Cuối tuần đến rồi, mẹ Viên Hi lo lắng cho cô chuyện này chuyện nọ, thế nên bắt cô phải trở về nhà hai ngày.
Viên Hi cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Nhưng mà, niềm vui ngoài ý muốn chính là lúc ở bãi đỗ xe trong tiểu khu, cô lại vô tình gặp được Nhiếp Chi Văn vừa mới từ bên ngoài trở về.
Từ xa Viên Hi đã nhìn thấy xe của Nhiếp Chi Văn lái tới, cô tìm lý do bảo cha mẹ vào nhà trước, còn mình thì ở lại chờ anh.
Chờ đến khi Nhiếp Chi Văn lái xe tới, cô dịu dàng vươn tay chào hỏi anh.
“Thầy Nhiếp, trùng hợp quá...!Cuối tuần thầy cũng về nhà à?” Viên Hi nhanh chóng nói câu hội thoại đã chuẩn bị trước, trong lòng vô cùng kích động.
“Ngày nào tôi cũng về nhà.” Nhiếp Chi Văn lạnh lùng cầm một đống tư liệu từ trong xe đi ra, Viên Hi lập tức chạy lên nịnh nọt: “Thầy Nhiếp, để em cầm giúp thầy một ít nhé...”
Viên Hi nhanh chóng cầm lấy mấy quyển sách trong tay anh, Nhiếp Chi Viễn không chịu nổi sự nhiệt tình như thế này, nhưng cũng không biết phải từ chối như thế nào, đành phải để cô ôm giúp một ít.
"Thầy Nhiếp, thầy vất vả thế sao? Cuối tuần thầy cũng không nghỉ ngơi để dành thời gian cho con sao?" Viên Hi vừa đi phía sau vừa nói, đột nhiên suýt chút nữa đụng phải tấm lưng rộng rãi của Nhiếp Chi Văn.
“Thầy Nhiếp, sao thầy đang đi lại đột nhiên dừng lại thế? Em suýt chút nữa đã va phải thầy rồi...” Viên Hi ngẩng đầu nhìn anh, lùi về sau mấy bước.
“Sao em biết tôi có con?” Trong ánh mắt của Nhiếp Chi Văn tràn đầy vẻ hoài nghi.
“Em...!Em...!Em đoán.” Viên Hi chột dạ, không dám nhìn anh, vội vàng vọt lên đi trước anh.
Sau đó, Viên Hi thức thời không nói gì nữa, hai người một đường im lặng.
Cuối cùng, lại một lần nữa trở lại khu nhà của mình, Viên Hi vô cùng hưng phấn, vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ.
Thói quen của con người thực đáng sợ, trước kia cô là Diệp Hoan, nhưng bây giờ sống lại lần nữa, cô đã trở thành Viên Hi...
“Đặt đồ ở đây được rồi, cảm ơn..” Nhiếp Chi Văn khách sáo nói một câu cảm ơn, sau đó đi vào trong nhà bếp, hỏi cô có muốn uống gì không.
“Cà phê đá, nhiều sữa…” Cô theo thói quen nhắc đến đồ uống yêu thích của Diệp Hoan khi còn sống, khiến Nhiếp Chi Văn sửng sốt.
“Được...”
Vài phút sau, Nhiếp Chi Văn bưng tách cà phê sữa đá đi đến chỗ cô, Viên Hi vươn tay ra nhận.
Cô cầm không chắc, làm tách cà phê không cẩn thận rơi xuống đất, cà phê lập tức đổ hết lên chiếc váy trắng của Viên Hi.
“Xin lỗi...” Nhiếp Chi Văn lập tức ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ dưới đất.
Anh không nhìn thấy gương mặt của Viên Hi lúc này, tất nhiên cũng không nhìn ra được vẻ đắc ý của cô, vừa rồi là cô cố ý...
“Không sao, em vào phòng vệ sinh xử lý một chút...” Viên Hi mỉm cười, không hề luống cuống, ngựa quen đường cũ mà đi về phía nhà vệ sinh.
Nhiếp Chi Văn nhíu mày: Cô biết nhà vệ sinh ở đâu?
Năm phút sau, Nhiếp Chi Văn nghe được tiếng Viên Hi ở trong phòng vệ sinh gọi mình: “Thầy Nhiếp? Thầy Nhiếp? Thầy có đó không? Có thể cho em mượn một chiếc khăn tắm sạch được không ạ? Chắc em phải tắm một chút.”
Nhiếp Chi Văn giật mình, nhưng vẫn đi lấy khăn tắm cho cô.
Anh vào phòng thay đồ, lấy một chiếc khăn tắm mới đi ra, vừa mới quay người lại thì đã trợn trừng cả mắt.
Viên Hi đứng trước mặt anh, toàn thân trần trụi, nước từ trên tóc theo cổ chạy xuống, đọng trên hai núm vú hồng hào của cô, rồi lại chảy dọc xuống, len lỏi vào mảnh cỏ nơi riêng tư...
Anh ngẩn người mấy giây, thậm chí còn quên mất phải đưa khăn tắm cho cô.
“Thầy Nhiếp, em có đẹp không?” Viên Hi cười cười, cố gắng phô bày thân thể mình ra trước mặt anh.
Thiếu nữ vừa mới tắm xong, thân thể mang theo mùi hương thơm ngát.
Không thể không thừa nhận, trong giây phút đó, Nhiếp Chi Văn đã đánh mất phương hướng.
“Em, em, em, em làm gì thế hả?” Nhiếp Chi Văn lập tức phủ khăn tắm lên người cô, che đi những bộ phận chủ chốt.
“Sao em không mặc xong quần áo rồi mới ra ngoài?” Mặt Nhiếp Chi Văn đỏ bừng lên, cố gắng không nhìn vào cô.
“Chẳng phải tại thầy đi lấy khăn tắm lâu quá đó sao?” Viên Hi hơi nũng nịu, cô nhìn thấy Nhiếp Chi Văn có ý trốn tránh mình thì trong lòng cảm thấy hơi thất lac, đồng thời cũng hơi giận dữ: “Thầy Nhiếp, cảm ơn thầy, em phải đi về rồi...”
Nhiếp Chi Văn vội vàng gọi cô lại: “Em như thế này mà về thì kiểu gì cũng bị hiểu lầm.
Em mặc quần áo lại cho tử tế, sấy tóc cho khô rồi hẵng về.
Váy của em tôi để trong máy sấy, lát nữa khô là có thể mặc...”
Nhiếp Chi Văn không nhanh không chậm nói, trong lòng Viên Hi cảm thấy âm thầm vui sướng, chút suy nghĩ nhỏ nhoi của cô đạt được rồi.
Chờ sau khi Viên Hi thu dọn xong xuôi thì Nhiếp Chi Văn đưa cô tới cửa.
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy sạch sẽ của mình, mỉm cười hiểu ý, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Nhiếp Chi Văn: "Cảm ơn thầy Nhiếp đã giặt váy cho em, cảm ơn..."
Nghe cô nói vậy thì Nhiếp Chi Văn lập tức đỏ mặt, sau đó lập tức xua tay nói không cần cảm ơn.
Sau khi tiễn Viên Hi rời đi, Nhiếp Chi Văn thở dài một hơi.
Không biết làm sao, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Viên Hi thì anh đã có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cách thức nói chuyện, ngữ điệu của cô, tất cả mọi thứ của cô, giống như đều có thể thông qua đó mà nhìn ra được bóng dáng của Diệp Hoan...
Nhưng mà, ngay giây sau đó, anh đã lập tức phủ nhận suy nghĩ điên cuồng đó.
Cô rõ ràng là Viên Hi, sao có thể là Diệp Hoa được? Hai người hoàn toàn không giống nhau, mặc dù nói là cả hai đều rất xinh đẹp, nhưng mà lại đẹp theo cách không giống nhau.
Không, không, không, anh nằm trên sô pha, lắc đầu liên tục, nhưng mỗi lần phủ nhận thì trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh thân hình hoàn mỹ trơn bóng của Viên Hi, càng lúc càng rõ ràng...
Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng anh đã có cảm giác như mình đã nắm được toàn bộ con người cô.
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp mịn màng của cô, anh từ từ tiến lại gần để hôn cô, đặt những nụ hôn mỏng manh, dày đặc, dịu dàng và thỏa mãn lên cổ và ngực cô.
Thiếu nữ trong lòng mang theo mùi hương thơm ngát, khiến anh càng lúc càng đắm chìm.
Anh không nhịn được mà bắt đầu hôn lên ngực cô, ngậm lấy núm vú hồng hào của cô.
Chỉ trong chốc lát, Nhiếp Chi Viễn giống như thấy được Viên Hi mỉm cười ngượng ngùng với mình, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đây là lần đầu tiên có người ngậm lấy núm vú của em...”
Anh lại không nhịn được mà vươn tay nhào nặn một bên ngực khác, chăm sóc triệt để hai bên ngực của cô.
Núm vú của cô được anh chăm sóc bắt đầu cương cứng lên, chuyển sang màu hồng rõ rệt.
Nhiếp Chi Văn hoàn toàn trầm mê, còn vươn cả đầu lưỡi ra liếm láp, khiến ngực cô trở nên nhớp nháp và trơn ướt.
Hai bàn tay của anh vòng ra phía sau, bất chợp bóp chặt lấy mông cô.
Thiếu nữ bị anh bóp mông sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
Ngón tay của anh vòng qua khe mông của cô, muốn cắm vào, nhưng lại nghe Viên Hi thủ thỉ: “Không muốn cúc huyệt, không muốn...”
Thế là tay của anh lại tiến về phía trước, anh cởi quần của mình ra, cây dương vật dài chừng 20cm lập tức bật ra ngoài.
Nhiếp Chi Văn cảm giác được dương vật của mình được cô nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó, một loại cảm giác ướt át và ấm áp lập tức dâng lên.
Anh cúi đầu nhìn, phát hiện Viên Hi đã ngồi xổm xuống, đang há miệng ngậm lấy côn thịt to lớn của anh.
“Thầy Nhiếp, đây là lần đầu tiên của em, em khẩu giao cho thầy, được không...”