Hạ Miên cúi đầu nhìn Tiểu Phong, thấy cậu vẫn tỉnh, xoa đầu hơi cười cười.
Tiểu Phong hình như cũng biết mình sắp được cứu, cả người rốt cuộc thả lỏng, đôi mắt cong mắt nhìn Hạ Miên.
"Hạ Miên! Cẩn thận!"
Cùng với tiếng kinh hô của Ninh Thiều Bạch, Hạ Miên nghe thấy tiếng nổ trên đầu mình, hơi nóng sặc người lan tới gần.
Cô phản xạ có điều kiện ôm lấy Tiểu Phong, sau lại cảm thấy trên người hơi nặng, có một người khác đè lên, giống như là đồng thời, một tiếng "Phanh" lớn nện ở đỉnh đầu.
Không đau đớn như dự đoán, chỉ là có chút thở không nổi, trước khi mất đi ý thức còn ngửi thấy được một mùi protein......!
Hạ Miên không hôn mê lâu, thời điểm cô mở mắt tỉnh dậy ngoài miệng đã có máy thở oxi, đối diện là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, cặp mắt kia bình thường luôn ẩn tình ẩn ý lúc này đã tràn ngập sự nghiêm túc, đáng chết mê người.
Nhưng mà sự khắc nghiệt toát ra từ nó rất nhanh kéo Hạ Miên về hiện thực.
"Chắc không chết được?"
Y tá bên cạnh hơi kinh ngạc, tuy ngày thường bác sĩ Ninh nói chuyện tương đối thẳng, nhưng rất ít khi độc miệng với bệnh nhân như vậy, huống chi đây còn là cô gái mới trải qua một trận hỏa hoạn đáng sợ.
Nhưng càng làm cho cô ấy kinh ngạc hơn chính là, cô gái nhỏ này hoàn toàn không có bộ dáng yếu ớt, trợn mắt nhìn lại bác sĩ Ninh.
Y tá:......!
Được rồi, cô gái này phỏng chừng cũng không phải người thường, ít nhất thì từ trước tới nay, cô ấy chưa thấy ai dám trợn mắt khiêu khích bác sĩ Ninh như vậy.
"Dì nhỏ!" Tiểu Phong nhảy khỏi vòng tay của một bác sĩ khác
Hạ Miên bị dọa suýt shock, "Tiểu Phong!"
Ninh Thiều Bạch tay nhanh mắt lẹ đón được đứa nhỏ, ôm đến trước mặt Hạ Miên.
Hạ Miên ôm lấy cậu mới nhẹ nhàng thở ra, "Sắp bị con hù chết rồi."
Bâc sĩ già ôm cậu nhóc cũng là vẻ mặt còn hoảng, "Sức lực của thằng bé cũng thật lớn."
"Dì nhỏ......!Ô ô......!dì......" Tiểu Phong gắt gao ôm lấy cổ cô khóc lóc.
Từ lúc xuyên vào tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Miên thấy Tiểu Phong khóc thút thít như này, khóc không lớn như mấy đứa nhỏ tầm tuổi, nhưng lại có thể cảm nhận bi thương rõ ràng.
Đã chịu sợ hãi rồi.
Không phải lửa lớn, mà là vì cô.
Hốc mắt Hạ Miên đỏ lên, ôm cậu vuốt ve sống lưng, lại hôn hôn trán, "Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, chúng ta đều không sao cả......!dì nhỏ đã nói rồi, sẽ không rời khỏi con nha."
Mặc kệ như thế nào, hai người cũng phải kiểm tra một chút.
Bởi vì Tiểu Phong sống chết không chịu rời Hạ Miên, hai người đành nằm trên cái cáng chạy đến bệnh viện, cô lúc này vẫn đang nằm ở ký túc bệnh viện, may là xe cứu thương vẫn ở đây, họ trực tiếp cấp bốn người, mỗi người một góc nâng cáng chạy như bay.
Tốc độ tăng lên, Hạ Miên đang nằm dần nhận ra một chút không thích hợp, cô nghiêng đầu hỏi Ninh Thiều Bạch theo bên cạnh, "Sao tôi lại thấy nửa đầu hơi lạnh thế......"
Sắc mặt cô biến đổi, cũng không dám lộn xộn, "Không phải bị cạo rồi chứ?"
Da đầu lộ ra ngoài? Chứ không vì sao lại thấy lạnh như vậy......!
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch dừng ở đỉnh đầu cô, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái, giống như đang cực lực nhẫn nại......!
Tiểu Phong vẫn còn khóc nghe thế ngẩng đầu lên nhìn qua, một bên bi thương khụt khịt, một bên nói, "Không có tóc......"
Hạ Miên:!!!
"Cái gì?!"
Hạ Miên ôm Tiểu Phong khóc lóc tới bệnh viện.
Nhìn thấy y tá cầm dao cạo lại đây, hai mắt Hạ Miên đo đỏ giãy giụa lần cuối, "Một chút cũng không được sao? Cứu một chút thôi?"
"Nửa tấc, không, kiểu tóc trẻ con cũng được......"
Ninh Thiều Bạch hướng phía y tá, "Để tôi làm, cô đi trước đi."
Y tá đưa dao cho anh rồi rời đi, Ninh Thiều Bạch nhìn Hạ Miên bắt đầu cười.
Hạ Miên tức điên, "Cười?! Anh còn dám cười?! Anh còn đạo đức không thế!"
Ninh Thiều Bạch lấy ra một cái gương, "Tự cô xem đi, cô muốn tôi giúp kiểu gì, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô."
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌.
Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hạ Miên nhìn bản thân mặt xám mày tro, còn có quả đầu âm dương gây kinh hãi, khóc không ra nước mắt.
Thời điểm miếng gỗ cháy rơi xuống, nó trượt qua tấm chăn ướt của Ninh Thiều Bạch hất vào tóc cô.
Hạ Miên vươn tay phải gãi, muốn thử xem còn lọn tóc nào để cứu vãn hay không, kết quả sờ soạng một hồi lâu, chỉ cảm nhận được da đầu của mình......!
Thấy bộ dáng sắp khóc tới nơi của cô, Ninh Thiều Bạch nhịn cười, an ủi, "May mà chỉ cạo thôi đó, sau này còn có thể mọc ra, nếu mà động tới da, nửa bên đầu còn lại sẽ phải trọc vĩnh viễn."
"Anh có biết an ủi người khác không hả, anh mới trọc ấy, không được nhắc đến từ đó nữa!" Mắt Hạ Miên rưng rưng, thở phì phò, "Tôi vẫn còn nửa bên còn lại......"
Nhưng mà nghĩ đến quả đầu âm dương do Ninh Thiều Bạch tỉa, cả người không khỏi run run.
Hạ Miên ném hình ảnh đáng sợ đó khỏi đầu, bắt đầu vắt óc nghĩ xem nên cứu vãn như thế nào.
"Nếu đã cạo sạch bên phải, chúng ta hất hất tóc ở trái qua......!mấy ông chú Địa Trung Hải đều làm thế đúng chứ?"
"Bên trái tôi vẫn còn nhiều tóc, chắc là đủ che." Hạ Miên chờ mong nhìn Ninh Thiều Bạch.
Ninh Thiều Bạch còn chưa kịp trả lời, cửa phòng đột nhiên bật mở, một ông chú Địa Trung Hải vẻ mặt nôn nóng đi vào, "Bác sĩ, cho hỏi phòng sinh ở tầng mấy?"
Bởi vì chạy nhanh, mái tóc vốn dính vào trán bị thổi lên, cái đầu bóng loáng lộ ra ngoài, mấy lọn tóc thưa thớt ở bên trái lắc qua lắc lại, làm hai mắt Hạ Miên không biết nên nhìn cái nào, bất luận là đầu trọc hay là smart, đều khiến người ta cực kỳ chú ý.
Hạ Miên:......!
Ninh Thiều Bạch nhịn cười đáp, "Phòng sinh ở tầng 3."
Đợi chú Địa Trung Hải đóng cửa chạy khỏi, Ninh Thiều Bạch vẫn nhịn không nổi "phụt" một tiếng, buồn cười nhìn Hạ Miên, "Cô xác định?"
Hạ Miên không khỏi khóc lớn, "Ninh Thiều Bạch, tên đại phôi đản nhà anh!"
Ninh Thiều Bạch cười to.
Tiểu Phong ở bên cạnh tiến hành kiểm tra, vẻ mặt sốt ruột vén tấm màn ra chạy tới, "Dì nhỏ?! Làm sao vậy?!"
Nói xong tay chân bò đến giường Hạ Miên.
Hạ Miên không dám khóc, nhanh ôm lấy đứa nhỏ nói, "Không sao không sao, dì nhỏ có chút thương tâm mà thôi, không đau cũng không bệnh."
Y tá ở bên nhanh chóng bước lại đây, ngượng ngùng nói với Ninh Thiều Bạch, "Thực xin lỗi bác sĩ Ninh, tôi không giữ nổi cậu bé."
Ninh Thiều Bạch xua tay tỏ vẻ không sao, anh hỏi bác sĩ khoa nhi, "Kiểm tra thế nào?"
"Không có gì, chỉ xước đầu gối thôi," Bác sĩ khoa nhi nhìn thấy động tác linh hoạt bò qua của Tiểu Phong, "Hiện giờ thì không thành vấn đề."
Ninh Thiều Bạch đáp, "Được, mấy chuyện còn lại để tôi làm đi, phiền mọi người rồi."
Mọi người đều biết bác sĩ Ninh có quan hệ tốt với hai dì cháu, không nói nhiều nữa xoay người rời đi.
Trước khi ra ngoài, bác sĩ và y tá đều nhịn không được quay đầu liếc Hạ Miên một cái.
Chuẩn xác mà nói, là nhìn nửa cái đầu trọc của Hạ Miên.
Nhưng mà có Tiểu Phong ở đây, Hạ Miên không thể khóc, cô cắn môi ủy khuất muốn chết.
Ninh Thiều Bạch giơ dao ra nói, "Cho nên quyết định của cô là?"
Hạ Miên khịt khịt mũi, bĩu môi, nước mắt đong đưa gật đầu.
Bộ dạng cô vừa đáng thương lại đáng yêu, làm Ninh Thiều Bạch có chút không hạ thủ được......!
Đó đương nhiên là chuyện không thể xảy ra.
Bác sĩ Ninh tàn nhẫn độc ác, chưa tới 15p đã cạo trọc Hạ Miên.
Ngày thường đầu cô gái trông vừa đủ, không ngờ bị cạo trọc lại nhỏ vậy, Ninh Thiều Bạch theo bản năng dùng tay so một chút, ngoài ý muốn phát hiện mặt cô cũng rất nhỏ, một bàn tay là có thể che gần hết.
Nói cách khác, hai bàn tay của anh đều đặt lên đầu Hạ Miên.
Ninh Thiều Bạch bị suy nghĩ của mình làm cho tức cười, dùng khăn lông lau khô, cẩn thận quan sát kiệt tác của mình một chút.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌.
Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Đừng nói, sau khi bay tóc, một đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện lên, bộ dạng căm tức mà bất lực khiến anh nhớ đến con mèo Ragdoll lúc mẹ mình còn sống nuôi dưỡng, sờ một cái liền trợn mắt dựng lông, đáng thương lại đáng yêu.
"Anh còn cười! Anh có lương tâm không thế!" Hạ Miên nhịn không được sờ sờ cái đầu tròn xoe, cả giận, "Cẩn thận tôi khiếu nại anh!"
Ninh Thiều Bạch cũng sờ soạng đầu cô một phen, nghiêm trang nói, "Thoải mái mới mẻ gọn gàng, thật xinh đẹp."
Nói xong cười đến ngửa tới ngửa lui.
Hạ Miên sắp tức chết rồi.
Rạng sáng, Hạ Miên thở phì phò xuất hiện với quả đầu trọc, với tỉ lệ quay đầu của người đi đường là một trăm phần trăm.
Không ít ánh mắt phóng về đây lộ ra vẻ đồng tình, có người đàn ông còn đỏ mắt, "Con gái nhà tôi cũng......!cháu phải cố lên, cố gắng chống đỡ thật tốt......"
Hạ Miên chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy vác quả đầu này đi quanh viện cũng không đau khổ lắm.
Nhưng đó là ở bệnh viện thôi.
Tuy nắng hè chói chang nhưng trên đầu vẫn lạnh lẽo như cũ làm Hạ Miên muốn khóc: Trương Khải Minh!!! Chờ đó cho bà!
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái mũ lưỡi chai màu đen đang bị ngón tay thon dài giữ lấy, nhẹ nhàng lay động.
Hạ Miên đương nhiên không quên được bàn tay này, vừa nãy chính nó đã cạo sạch tóc cô......!
"Làm gì?" Hạ Miên thở phì phò.
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch từ cái mũ rơi xuống cái đầu sáng loáng, "Muốn không?"
Hạ Miên tức giận duỗi tay đoạt lấy, "Đương nhiên muốn!"
Ninh Thiều Bạch nhanh tay, trước khi Hạ Miên nổi bão đội mũ lên cho cô, lại không ngờ mũ quá rộng, cơ hồ giấu mất nửa khuôn mặt.
Từ góc độ của Ninh Thiều Bạch nhìn qua, chỉ có thể thấy một cái cằm nho nhỏ.
Gắt gao banh ra, chậc, lại muốn tức giận.
Hạ Miên đương nhiên muốn nổi điên, nhưng bỗng nhiên ý thức được vấn đề, cô ngẩng đầu hỏi Ninh Thiều Bạch, "Cái mũ này ở đâu ra?"
Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng cười cười, đáy mắt mang theo chút ác liệt, "Đương nhiên là của tôi, ở văn phòng."
Quả nhiên, tên khốn này chính là cố ý, rõ ràng có đồ, thế mà một hai phải ép cô mang sự trơn bóng này ra khỏi bệnh viện?!
Hạ Miên tức giận muốn đánh nhau, cánh tay Ninh Thiều Bạch mau chóng đè lưỡi mũ xuống, nháy mắt làm cô không thấy đường.
"A a a! Tên hỗn đản này!" Hạ Miên chuyển lưỡi mũ ra sau, dơ tay muốn đấm.
Lại thấy Ninh Thiều Bạch ôm Tiểu Phong lên, "Dì nhỏ của nhóc có đẹp hay không?"
Tiểu Phong vẫn không chút do dự gật gật đầu, tròng mắt hơi dao động, giọng nói nho nhỏ, "Đẹp."
Hạ Miên dừng lại, Ninh Thiều Bạch nhịn cười, "Tôi cũng cảm thấy đẹp."
Đẹp cái em gái anh!
Hạ Miên tức giận đoạt Tiểu Phong đi, Tiểu Phong ghé ở vai cô còn hiểu chuyện chuyển lưỡi mũ lại về phía trước.
Hạ Miên:......!
Ninh Thiều Bạch ở phía sau nhìn thấy một màn này hung hăng cười, không tồi, hai người đều rất có tinh thần.
Hạ Miên tức no rồi, nơi nào còn sợ hãi.
Cô lập tức giận chó đánh mèo tới đồn công an tìm Trương Khải Minh tính sổ.
Ai ngờ đến đồn công an, không chỉ thấy Trương Khải Minh, còn gặp cả Hoàng Hiểu Quân.
Thời điểm Hạ Miên ôm Tiểu Phong đi vào, đã nghe thấy Hoàng Hiểu Quân hô to, "Tôi đã nói không phải rồi mà?! Vì sao tôi có thể phóng hỏa giết người chứ?!"
Mà Trương Khải Minh nhìn thấy hai người bọn họ, đặc biệt là ánh mắt nhìn Tiểu Phong, giống như một người cha yêu con hết mực, xông lên muốn ôm, "Tiểu Phong, Tiểu Phong, con hù chết ba rồi, ba không nên giao con cho dì, dì con......!"
Thằng khốn này dám đổ hết cho Hoàng Hiểu Quân.
Hạ Miên nhìn hắn làm xiếc, lần này không còn sợ hãi nữa, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, Trương Khải Minh này quả thực không phải con người:
Giết cô cùng Tiểu Phong, vu oan cho Hoàng Hiểu Quân, lại dùng Hoàng Hiểu Quyên đổi lấy tiền, mỗi một bước đều tính kế đến cực hạn, trong mắt hắn căn bản không coi trọng mạng người!
Thằng cờ hó vô nhân tính!
Thời khắc này Hạ Miên phẫn nộ tột đỉnh, thấy hắn còn làm bộ làm tịch muốn ôm Tiểu Phong, Hạ Miên liền đưa Tiểu Phong cho Ninh Thiều Bạch ở phía sau.
Cô trực tiếp phi đến dùng hai chân giữ cổ hắn, hung hăng quăng tên súc sinh này ra ngoài.
Ngoài trên sàn thi đấu chuyên nghiệp, Hạ Miên rất ít khi vận dụng vào thực tế, nhưng mà lúc này, cô cảm thấy Trương súc sinh không xứng để mình nhẹ tay.
Đầu Trương Khải Minh nện xuống đất, trong nháy mắt không thể nghe nhìn, ngay sau đó trên eo, trên bụng truyền đến đau đớn kịch liệt.
Không phải cơn đau ngắn ngủi, cách đánh của cô phảng phất như tích lũy dần dần, làm hắn kêu không được, quả thực đau muốn chết.
Mọi người trong đồn đầu tiên là nhìn thấy mũ lưỡi chai rơi xuống, sau đó tầm mắt không hẹn mà hướng về quả đầu trọc trắng nõn kia, thấy khóe miệng Trương Khải Minh có vết máu mới phản ứng lại.
"Này! Làm gì đó?!" Cảnh sát Tiểu Đinh ngồi ở bàn làm việc quát một tiếng, "Liễu Hồng, anh Trương! Nhanh lên."
Liễu Hồng không muốn quản, những chuyện liên tục xảy ra làm cô ấy cực kỳ chán ghét Trương Khải Minh, nhưng mà đây là chức trách công việc.
Anh Trương chạy chậm qua, cũng không biết chuyện ra sao, Tiểu Đinh vừa lúc vừa lúc đi tới đỡ Trương Khải Minh dậy, "Ai ai ai, không được đánh nhau! Đây là đồn công an!"
Liễu Hồng nhìn Hạ Miên đá hắn không ngừng, có chút ngoài ý muốn nhìn cộng sự của mình, phảng phất như đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này.
Anh Trương trừng mắt ra hiệu, "Tiểu Liễu, làm gì vậy?!"
Liễu Hồng kịp phản ứng, vội vàng tới "ngăn cản" Hạ Miên, muốn giữ cô từ phía sau nhưng lại bị ngăn cản, trong lúc nhất thời không thể làm gì.
Anh Trương ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, đáy mắt hai người đều hiện lên ý cười gần như không thể phát hiện.
Cuối cùng vẫn là Ninh Thiều Bạch túm Hạ Miên lại, "Đánh nữa thì không thể thẩm vấn."
Lúc này Hạ Miên mới hổn hển thả ra, chỉ vào Trương Khải Minh, "Trương Khải Minh, tên súc sinh này, tôi nói cho anh biết, anh trốn không nổi đâu!"
Trương Khải Minh nhìn Hạ Miên, đáy mắt đều là hận ý mãnh kiệt, cắn răng cười lạnh, "Cô tưởng mình là ai? Là ai không trốn nổi, ban ngày ban mặt dám đánh nhau ở đồn công an, tôi muốn kiện cô tội cố ý gây thương tích!"
Hạ Miên giơ nắm tay lên, "Vậy thì bà đây phải đánh đủ."
Trương Khải Minh phản xạ có điều kiện ôm đầu.
Sở trưởng Cao của đồn công an bước ra, nhìn thấy tình hình trước mắt mà nhăn mày, quát, "Đang làm gì vậy?!"
Ông nhìn Hạ Miên, cả giận nói, "Dám đánh nhau ở đồn công an, thật to gan! Đừng tưởng mình là trẻ vị thành niên thì muốn làm gì thì làm!"
Nói rồi ánh mắt dừng trên cái đầu bóng loáng của cô, "Muốn vào trải nghiệm không?"
Ninh Thiều Bạch đội mũ lưỡi chai cho Hạ Miên, giọng nói với sở trưởng Cao có chút lạnh, "Tóc của cô ấy bị lửa đốt."
"Chuyện gì đây? Anh ta không phải là nghi phạm sao? Sao lại không bắt giữ?"
Sở trường thấy anh lập tức cười ngâm ngâm, "Hiện giờ còn chưa xác định, thời điểm bắt người chúng tôi thấy Hoàng Hiểu Quân là nghi phạm lớn nhất."
Hoàng Hiểu Quân nghe thấy tên của mình gấp đến độ kêu to, "Oan uổng quá, oan chết tôi rồi, tôi đang nằm ở nhà, các người bỗng nhiên vọt vào đòi bắt, sao tôi có thể giết người phóng hỏa được chứ!"
Cảnh sát Đinh quát, "Câm miệng, cậu là người tốt mà đi ăn nằm ở đậu Trương gia hả? Nửa đêm qua cậu có ra ngoài hay không?"
Hoàng Hiểu Quân dừng một chút, chỉ dám kêu oan.
Ngữ khí Ninh Thiều Bạch cũng bình đạm lại, hỏi sở trưởng Cao, "Nói như thế nào?"
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌.
Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Sở trưởng Cao đáp, "Theo tôi được biết thì Hoàng Hiểu Quyên vì chuyện của Hạ Miên cùng Tiểu Phong mới vào đồn công an, có hai lần; công việc của Hoàng Hiểu Hà cũng mất."
"Sau khi điều tra rõ ràng thì Hoàng Hiểu Quyên được thả ra, tinh thần cực kỳ không tốt, Hoàng Hiểu Quân đau lòng cho em mình, thế là ghi hận trong lòng."
Hoàng Hiểu Quân thấy bọn họ thật sự coi mình là tội phạm giết người vội la lên, "Tôi không có! Hôm qua rõ ràng là Trương Khải Minh hẹn tôi uống rượu, sau đó cậu ta uống say, nói đồng hồ của mình ba bốn trăm, tôi bị ma xui quỷ ám mới cầm đi, sợ bị phát hiện nên chạy suốt đêm đi giấu bên ngoài."
"Kết quả thời điểm tôi mới về, cậu ta không còn nằm ở phòng khách, tôi tưởng đi nghỉ ngơi rồi, ai ngờ một lúc sau các người xong vào đòi bắt!"
Sống chết trước mắt, đầu óc Hoàng Hiểu Quân bỗng nhiên hoạt động, "Là cậu ta, Trương Khải Minh phóng hỏa giết người, cố ý đổ tội cho tôi buông!"
"Câm miệng!" Sở trưởng Cao quát một tiếng, thời điểm quay đầu nói chuyện với Ninh Thiều Bạch ngữ khí tốt hơn nhiều, "Cậu báo cảnh nói Trương Khải Minh phóng hỏa, nhưng cậu Trương đâu có lí do gì làm vậy, trong đó còn có con của cậu ta cơ mà."
Hạ Miên cười lạnh, "Các người chưa điều tra đã dám bảo không có lý do? Hiện giờ phá án bằng cảm tình, chỉ cần dùng lí lẽ là xong hả?"
Sở trưởng trầm mặt, "Hổ dữ không ăn thịt con, sao Trương Khải Minh có thể giết con mình chứ?"
"Cô gái này lại năm lần bảy lượt hãm hại Trương gia, chuyện lần này là liên quan đến giết người, đừng có nói bậy!"
Trương Khải Minh cũng hoãn hoãn, hòa khí nói, "Đúng thế, Tiểu Phong là con ruột của anh mà."
"Sao lại không thể?" Một giọng nói vang dội từ cửa truyền vào.
Mọi người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt vuông chữ điền, thân hình cao lớn cường tráng, cả người phảng phất như mang theo chính khí vô biên.
Người đó móc ra giấy chứng nhận đội trưởng cho mọi người xem, "Đội trưởng đội điều tra hình sự tỉnh Y Hoắc Trường Tùng."
Sắc mặt sở trưởng Cao biến đổi, "Đội trưởng Hoặc, lâu rồi mới gặp.
Án nhỏ chỗ tôi sao lại kinh động đến ngài vậy?"
Hoắc Trường Tùng hiển nhiên là người không thích cười, anh ta nói thẳng, "Trương Khải Minh cùng Cao Vĩnh Phong bị nghi ngờ có liên quan đến vụ giết người lừa tiền, giá trị tài sản rất lớn, tình tiết ác liệt, từ giờ trở đi vụ của cậu ta do đội điều tra hình sự tiếp quản."
Hai mắt Hạ Miên trừng lớn, "Là án của chị tôi? Anh ta giết chị tôi đúng không?!"
Hoắc Trường Tùng đáp, "Chúng tôi còn tra được cậu ta mua bảo hiểm tai nạn cá nhân cho Trương Dư Phong*."
(P/s: tên cũ của Tiểu Phong khi còn theo họ Trương Khải Minh.
Từ giờ đã là Hạ Dư Phong của Hạ Miên rồi.)
Ninh Thiều Bạch nhanh lẹ che tai Tiểu Phong lại, ấn đứa nhỏ vào lòng mình.
"Trương Dư Phong......" Hạ Miên sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, âm điệu đột nhiên cao ngất, "Tiểu Phong?!!"
Hạ Miên chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo từ bàn chân ập lên, trong ngày hè nóng bức không tự chủ run lập cập.
Cho nên mục tiêu của Trương Khải Minh căn bản không phải Hoàng Hiểu Quyên, mà là Tiểu Phong?!
Nháy mắt có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nguyên nhân khiến thái độ của Trương Khải Minh đối với Tiểu Phong bỗng dưng kỳ quái chính là, hắn không coi Tiểu Phong là kẻ thù, mà coi thằng nhỏ là công cụ đổi tiền tương lai!
Tiểu Phong bị Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi hay chết như thế nào cũng được, vì hắn đều có thể nhận được phí bồi thường!
Hạ Miên nhớ tới chuyện Tiểu Phong trải qua trong sách, khi còn nhỏ đúng là bị bỏng rồi hủy dung, tình tiết đó nhất định là do Trương Khải Minh làm ra.
Lần này hiển nhiên muốn đưa Tiểu Phong vào chỗ chết, nếu không phải cô mất ngủ, kịp thời phát hiện ra ý đồ......!
Hạ Miên nhìn Trương Khải Minh được cảnh sát Đinh đỡ lấy, khóe mắt như muốn nứt ra: "Súc sinh! Tôi đánh chết anh!"
Cảnh sát Đinh theo bản năng muốn chắn, lại bị Liễu Hồng giữ chặt cánh tay, "Cậu không nghe đội trưởng đội điều tra hình sự nói hả?"
Hạ Miên túm được Trương Khải Minh, hung hăng phang hắn.
Trương Khải Minh nghe Hoắc Trường Tùng nói đến chuyện mua bảo hiểm sớm đã thay đổi sắc mặt.
Lúc này hắn không dám đắc ý, chỉ chật vật né tránh, "Đừng đánh, đừng đánh, tôi không có, tôi không có giết người, sao tôi có thể giết người được?"
"Được rồi." Ninh Thiều Bạch tiến lên túm chặt Hạ Miên, "Đừng ảnh hưởng đến chuyện phá án."
Hai mắt Hạ Miên đỏ bừng, nhìn Trương Khải Minh mặt đầy máu, chỉ hận không thể thiến chết hắn.
Ninh Thiều Bạch dùng sức giữ bả vai cô, "Hạ Miên! Bình tĩnh một chút."
"Để mọi người biết hành vi phạm tội của anh ta, xem con người đó xấu xí ghê tởm cỡ nào, sau này dù có chết cũng là chết trong sự sỉ nhục của hàng xóm, đó mới là trừng phạt lớn nhất."
"Không, không." Trương Khải Minh hoàn toàn luống cuống, há mồm sặc ra hai cái răng, không còn tư thái thong dong trấn định năm nào, "Các người đang nói gì vậy? Cái gì mà giết người lừa đảo? Tôi không giết người, sao tôi có thể làm như thế!"
Hắn ngẩng đầu nhìn phía sở trường, "Sở trưởng Cao, ông không được để bọn họ mang tôi đi, sở trưởng Cao, ông......"
"Cậu câm miệng cho tôi!" Mặt sở trưởng Cao xanh mét, cẩn thận nhìn biểu tình Hoắc Trường Tùng.
Nhưng mà đối phương căn bản không biểu lộ gì, chỉ dùng cằm hất qua Trương Khải Minh, người phía sau lập tức đi lên tóm lấy.
Trương Khải Minh chật vật bị đè ra bàn, nói năng lộn xộn, "Tôi không giết người! Các người không thể tùy tiện như vậy, đây là hành vi phạm pháp, tôi muốn kiện, sở trưởng Cao, ông phải cứu tôi! Cứu tôi! Hạ Miên! Mày hãm hại tao!"
Sở trưởng Cao bị hắn gọi mà đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Miên lạnh lùng nhìn, cho hắn một cái khẩu hình.
Sau khi Trương Khải Minh nhìn thấy, sửng sốt một chút, sau đó điên cuồng giãy giụa, "Là mày! Là mày! Hạ Miên! Mày, tao phải giết mày!"
"A a --" Trương Khải Minh điên rồi, mặt hắn nổi gân xanh, đôi mắt bị tơ máu che kín, cũng không biết là đang hối hận hay sợ hãi.
Mặc kệ là thế nào, hắn có thể làm gì nữa, hiện giờ có biết bộ sưu tập tem ở trong tay cô, hắn có thể nói ra?
Bộ sưu tem đó vốn không phải của hắn, giờ mà nói ra, động cơ mưu sát lại tăng thêm một phần, đến lúc đó tội càng thêm nặng, chỉ có thể làm kết cục chết nhanh hơn mà thôi!
Ngay cả chết cũng không an ổn!
Tác giả có lời muốn nói: Các tiểu thiên sứ, mọi người đã vừa lòng chưa?......
Bắt đầu từ chương sau, Miên Miên sẽ xuất hiện với tạo hình đầu trọc, ha ha ha.
Cầu ☆ ???? and follow me.