỉ ở trên bờ ngắm cảnh nghịch cát là được.
Trước kia số lần Tinh Tinh được ra ngoài chơi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa từng đi biển lần nào, bé chỉ nhìn thấy biển vài lần trên phim hoạt hình hoặc truyện cổ tích.
Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy biển thật, sao bé có thể không tò mò chứ?
Trong lòng Tinh Tinh tràn đầy mong đợi, nhìn cảnh vật bên ngoài thay đổi từ những tòa nhà cao tầng trong thành phố đến đồi núi hoang vu và cuối cùng là một màu xanh biếc của biển cả.
Gió biển mát rười rượi thổi vào cửa sổ xe mang theo hơi thở mặn mòi của biển, nước biển mênh mông vô tận lấp lánh dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh nắng chói chang.
Trên bãi biển rải rác một vài người chơi bóng chuyền, thậm chí còn có người đang bơi đang bơi dưới nước.
"Lạnh quá, bọn họ không sợ bị đông cứng sao?"
Tinh Tinh nhìn những người đang bơi mà thấy lạnh thay.
"Người ta bơi vào mùa đông, khi bơi làm cho cơ thể sinh ra nhiệt, nên không cảm thấy lạnh." Phó Hành liếc mắt nói.
Anh dừng xe ở bãi đỗ xe bên bờ biển, sau đó thay cho Tinh Tinh một đôi dép lê để tiện cho việc đi trên cát, sau đó ôm bé ra khỏi xe.
Mặc dù dưới chân đi dép lê rất mát mẻ nhưng trên người Tinh Tinh vẫn mặc quần áo dày cộm.
Thậm chí Phó Hành còn mặc thêm cho Tinh Tinh một cái áo khoác nữa, làm cho cô nhóc vốn đã thấp nay còn tròn tròn như quả bóng, vừa đi vừa lắc lư hệt như một con chim cánh cụt.
Sự xuất hiện như vậy đã hấp dẫn không ít người nhìn sang, càng nhìn càng thấy thích.
Đứa bé này quá đáng yêu.
"Chú, chú...!Mau nhìn kìa, là biển!"
Tinh Tinh mừng rỡ chạy ra biển, không quên quay lại gọi Phó Hành.
Phó Hành chạy theo, giữ chặt bàn tay nhỏ không cho Tinh Tinh đi tiếp về phía trước: "Bên đấy nguy hiểm lắm, trẻ con không được đến đó."
Hôm nay sóng tương đối lớn, chỉ cần một con sóng cũng có thể đẩy ngã Tinh Tinh, nếu không cẩn thận còn có thể bị cuốn ra biển, nên Phó Hành không dám cho bé con nhà mình đến gần nước biển.
Chỉ cho phép Tinh Tinh chơi trong phạm vi bãi cát.
Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh nhìn thấy biển thật nên rất hưng phấn, không để bụng việc Phó Hành hạn chế hành động của mình.
"Chú đưa cho Tinh Tinh cái xẻng nhỏ đi."
Trên đường đến đây, Phó Hành tiện thể mua luôn một bộ dụng cụ nghịch cát, có xẻng, xô và các loại khuôn hình tôm cua cá, tất cả đều bằng nhựa được đặt trong một cái túi bóng lớn.
Chỉ cần đổ đầy cát vào khuôn là có thể tạo ra một con cua hay sao biển bằng cát.
Lúc đầu Tinh Tinh dùng cát khô đổ vào khuôn, nhưng khi in ra chưa được bao lâu, các tiểu sinh vật biển này lại tan ra thành cát.
Sau một hồi mày mò, Tinh Tinh phát hiện ra dùng cát ẩm ướt để in hình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với dùng cát khô, bé liền cái cầm xẻng nhỏ loay hoay đào cát ướt.
Phó Hành tìm một chỗ sạch sẽ gần đó trải một tấm vải dã ngoại, ngồi đó nhìn Tinh Tinh tự chơi một mình.
Một số bạn nhỏ ở gần đó thấy Tinh Tinh có nhiều đồ chơi, nên rủ nhau đến chơi cùng.
Tinh Tinh cũng rất hào phóng chia sẻ đồ chơi với các bạn nên đã nhanh chóng làm quen được với các bạn mới.
Nhìn dáng vẻ chúng tinh củng nguyệt* của Tinh Tinh, Phó Hành bất ngờ nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
*Chúng tinh củng nguyệt - 众星拱月: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Anh và Tinh Tinh đều xuất thân từ hào môn, thực ra từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của nhau, nhưng lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt là ở bữa tiệc sinh nhật của một người bạn trong vòng.
Người bạn đó tính tình hướng ngoại, kết bạn với rất nhiều người, trong đó có cả Phó Hành và Cố Tinh Tinh.
Hai người đều được mời đến bữa tiệc sinh nhật của người này, rồi bất ngờ quen biết nhau tại đây.
À không, là Phó Hành anh đơn phương biết Cố Tinh Tinh mà thôi, khi đó Cố Tinh Tinh không nhận ra anh.
Phó Hành có ấn tượng rất sâu sắc với lần đầu gặp mặt này, đến nỗi bây giờ cũng gần ba mươi năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ rất rõ hôm ấy.
Hình như lúc đó Cố Tinh Tinh đang học cấp ba, chuẩn bị lên đại học đại học?
Thiếu nữ mười tám tuổi phô trương xinh đẹp đứng trong đám người, dáng vẻ chúng tinh củng nguyệt, là ngôi sao chói sáng nhất buổi tối hôm đó, thậm chí còn chói mắt hơn cả chủ nhân bữa tiệc sinh nhật.
Phó Hành tin chắc rằng anh không phải người duy nhất bị cô để lại ấn tượng sâu sắc vào ngày hôm đó, bởi vì bên cạnh Cố Tinh Tinh không bao giờ thiếu người theo đuổi.
Cô thậm chí còn được hoan nghênh hơn cả người thừa kế Phó thị như anh, trình độ được hoan nghênh này bao gồm cả con trai và con gái.
Bởi vì cô xinh đẹp, có gia thế tốt, đa tài đa nghệ, lại còn là học bá.
Một người ưu tú như vậy muốn không bị người khác chú ý đúng là rất khó khăn, huống chi bản thân cô cũng là người thích khoa trương.
Trước kia Tinh Tinh rất khoa trương sao?
Đột nhiên Phó Hành hơi bối rối.
Bởi vì trong ký ức sau này của anh, vợ anh vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, là hình tượng tiêu chuẩn của một vị phu nhân cao cao tại thượng.
Thân là nữ chủ nhân của Phó gia, nhất cử nhất động của cô đều vô cùng hoàn mỹ, hết lòng hết dạ vì chồng con, ngoại trừ mối quan hệ lãnh đạm với nhà mẹ đẻ.
Vài năm đầu sau khi kết hôn, Cố Tinh Tinh quả thực rất thích dính lấy anh mọi lúc.
Ngay cả khi anh bận rộn với công việc không có thời gian về nhà, cô sẽ nấu canh làm cơm mang đến công ty cho anh.
Cô lấy lý do là đồ ăn bên ngoài không đảm bảo dinh dưỡng, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng thực ra là muốn ở bên anh nhiều hơn một chút.
Trong lòng Phó Hành biết rõ.
Nhưng anh không biết vì sao mà số lần vợ chồng bọn họ gặp nhau ngày càng ít, thỉnh thoảng 'tình cờ gặp nhau giữa đêm khuya', cuộc đối thoại nhiều nhất giữa hai người đã trở thành:
"Anh về rồi."
"Ừ."
"Em ngủ trước đi."
"Vâng."
Trước kia Cố Tinh Tinh rất hay nói chuyện, nói rất nhiều, càng dần về sau lại biến thành Cố Tinh Tinh qua loa đáp lại.
Ngược lại, có vẻ như Phó Hành là người nói nhiều hơn.
"Chú ơi, chú xem này."
Tinh Tinh nhảy cẫng lên, giọng sữa đánh gẫy hồi ức của Phó Hành.
Anh cúi đầu nhìn theo hướng bé con nhà mình chỉ, thấy một con cua cát, một con tôm cát, một con cá cát lớn và hai con cá cát nhỏ, còn có một đám sao biển vây ở xung quanh.
Tinh Tinh nghiên túc chỉ vào con cá lớn và nói: "Đây là chú."
Hai con cá nhỏ: "Đây là A Cẩn và A Thận."
Tôm: "Đây là em trai."
Cua: "Còn đây là chú Bách."
Sau đó lớn tiếng tổng kết: "Chúng ta là một gia đình."
Phó Hành đen mặt, một bạt đập nát con cua: "Tên họ Bách đó có người nhà của mình, Tinh Tinh và hắn, không phải là người một nhà."
"Chú Bách rất tốt với Tinh Tinh, tại sao không thể là người một nhà?" Tinh Tinh khó hiểu hỏi.
Đôi mắt trong suốt hiện lóe tia tò mò, cũng không tức giận vì mô hình cát mà hình vất vả làm ra đã bị người ta đập nát.
Nhưng chính vì thế càng làm cho Phó Hành xấu hổ hơn.
Anh cúi đầu, né tránh ánh mắt của Tinh Tinh, xụ mặt giải thích: "Người nhà là những người có quan hệ về mặt huyết thống hoặc pháp luật.
Tất nhiên, một vài người không có những quan hệ này, nhưng tình cảm giữa họ rất sâu sắc cũng có thể coi nhau là người một nhà.
Nhưng Bách Kỳ Ngọc và Cố Tinh Tinh không thể làm người một nhà!"
"Tại sao?"
Trên đầu Tinh Tinh có rất nhiều dấu chấm hỏi đang xoay vòng vòng.
"Vì chú không thích."
Phó Hành đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tinh Tinh: "Tinh Tinh nỡ lòng nào làm cho chú không vui sao?"
Không biết tại sao, Tinh Tinh lại thấy trên người Phó Hành lúc này có vài phần yếu ớt.
Chú ấy đang sợ điều gì sao?
Chẳng lẽ chú sợ Tinh Tinh nói ra câu trả lời mà chú không thích?
Tinh Tinh nhặt cây xẻng nhỏ và đập hết tất cả mô hình cát mình vừa làm xong, chỉ giữ lại con cá lớn tượng trưng cho Phó Hành.
"Tinh Tinh không nỡ lòng làm cho chú không vui, chú là người tốt nhất thế giới này!"
Đồng tử của Phó Hành hơi co lại, đôi mắt đen nhánh phản chiếu rõ ràng khuôn mặt non nớt của Tinh Tinh.
Ngay lúc này trong đầu anh hiện ra cảnh lần đầu tiên Cố Tinh Tinh tỏ tình với anh.
Trong một quán bar xa hoa trụy lạc, Cố Tinh Tinh say rượu bước qua đám đông, mạnh dạn đứng trước mặt anh, kéo cổ áo anh và lớn tiếng tuyên bố.
"Phó Hành, tôi thích anh, dù anh có thích lão nương hay không thì hôm nay cũng phải cho lão nương đây một câu trả lời chính xác!"
Anh còn chưa kịp trả lời, con sâu rượu này đã ngã vào ngực anh mà ngủ thiếp đi..