Trở Thành Học Sinh Của Ông Xã


Cho đến trước khi nhập học, Viên Hi đều không gặp lại Nhiếp Chi Văn nữa.

Ngày nào cô cũng cố tình đi dạo trước nhà anh, nhưng lại không gặp được.
Đêm trước ngày khai giảng, cô lại mơ thấy anh...
Viên Hi tắm rửa xong, vừa mới từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Nhiếp Chi Văn đeo cặp kính gọng vàng đang ngồi trên sô pha đọc sách.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì cười gọi: “Hoan Hoan, tới đây ngồi...”
Nhiếp Chi Văn vỗ vỗ chỗ trống trên ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cô cũng ngoan ngoãn lại ngồi, mông cô vừa chạm vào ghế sô pha thì Nhiếp Chi Văn đã vươn tay ôm cô vào lòng, hôn cô.
Một tay anh đỡ gáy cô, tay kia tháo chiếc kính vướng víu trên mặt xuống ném sang một bên.

Đầu lưỡi ướt át của anh trượt vào trong miệng cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Viên Hi hơi nhíu mày, anh bắt đầu hút thuốc lá từ bao giờ? Lúc trước, rõ ràng là anh không uống rượu, cũng không hút thuốc lá.
Thế nhưng, mùi thuốc lá trong miệng anh bất giác khiến cho cô an tâm vô cùng.

Cô không tự chủ được mà ôm chặt lấy anh, hai chân gác lên sofa, cuộn tròn tiến vào trong vòng tay anh.

"Em có nhớ anh không? Hoan Hoan?” Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, bàn tay luồn vào trong váy ngủ của cô, gạt quần lót sang một bên, vuốt ve phần thịt mềm trên mép tiểu huyệt của cô.
Viên Hi bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, đầu óc quay mòng mòng.

Cô thở hổn hển đáp lại: “Em rất nhớ anh, ông xã, em thực sự rất nhớ anh...”
Cô ôm chặt lấy thắt lưng anh, còn bàn tay của anh thì vẫn rong ruổi trên người cô.

Anh dùng hai ngón tay, cẩn thận từng ly từng tí mà cắm vào trong dâm huyệt ẩm ướt của cô...
Cô hung hăng mở hai chân về phía anh, tựa như không hài lòng với mấy ngón tay này.

Cô dang rộng bắp đùi, chỉ vào phần thịt đỏ trên tiểu huyệt của mình, thở gấp: “Ông xã, em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh...”
Cô nói xong thì không biết sao lại rơi nước mắt.

Nước mắt dừng trên khóe môi, Nhiếp Chi Văn nhẹ nhàng hôn cô một cái.
"Hoan Hoan, đừng rời bỏ anh, đừng rời bỏ anh, được không?” Nhiếp Chi Văn ôm lấy cô, kích động lên tiếng.

Cô cảm giác như tiểu huyệt của mình càng lúc càng siết chặt lại hơn, dâm dịch ở bên trong chảy ra điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, cô cúi đầu kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra dương vật to lớn của Nhiếp Chi Văn đã cắm vào được một phần ba rồi.

Cô rên lên một tiếng, vươn tay sờ soạng phần côn thịt còn thừa ra ngoài, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi thứ to lớn của anh tiến hết vào...
Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy tiểu huyệt của mình sưng lên, cảm giác căng trường lập tức xuất hiện, một luồng rỉ nước từ trong tử cung cô trào ra.
“Ưm...!Ông xã...!sướng quá...!Ah...”
...
"Hi Hi, Hi Hi, Hi Hi, mau tỉnh lại đi, cậu đang mơ cái gì mà chảy cả nước miếng ra thế! Mau dậy, không lát nữa lại đi học muộn bây giờ!”
Bạn cùng phòng vỗ nhẹ mặt cô, cố gắng đánh thức cô dậy.

Thân thể Viên Hi chấn động một cái, lúc này mới tỉnh.
“Đi học? Học gì?” Viên Hi ngủ mơ mụ mị đầu óc, lúc tỉnh dậy vẫn còn tưởng mình là Diệp Hoan đã tốt nghiệp đại học Hải Thanh được mấy năm.
"Lớp của thầy Nhiếp! Nhanh lên, tớ nghe các đàn anh đàn chị nói là thầy Nhiếp lợi hại lắm, không ngờ năm nay thầy ấy lại dạy tân sinh viên...”
Bạn cùng phòng Balabala bên tai, Viên Hi nghe thế thì hưng phấn từ trên giường ngồi dậy, lớp của Nhiếp Chi Văn? Cô vậy mà thực sự được học lớp của Nhiếp Chi Văn!
Trong lúc cô đang do dự có nên trang điểm hay không thì mấy người bạn cùng phòng của cô đã trang điểm xong xuôi rồi rời đi cả rồi.

Viên Hi liếc nhìn thời gian trên điện thoại một chút, thầm nghĩ dù sao hôm nay cũng là buổi học đầu tiên ở lớp của anh, thà không trang điểm còn tốt hơn là đến muộn...

Viên Hi vội vàng vào lớp trước khi tiếng chuông vang lên, cô phát hiện bên trong còn rất ít ghế trống.

Có lẽ là vì giáo viên hôm nay là Nhiếp Chi Văn nên phòng học mới đông đúc như thế.

Cô và nhóm bạn cùng phòng phải vất vả lắm mới tìm được bốn ghế trống ở cuối lớp.
Viên Hi nhìn thấy Nhiếp Chi Văn bước vào lớp, anh vẫn ăn mặc theo phong cách ngày thường, vest đen kết hợp với sơ mi trắng và cà vạt tối màu.

Hôm nay anh vẫn đeo chiếc kính gọng vàng mà lúc trước cô tặng anh, bởi vì đeo cả một ngày nên thỉnh thoảng tháo kính ra, phần sống mũi sẽ hơi đỏ lên.

Viên Hi tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chi Văn trên bục giảng.
Anh vẫn khỏe chứ? Những ngày qua anh đã sống thế nào? Anh có nhớ cô như cô nhớ anh không?
Trong đầu cô hiện lên vô vàn những nghi vấn, ánh mắt cô nhìn Nhiếp Chi Văn trở nên trìu mến vô cùng.

Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh, nhìn thấy cô như thế thì nhíu mày hỏi: “Sao thế? Bị vẻ đẹp trai của thầy Nhiếp làm cho sợ ngây người rồi?”
“Làm gì có!” Viên Hi mạnh miệng trả lời, nghĩ đến trước kia, mỗi sáng thức dậy mở mắt ra là lại được nhìn thấy gương mặt đẹp trai này, trong lòng cô không nhịn được mà hoài niệm...
Vừa dứt lời, Viên Hi liền nghe được âm thanh từ trên bục giảng truyền đến: “Bạn học ngồi trong góc kia, đứng lên trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi...”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Viên Hi, cô và bạn cùng phòng nhìn nhau bối rối, không biết Nhiếp Chi Văn đang nói đến ai.

Sau đó, mọi người nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, nói tiếp: “Chính là bạn học mặc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa.

Chính là em, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi.”
Bạn cùng phòng nhìn chiếc váy màu đen của mình, thở phào một hơi.

“Em...!Em...” Vừa rồi Viên Hi chỉ lo nhìn mặt anh, nào có biết Nhiếp Chi Văn hỏi câu gì?
“Xin lỗi thầy Nhiếp, thầy có thể nhắc lại câu hỏi một lần nữa không ạ?” Viên Hi vừa lên tiếng đã cảm thấy hối hận, nói như thế chẳng khác nào từ nãy đến giờ cô đều không chú tâm nghe anh nói? Nhưng không ngờ, Nhiếp Chi Văn lại một lần nữa nhắc lại câu hỏi, Viên Hi nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt nhìn anh, trí nhớ giống như quay trở lại quãng thời gian năm đầu tiên hai người kết hôn.
Khi đó, Nhiếp Chi Văn vừa tốt nghiệp tiến sĩ không lâu, trong buổi giảng dạy đầu tiên, anh cũng đã hỏi sinh viên của mình câu đó.

Sau khi về nhà, anh đã nói lại với cô, nhưng khi đó đáp án của cô lại hoàn toàn trái ngược với anh, điều này khiến Nhiếp Chi Văn giật nảy mình, cũng ghi nhớ rất lâu.
Mà vừa rồi, anh cũng hỏi cô câu hỏi đó.
Câu trả lời của Viên Hi giống hệt mấy năm trước, không sai một chữ.

Nhiếp Chi Văn nghe cô trả lời xong thì trợn tròn hai mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô hy vọng anh có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Hoan trên người cô, nhưng cô lại thấy anh lập tức nhíu mày, khách sáo hỏi mình: “Bạn học này, em tên là gì?”
“Viên Hi, thầy Nhiếp, em tên là Viên Hi...”
Ánh mắt của Viên Hi nhìn chằm chằm vào anh, giống như muốn nói cho anh biết mình chính là Diệp Hoan, là vợ của anh, là người mà anh yêu bao nhiêu năm qua...
Diễn biến sự việc hình như không giống như Viên Hi tưởng tượng, Nhiếp Chi Văn nghe xong chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng, khiến trong lòng cô lạnh buốt, ủ rũ ngồi xuống.
Đến khi chuông tan học vang lên, Viên Hi lại bị Nhiếp Chi Văn gọi lại.
“Bạn học Viên Hi, em ở lại một chút...”
Viên Hi nghe thấy Nhiếp Chi Văn gọi tên mình thì trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức trả lời: “Vâng.”
Hai người tới văn phòng của Nhiếp Chi Văn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận