Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài


Editor: VanChiTien
Beta: Kỷ Kỷ
Thời điểm sắc trời gần đen, hai chiếc xe ngừng trước một con ngõ nhỏ, Hạ Miên ôm Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn cửa lớn màu son trước mặt, lẩm bẩm nói, “Chị Ninh, đây là viện cũ mà chị nói?”
Ninh Thiều Vận cười khẽ, “Đây là sân cũ, chỉ mới quét qua thôi, hơn nữa chỗ này cũng không quá lớn, hai sân.”
“Là quà sinh nhật năm chị mười tuổi,” cô ấy chỉ chỉ bên cạnh, “Bên đấy là của Tiểu Bạch, ba sân.”
Hạ Miên đột nhiên nhìn qua Ninh Thiều Bạch, quả nhiên là lão đại tương lai, trẻ như vậy đã có tứ hợp việc ba sân!
Ninh Thiều Bạch cảm thấy ánh mắt Hạ Miên nhìn mình như chó vớ được bánh thịt, làm người ta thật khiếp hoảng.
Mắt Hạ Miên lấp lánh hỏi, “Nhà anh có nhiều sân vậy sao?”
Ninh Thiều Vận bật cười, “Cũng tạm, tổ tông Ninh gia nhà chị đều ở đây, sau này lục tục phân nhà ra các vùng xung quanh, mấy năm gần đây cũng bán bớt, nhưng mà ba có để lại cho bọn chị, một người một bên.”
“Ba sân đó coi như là nhà tổ.” Ninh Thiều Vận nói tiếp, “Chẳng qua bây giờ lưu hành biệt thự, sống tiện hơn, cho nên hai năm trước ba chị đã dọn đến chỗ đó sống rồi.”
Ninh Thiều Vận thấy ánh mắt trông mong của Hạ Miên, không khỏi bật cười, “Em thích loại sân này?”
Hạ Miên gật đầu như gà con mổ thóc, “Thích, siêu thích.”
Đây chính là tứ hợp viện! Căn nhà cấp 4 kiếp trước cô còn chẳng dám mơ đến!
Bởi vì có chút ấn tượng, kiếp trước chưa từng dám nghĩ đến tứ hợp viện, chỉ mấy căn nhà trong thôn cũ đã thỏa mãn hư vinh, lại không ngờ rằng, thập niên 90 bắt đầu kinh tế, mọi người còn chưa nhận thức được giá trị của tứ hợp viện!
Giá cả còn tiện hơn cả nhà lầu! Cơ hội tuyệt vời này sao có thể bỏ lỡ?
“Em sẽ mua!” Hạ Miên cường điệu, “Bao nhiêu sân cũng được!”
Sau đó cô xoay người nói với Hạ Văn Nguyệt im lặng theo sau, “Cô hai cũng mua một sân đi, chúng ta sống gần nhau!”
Lúc Hạ Miên đang hưng phấn, đột nhiên nghe thấy nụ cười chế nhạo, “Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, đúng là cái gì cũng dám nói.”
Hạ Miên quay đầu, liền thấy một cô gái trẻ đứng ở đối diện, thoạt nhìn mới tầm hai mươi, mặc một cái váy hoa dài, dây váy nhẹ nhàng đáp lên vai.

Sắc trời hơi tối làm người ta nhìn không rõ gương mặt, nhưng Hạ Miên lại cảm thấy phong cách này có chút quen thuộc, khóe mắt nhìn lại Ninh Thiều Vận phía sah mới nhận ra, người này sao lại na ná Ninh Thiều Vận vậy nhỉ.
Ninh Thiều Vận khó có khi nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Chu Thiến Thiến? Sao cô lại ở đây?”
Chu Thiến Thiến kia đi tới, một động tác này hoàn toàn không giống nhau, nhưng dấu vết đối phương bắt chước Ninh Thiều Vận quá rõ ràng, tuy không có khoa trương, nhưng cũng làm người ta không thoải mái.
Đợi đối phương đến gần, Hạ Miên rốt cuộc thấy rõ diện mạo, gương mặt có thể giống bảy phần, trang điểm lên cũng được chín, nhưng mà ánh mắt kia nhìn về đây tràn ngập sự ghê tởm, Hạ Miên quyết định cho cô ta thẻ làm công.
Vị Chu Thiến Thiến có 0 điểm tiểu thư này ôm hai tay ưu nhã đi đến trước mặt Ninh Thiều Vận, cười đắc ý nói, “Anh Học Văn giúp em trang hoàng nhà mới còn phải mất hai tháng, dì Hoắc đưa em chìa khóa này, ở tạm một thời gian.”
“Chỉ là không ngờ chị Tiểu Vận lại quay về đây.”
“Mà sao chị lại về Hoắc gia vậy?” Chu Thiến Thiến hỏi, “Chị phải gọi cho anh Học Văn trước chứ, ban nãy anh ấy mới dọn xong phòng cho em đi mất rồi, nếu chị gọi sớm thì anh Học Văn đã đến đón.”
Hạ Miên nghe giọng nói kỹ nữ này, nhịn không được hỏi Ninh Thiều Vận, “Đây là ai thế, vợ nhỏ bên ngoài của sếp Hoắc sao?”
Chu Thiến Thiến nhăn mày, “Cô nói gì thế? Ai là vợ nhỏ?”
Ninh Thiều Vận bình ổn cảm xúc, rõ ràng không để ý cô ta, nhàn nhạt trả lời Hạ Miên, “Một người râu ria thôi, đừng quan tâm, đi.”
Hạ Miên thấy cô ấy không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, chỉ là đối phương không cam lòng, còn muốn chạy theo bám lấy, “Ninh Thiều Vận…… A!”
Một tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh “bịch” vang lên, Hạ Miên quay đầu, nhìn thấy Chu Thiến Thiến chật vật nằm trên đất, bộ dáng ăn mệt kia làm Hạ Miên nghĩ, cái này được, từ 0 điểm trượt xuống âm.
Ninh Thiều Bạch đứng bên cạnh cười lạnh, “Đầu óc không tốt thì thôi đi, não bôh còn không có năng lực tự điều khiển, có một gương mặt miễn cưỡng dễ nhìn thì nên cẩn thận chút, ngã xuống hồ rồi không ai nhận ra đâu.”
Hạ Miên: ……
Đối lập như vậy, cô cảm thấy sự khắc nghiệt của Ninh Thiều Bạch đối với mình ngày xưa chưa tính là gì, thấm mấy lời này xong, còn lâu mới dễ nghe như vậy!
Chu Thiến Thiến hiển nhiên ngã không nhẹ, hoãn nửa ngày mới đứng lên, vuốt cái mũi có chút đau nhìn Ninh Thiều Bạch, “Ninh Thiều Bạch, anh cố ý!”
Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt “Ồ” một tiếng đáp, “Đúng đó, cô cố ý tìm tới cửa, chẳng nhẽ tôi không được cố ý nói cô?”
Anh cười lạnh một tiếng, “Chu Thiến Thiến, tôi cảnh cáo cô, ở đây không phải Hoắc gia, không dễ để cô làm càn, tưởng Ninh gia không có ai sao?”
Chu Thiến Thiến không dám ôm kỳ vọng với Ninh Thiều Bạch, nhưng cô ta lại không cam lòng, cắn cắn môi nhìn Ninh Thiều Vận nói, “Tóm lại tôi muốn cảm ơn chị, chủ nhiệm La rất thích tranh chị vẽ, hạng mục của anh Học Văn đã được phê chuẩn rồi.”
Bước chân Ninh Thiều Vận đột nhiên dừng lại, xoay người đi tới chỗ Chu Thiến Thiến mới đứng dậy, hung hăng đạp vào đùi cô ta.
Hôm nay Ninh Thiều Vận đi đôi giày da đầu nhọn, cú này dùng đủ lực, Hạ Miên theo bản năng nhắm mắt lại “ui” một tiếng.
“A!” Chu Thiến Thiến hô một câu, phỏng chừng đau đến ngốc.

Hạ Miên cũng thấy được sự kinh ngạc trong mắt Ninh Thiều Bạch, không ngờ một Ninh Thiều Vận ngày thường luôn ôn nhu nhã nhặn lại tự mình động thủ đánh người ta, có thể thấy được cô gái này nhất định đã làm chuyện gì rất quá quắt.
Hai người vừa thưởng thức Chu Thiến Thiến che chân hú hét, vừa nói chuyện phiếm.
Ninh Thiều Bạch hỏi Hạ Miên, “Cô thích loại sân này?”
Hạ Miên đột nhiên gật đầu, “Cực kỳ cực kỳ thích.”
Ninh Thiều Bạch nhìn đối diện một loạt, bao gồm cái sân Chu Thiến Thiến đi ra, “Mấy cái này đều của Hoắc gia, thích cái nào?”
Hai mắt Hạ Miên trừng lớn, “Hoắc gia có nhiều sân như vậy?”
“Ừm, tổ tiên hai nhà là láng giềng, bạn cũ.” Ninh Thiều Bạch giải thích sâu xa, “Lúc trước Hoắc gia có sự nghiệp, con cháu phân gia ra sống ở đây, sau này chỉ còn một mình Hoắc lão gia tử, cho nên này bốn sân này liền thuộc về Hoắc gia.”
“À, ba sân kia coi như nhà cũ, nhưng mà bà Hoắc thích biệt thự nhà lầu hơn, cho nên mấy sân này đều để không, cũng không có người xử lý, nếu cô thích thì có thể mua lại.”
Hạ Miên há mồm “wow ồ” một tiếng, sau đó đập tay cái bốp, “Chọn bên nào cũng được hả, chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn đương nhiên phải lấy hết!”
Ninh Thiều Bạch sửng sốt một chút, ngay sau đó cười rộ lên, “Tứ hợp viện ba sân đấy không được, đó là của Sâm Sâm, những cái khác đều có thể.”
“Ok ok!”
Chu Thiến Thiến mới hoãn lại liền nghe thấy giọng nữ thanh thúy, phảng phất như nắm chắc mấy sân này trong tay, “Vậy tôi lấy nhà này trước.

Trời cũng sắp tối rồi, mau dọn đồ thôi.”
Chu Thiến Thiến che chân đỏ mắt, nhìn Hạ Miên cười lạnh, “Một con nhỏ nông dõng dạc cái gì, đây chính là sân Hoắc gia, chưa nói có tiền hay không, cho dù có, cũng đừng mơ mà mua được!”
Hạ Miên nghi hoặc nhìn Ninh Thiều Bạch, “Cô ta rốt cuộc là ai, khẩu khí lớn vậy? Cảm thấy Hoắc gia đều do cô ta định đoạt.”
Ninh Thiều Bạch đang muốn nói chuyện, chỉ thấy cửa đỏ thắm đối diện diện Ninh Thiều Vận mở ra, một người phụ nữ tầm 40 xuất hiện, vui vẻ nói với Ninh Thiều Vận cùng Ninh Thiều Bạch, “Dì nghe thấy giọng hai đứa bên ngoài, quả nhiên đã về!”
“Dì Ngụy.” Ninh Thiều Vận cười rộ lên, vẫy tay gọi Hạ Miên qua, sau đó giới thiệu, “Đây là Hạ Miên và Tiểu Phong cháu từng nhắc đến, còn đây là cô hai của Hạ Miên.”
Lại nhìn Hạ Miên, “Dì Ngụy, chăm sóc cho chị cùng Tiểu Bạch từ nhỏ.”
Hạ Miên cùng Hạ Văn Nguyệt vội vàng chào hỏi, dì Ngụy cũng nhiệt tình nói, “Mau mau vào nhà, đi một đường chắc mệt lắm rồi nhỉ, cơm xong xuôi, chỉ chờ mọi người thôi đấy.”
Bà ngẩng đầu nhìn Chu Thiến Thiến tựa tường lắc đầu, “Thuốc cao bôi trên da chó, đúng là âm hồn không tan.

Tiểu Vận đừng để ý, chỉ là vai hề lướt qua mà thôi.”
Ninh Thiều Vận gật gật đầu nói với Hạ Miên, “Đừng quan tâm, mất hứng.”
Để Ninh Thiều Vận ôn hòa nói ra loại lời này, nhân vật Chu Thiến Thiến kia chắc cũng là người khó chơi.
Mọi người thức thời không care cô ta, theo dì Ngụy vào cửa.
Tài xế Hoắc gia phía sau muốn nói lại thôi mở miệng, “Phu nhân……”
Ninh Thiều Vận hình như mới nhớ ra, xoay người cười, “Tiểu Lý, là tiểu Lý hả? Cậu mau về đi, sếp Hoắc nhà cậu bận rộn như vậy, nhất định cần cậu giúp đỡ, thời gian qua đã chậm trễ mất hai ngày rồi đấy.”
Tiểu Lý xoa xoa tay đáp, “Phu nhân, sếp Hoắc đã nói trước với tôi rồi, ngài ấy ở nhà đợi phu nhân.”
Ninh Thiều Vận bật cười, “Tôi còn không hiểu anh ta sao, nhất định là vội, chúng tôi về cũng chỉ rước thêm phiền, sau này tôi ở đây, để sếp Hoắc của cậu chuyên tâm công tác.”
“Nhưng!” Tài xế còn muốn tiếp, dì Ngụy cười ha hả, “Thôi Tiểu Lý đi đi tôi không giữ nữa, cậu lái xe một ngày chắc cũng đã mệt, về nghỉ ngơi đi.”
Sau đó “bịch” một tiếng đóng cửa, để lại tài xế Lý vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chu Thiến Thiến xoa chân, cười, “Chắc anh Lý mệt lắm rồi nhỉ, người ta kêu anh về thì anh cứ về đi.”
Biểu tình bất đắc dĩ trên mặt tài xế tiểu Lý đã biến mất, lộ ra nụ cười nịnh nọt lấy lòng Chu Thiến Thiến, “Bà Hoắc thật sự thương cô, thế nhưng lại đưa sân lớn như vậy.”
Chu Thiến Thiến không để bụng, “Viện này căn bản không đáng tiền, nhà lầu kia mới đẹp.”
Tiểu Lý hâm mộ nói, “Vẫn là cô lợi hại.

Tôi thấy lần này phu nhân giận không nhẹ đâu.”
Chu Thiến Thiến cười đắc ý, “Tức thì tức, anh Học Văn bận công việc, rảnh gì mà quản chị ta.”
Mọi người vào nhà không biết âm mưu quỷ kế của ả, hoặc là nói hoàn toàn không để bụng.
Chỉ có Sâm Sâm hỏi một câu, “Mẹ ơi, chúng ta không về nhà sao?”
Ninh Thiều Vận nghiêng nghiêng đầu nói, “Con muốn về à? Chúng ta sẽ về, nhưng mà Tiểu Phong ở đây, con mà về sẽ không được chơi cùng em trai.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"
“Có thể không về không?” Sâm Sâm cao hứng nói, “Con thích nơi này, chúng ta ở đây đi, con muốn chơi cùng Tiểu Phong.”
Hạ Miên có chút tò mò, cháu trai lớn vốn nhận được sự cưng chiều của gia tộc thế nhưng một chút cũng không thương nhớ ông bà nội của mình, Hoắc gia này thật quá lạnh nhạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không lạnh nhạt, đời trước đã không vào thời điểm gian nan nhất vứt bỏ Sâm Sâm.
Ninh Thiều Vận không muốn đề cập, mọi người cũng tránh đi, huống hồ ngồi xe một ngày, đầu óc Hạ Miên cũng chỉ muốn đi ngủ.
Có thể chiếu cố chị em Ninh gia từ nhỏ đến lớn, dì Ngụy tuyệt đối có tay nghề, một bàn đồ ăn phong phú làm ánh mắt mọi người mở rộng.
Cơm nước xong xuôi, cũng rửa mặt bằng nước ấm, sau khi tắm cả người bắt đầu mệt mỏi, vừa lúc phải đi nghỉ ngơi.
Hạ Miên cùng Ninh Thiều Vận mỗi người dắt một bạn nhỏ đi ra, hai tiểu gia hỏa đều không hẹn mà cùng nhau xoa xoa mắt.
Bên ngoài cửa bị gõ vang, dì Ngụy nhìn Ninh Thiều Vận một cái, chạy tới mở cửa.
Chốc lát sau dì liền dẫn một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi vào, cười khanh khách nhìn Ninh Thiều Vận, “Tiểu Vận, cô gia tới này.”
Sâm Sâm đang dụi mắt bỗng thanh tỉnh, chạy lại vui vẻ kêu một tiếng, “Ba!”
Biểu tình lạnh băng của Hoắc Học Văn hơi nhu hòa, đi lên vài bước ôm Sâm Sâm.
Sâm Sâm có chút ngoài ý muốn, “Ba?”
Ngày thường ba ít khi ôm cậu, nhưng mà trong lòng Sâm Sâm rất vui, ôm lấy cổ Hoắc Học Văn liên tục gọi.
Hoắc Học Văn vỗ về cậu, giọng nói nghiêm nghị cũng hơi dịu đi, “Ở nhà ngoại vui không?”
Hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Thiều Vận, nhưng mà Ninh Thiều Vận vẫn lãnh đạm mà xa cách như cũ, “Đến rồi à.”
Hoắc Học Văn nhẹ nhàng gật đầu “ừm” một tiếng, “Hôm qua hạng mục Bắc Thành tra ra vấn đề lớn, thật sự không thể đi được, xin lỗi em.”
Ninh Thiều Vận đáp, “Tôi hiểu, không sao.”
Sau đó Hoắc Học Văn thật sự im miệng.
Hạ Miên: ……
Cô nhất thời không phân được người đàn ông này đến đây để xin lỗi đón mẹ con họ về hay là thay Chu Thiến Thiến trút giận.
Hạ Miên nhịn không được hỏi một câu, “Chiều nay sếp Hoắc qua đối diện sao?”
“Đối diện gì?” Hoắc Học Văn nghi hoặc, “Đến đối diện làm gì chứ, cả ngày này tôi đều ở công trường.”
Hắn nhìn Ninh Thiều Vận, “Anh xử lý xong tất cả, chạng vạng mới về nhà.” Nói tới đây nhẹ giọng, “Anh còn tưởng em đã về.”
Bộ dáng này trông cũng không giống nói dối, Hạ Miên thấy Chu Thiến Thiến kia là muốn châm ngòi.
Nhưng mà Ninh Thiều Vận hình như không thèm để ý, Hoắc Học Văn nói thật giả gì cô ấy hoàn toàn không để tâm.
Hạ Miên cảm thấy Hoắc Học Văn này cần uống thuốc.
Nhưng mà người đàn ông mắc bệnh nguy kịch này còn chưa phát hiện ra, Ninh Thiều Vận không nói lời nào, hắn cũng chỉ im lặng nhìn chằm chằm.
Hạ Miên thay hắn xấu hổ, đang chuẩn bị rời đi, liền thấy đối phương nhìn thấy mình, coi như kiếm được đề tài.
“Đây là Hạ Miên cùng Tiểu Phong sao?” Hoắc Học Văn nói rất thành khẩn, “Chuyện của Sâm Sâm thật sự cảm ơn, lúc trước tôi có đến thành phố Minh nhưng hai người đã về quê, thật đáng tiếc không thể gặp mặt.”
“Hôm nào tôi mời hai người một bữa ở Úy Lam, coi như tỏ lòng.”
“Sếp Hoắc không cần khách khí.” Hạ Miên mỉm cười, “Ai gặp phải chuyện này cũng sẽ như tôi cả thôi.”
Ninh Thiều Vận mở miệng, “Chuyện này anh không cần lo,” cô ấy khinh thanh tế ngữ, “Anh bận rộn như vậy, khỏi phải lo lắng, để tôi làm là được.”
Đáy mắt Hoắc Học Văn hiện lên một tia vô thố, “Tiểu Vận, Sâm Sâm cũng là con anh……”
Hạ Miên vội vàng dắt Tiểu Phong về phòng, chuyện của hai vợ chồng nên tự mình đóng cửa giải quyết đi.
Giao thông của niên đại này thật sự làm người ta mệt mỏi, Hạ Miên ôm Tiểu Phong nằm xuống một giây là ngủ.
Một đêm không mơ, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Tiểu Phong cuộn bên cạnh cô ngủ ngon lành, khó có khi không dậy sớm.
Trong viện đã náo nhiệt.
“Em xem em là khách, sao có thể làm những việc này được.” Là giọng nói của dì Ngụy.
“Ai nha,” Hạ Văn Nguyệt lưu loát nói, “Chúng tôi làm phiền chị từ qua tới giờ, chỉ quét sân mà thôi, em làm được.”
“Hình như chị Ngụy còn phải nấu bữa sáng nữa đúng không, chị mau đi đi, chỗ này cứ giao cho em.” Nói xong lại kêu con gái, “Tuệ Mai, con qua giúp dì Ngụy nhặt rau! Con bé nhà em cũng là đứa không thích ngồi yên, chị cứ thoải mái sai nó làm việc vặt.”
Phương diện này của Hạ Văn Nguyệt Hạ Miên đã lĩnh giáo qua, quả nhiên lát sau dì Ngụy bại trận, “Ai, cái cô này thật là cứng đầu.”
Ngữ khí trắng mắng lại mang theo ý cười, người cần mẫn có mắt nhìn, đi đến đâu cũng được yêu thích.
Thời điểm Hạ Miên mặc quần áo, Tiểu Phong mới chậm rãi mở mắt, nhìn bộ dáng ngái ngủ kia, Hạ Miên vỗ vỗ cậu tính đưa người vào giấc.
Kết quả không biết đứa nhỏ nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên lăn một vòng ngồi dậy, lộ ra tươi cười siêu bự, “Dì nhỏ, thành phố Yến!”
Hạ Miên bật cười, dứt khoát đi qua mặc quần áo cho cậu, “Đúng vậy, chúng ta đã đến thành phố Yến.”
Tiểu Phong kéo kéo cái áo vịt Donald của mình, nhắc nhở Hạ Miên, “Mua phòng ở.”
“Ừm, biết rồi, chúng ta sống đối diện nhà dì Ninh được không?” Hạ Miên cười nói.
Cô rất tin tưởng Ninh Thiều Bạch, rốt cuộc trong sách vị này là người có thù tất báo, BOSS lớn sau màn.
Ở nguyên tác, sau khi từ bỏ Sâm Sâm, Hoặc gia tuột dốc không phanh, đợi tới lúc Sâm Sâm lớn lên, Hoắc gia đã là hơi tàn, cố căng thể diện.
Hạ Miên hoài nghi nếu không phải chờ Sâm Sâm lớn lên tự mình xử lý Hoắc gia, phỏng chừng gia tộc này đã căng không nổi mười mấy năm.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"
Ngay cả Hoắc Học Văn, Hạ Miên không nhớ rõ chi tiết, chỉ thấy anh ta vì nguyên nhân nào đó rời khỏi Hoắc gia mở nhà hàng, tuổi già cũng kiếm được không ít, cuối cùng đều để lại cho nam chủ Hoắc Ngọc Sâm, sống quãng đời còn lại trong cô độc.
Hạ Miên tiếc hận tình cảm cha mẹ của Hoắc Ngọc Sâm, hiện giờ tận mắt chứng kiến, liền cảm thấy Hoắc Học Văn xứng đáng.
Rõ ràng Ninh Thiều Vận tức Hoắc gia, Ninh Thiều Bạch cũng không chỉnh bên đó ghê gớm như trong sách, nhưng một dàn hố lớn nhỏ kia nhất định sẽ xuất hiện.
Tiểu Phong thấy việc sống đối diện thực vừa lòng, “Nhà cũ.”
Hạ Miên bật cười, “Nhà cũ là nhà cũ, nhưng cái này không có phá bỏ hay vào dự án.

Nhưng cũng không cần lo lắng, sau này sẽ bán được rất nhiều tiền.”
Tiểu Phong vừa nghe nói có tiền, cũng không rối rắm, Hạ Miên ôm cậu xuống giường, “Xem trọng nhà ở, chúng ta còn phải xem cả trường học, con phải đi nhà trẻ rồi!”
“Học nhà trẻ với anh Sâm Sâm.” Tiểu Phong nói, hai ngày trước cậu với anh trai đã thương lượng.
Hạ Miên sờ sờ đầu nhỏ, “Được, chờ dì Ninh dàn xếp xong, cùng nhau đưa hai đứa đến nhà trẻ.”
Thời điểm cô nắm tay dắt Tiểu Phong ra ngoài, Sâm Sâm cũng tỉnh, Hoắc Học Văn đưa cậu nhóc đi rửa mặt.
Hai đứa nhỏ đứng trước chậu trước, Sâm Sâm bỗng nhiên hất nước vào người Tiểu Phong.
Tiểu Phong giật mình một cái, sau khi phản ứng lại cũng tát vài cái qua Sâm Sâm.
Đây là theo Cường Cường quen tay, không thể phủ nhận sức hút của thằng khỉ con đó thật lớn, Sâm Sâm thân sĩ có nề nếp lúc trước giờ đã có ý thả bay chính mình.
Nhưng mà hai đứa nhỏ rốt cuộc không bạo như Cường Cường, chỉ là hất hất chút bọt nước.
Hoắc Học Văn có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Sâm Sâm.”
Động tác Sâm Sâm cứng đờ, lập tức nghiêm túc rửa mặt, Tiểu Phong nhìn Hoắc Học Văn một cái lặng lẽ dựa vào người Hạ Miên.
Hạ Miên sờ sờ đầu cậu, giơ tay giúp đứa nhỏ rửa mặt, “Chốc nữa dì nhỏ ra ngoài mua súng bắn nước cho hai đứa, sau đó chúng ta đánh thủy trận, chơi chán mới thôi.”
Ánh mắt Sâm Sâm sáng lên, “Súng bắn nước ạ?!”
“Đúng thế.” Hạ Miên đáp, “Là thứ hôm qua hai đứa thấy ở ven đường, tý dì sẽ đi mua.”
Sâm Sâm lập tức cao hứng, hứng thú bừng bừng để Hoắc Học Văn lau mặt.
Hoắc Học Văn hình như muốn nói gì đó, nhưng ngại cảm tình, sau khi Sâm Sâm lau mặt xong liền dắt thằng bé đi.
Hạ Miên nhìn bóng dáng hắn làm mặt quỷ.
Nhà chính, Tuệ Mai cùng Tuệ Lan bày đầy một bàn tròn có thể ngồi mười mấy người.
Bữa sáng có đủ bánh quẩy bánh bao cháo gạo kê đậu hũ linh tinh, thơm ngon khiến người ta muốn động tay.
Ninh Thiều Bạch mặc áo thun quần jean, thảnh thơi tiến vào, hôm qua cơm nước xong anh liền trở về sân cách vách, bên này cũng để lại người dọn dẹp.
Hạ Miên nhìn anh, nhịn không được tò mò, “Sân lớn như vậy, một mình anh ở không thấy sợ sao?”
Ninh Thiều Bạch hừ cười, “Chỉ cần không có cô chẳng có gì phải sợ.”
Hạ Miên trợn mắt, con ngươi đảo đảo cười xấu xa, “Ừm, vậy tôi nói sai rồi, người ở phía đó chắc hẳn không ít, nghe nói đấy là nhà cũ, trên nóc nhà, dưới gầm giường, chỗ nào cũng có người.”
Sắc mặt Ninh Thiều Bạch hơi cương, Ninh Thiều Vận từ nhà chính đi ra nghe vậy chen vào, “Hạ Miên, em đừng dọa nó……”
“Chị.” Ninh Thiều Bạch vội vàng ngăn cản, nhưng câu tiếp theo của Ninh Thiều Vận lại là, “…… nó thật sự sợ ma.”
Quả nhiên liền thấy ánh mắt Hạ Miên sáng lên, trên mặt viết hàng chữ mạ vàng lấp lánh “Ai nha, sao lại có chuyện tốt như vậy”.
Ninh Thiều Bạch cảm thấy, gần đây mình phải đặt cấp độ phòng bị Hạ Miên lên mức cao nhất.

Cầu and follow me.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui