Cale nhìn về phía Jopis và bắt đầu nói.
"Quả thật là cô ấy xé toạc đầu của nó ngay lập tức như cô đã nói lần trước."
Cale biết Fluffy không phải là một con chó bình thường, nhưng cậu không hề nghĩ cô ấy đủ mạnh để đẩy hầu hết những người mạnh vào bên trong luôn như vậy. (Bảng xếp hạng: Fluffy > CH >....> Cale..... (Cười chết tôi))
'Mình đoán cô ấy phải là một con vật thần thánh hoặc một linh hồn hoặc một cái gì đó?'
Cậu không có cách nào để biết sự thật về Fluffy và những con chó anh chị của cô ấy. Tuy nhiên, một người nên biết. Cale nhìn về phía Jopis.
"... Uhh ... mm."
Tuy nhiên, Jopis cũng có vẻ hơi bất ngờ, không giống như những gì cậu nghĩ. Đôi mắt của cô ấy nhanh chóng bình tĩnh trở lại và lấp lánh như đã tìm thấy một loại bảo vật nào đó.
"Grr!"
Fluffy bước đến và dụi mặt vào chân Jopis. Hành động đó làm máu quái vật dính vào quần của Jopis, nhưng Jopis vẫn mỉm cười ấm áp và vỗ nhẹ vào lưng Fluffy.
"Vậy là cậu đã bẻ gãy đầu của con f*ck đó ngay lập tức."
"Ruff-!"
Cale dùng ánh mắt hài lòng trước khi nhìn về phía trước.
Con quái vật đã chết lập tức và con chuột ngất xỉu.
Tình hình hiện tại rất tốt.
Họ không có lý do gì để do dự cả.
Cậu nhìn về phía Mary.
"Nó thế nào?"
"Nó sạch sẽ."
Shhhh
Hai bàn tay bị áo choàng che của Mary thò ra.
Tay cô ấy bị bao phủ bởi những sợi chỉ đen như mạng nhện.
Những sợi chỉ đen bắt đầu chảy ra khỏi tay cô.
"Mm!"
Một trong những Elf nuốt nước bọt.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Necromancer sử dụng sức mạnh của họ. Anh đã nghe nói sức mạnh được cho là đã biến mất từ rất lâu trước đây đã xuất hiện trở lại. Tuy nhiên, anh đã không tin vào điều đó.
Lần nữa nhìn thấy sức mạnh đó khiến anh không khỏi bối rối.
Oooooooooooong-
Tất cả mọi thứ bao phủ con quái vật đều bị cuốn lại trong những sợi chỉ đen và biến mất.
Cuối cùng, chỉ còn lại bộ xương của con quái vật.
"Nó thực sự không phải là một con quái vật bình thường."
"Đúng vậy. Thiếu gia, con quái vật đó đã bị Tử mana đầu độc."
Những chiếc xương lẽ ra phải trắng lại bị nhuộm đen.
Xương đã bị nhiễm độc Tử mana.
Cale và Mary mặc áo choàng nhìn nhau.
Cả hai người họ bắt đầu nói cùng một lúc.
"Giống như một chimera."
"Hình như đây là một sản phẩm của thí nghiệm."
Những lựa chọn từ ngữ của họ khác nhau, nhưng họ đều nói về cùng một điều.
Những Elf đang theo dõi đã thấy một trong những người của họ đang tiến về phía trước.
"Chúng hẳn là những con quái vật đã bị thay đổi thông qua các thí nghiệm của hắc ma pháp."
Đó là Elf Pendrick không thể điều khiển những Tinh linh nhưng lại chuyên trị liệu.
Pendrick, người đã học được rất nhiều điều từ Rồng cổ đại Eruhaben, nhìn về phía bộ xương của con quái vật trước khi nhìn về phía Cale.
"Chúng giống như những con golem. Có vẻ như chimera cũng được tạo ra bằng hắc ma pháp."
Những Elf không biết về sự tồn tại của Rồng lai cau mày sau khi nghe đến thuật ngữ 'chimera'.
Đó là điều đi ngược lại quy luật tự nhiên.
"Tôi đã hoàn thành."
Fluffy sủa lớn sau khi Mary nhận xét bằng giọng bình tĩnh.
"Trời ơi."
Những Elf nhìn bộ xương lớn từ từ đứng lên.
"Roooooooar-"
Bộ xương dựng đứng mà không có đầu đã lựa hộp sọ và đặt nó trở lại vị trí thích hợp khi những sợi chỉ đen buộc hai phần lại với nhau.
Nó cao gấp 2,5 lần chiều cao của Cale.
Nó không cao bằng những bức tường mê cung, nhưng nó tạo ra một cảm giác áp lực khi mọi người cần phải nhìn lên nó.
Cách những sợi chỉ đen bao quanh những mảnh xương đen khiến họ nghĩ về điều gì đó.
"Nó giống một Kỵ sĩ bóng đêm."
Nó khiến họ liên tưởng đến một con quái vật không phải từ thế giới này mà là một con quái vật được cho là tồn tại ở Ma giới. Đó là áp lực mà con quái vật này gây ra cho họ.
Sẽ còn đáng sợ hơn nếu con quái vật cao lớn này đứng trên một con chiến mã đen.
Những Elf hướng ánh mắt về phía Mary, người đã tạo ra một sinh vật như vậy.
Mary đồng thời nhìn về phía Cale.
"Tôi đã thu thập được một con quái vật."
"Đúng."
'Thu thập những gì?'
Cale nhìn về phía Jeet và Mary và tiếp tục nói khi các Elf đều đang khó hiểu.
"Chúng ta cần tăng số lượng lính đồng minh nhiều nhất có thể."
Tất cả đều nhìn về phía con quái vật bộ xương đen sau khi nghe nói 'những người lính đồng minh.'
Những người lính đồng minh. Điều đó có nghĩa là cô ấy không hoàn thành chỉ với một bộ xương này.
"Mary, nhờ Choi Han và các Elf khác giúp cô tăng số lượng đồng minh nhanh nhất có thể."
"Tôi hiểu. Thiếu gia."
"Chúng tôi đã hiểu, Chỉ huy!"
Tasha, người nhận được ánh nhìn của Cale sau đó tiến về phía trước. Cale chỉ vào bức tường mê cung thứ ba phía sau con quái vật.
Có một góc, nhưng cậu không có ý định đi bộ xung quanh nó. Cậu chỉ cần tiến về phía trước.
"Phá hủy nó!"
Những Dark Elf đáp lại mệnh lệnh của Tasha và đi qua con quái vật đến bức tường thứ ba.
- Lần này là một mũi tên mana!
Mũi tên đen của Raon ở phía trước của Dark Elf đã phá hủy bức tường.
Một bức tường chỉ là một bức tường cho dù nó có dày đến đâu, và những Tinh linh và Raon không có vấn đề gì khi phá nó.
Cale kích hoạt Âm thanh của gió và theo sau họ.
Bàaaaaang!
Bàaaaang!
Bức này đến bức khác thay phiên nhau đổ xuống.
Dường như có vô số bức tường, nhưng chúng vẫn tiếp tục tiến về phía trước và Jopis đã đưa ra nhận xét.
"Chúng ta sẽ có thể giảm thời gian một nửa nếu chúng ta tiếp tục di chuyển như thế này!"
Một con quái vật khác xuất hiện ngay lúc đó.
"Ở đằng trước!"
Elf Jeet ra lệnh và vô số mũi tên lửa xuất hiện và bắn về phía con quái vật. Con quái vật nhanh chóng ngã xuống và Mary bước tới và tạo ra một đồng minh khác.
Jeet đến gần Cale và nhìn lên trần mê cung và hỏi.
"Chỉ huy. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta di chuyển trên đầu tường?"
Ông cho rằng việc chạy trên các bức tường mê cung sẽ hiệu quả nhất và tiết kiệm được nhiều thời gian và sức mạnh hơn.
Các bức tường mê cung không cao đến trần nhà.
Trần nhà cực kỳ cao, và những bức tường cao xấp xỉ ba lần chiều cao của Cale đủ dày để họ có thể chạy trên đó.
Có một người đã đáp lại câu hỏi của Jeet.
"Ông sẽ rơi vào ảo ảnh."
Mọi thứ đã được giải quyết bằng một tuyên bố duy nhất của Cale.
Jopis giải thích thêm.
"Có những ảo ảnh xuất hiện trên khắp các bức tường. Có thể có những người trong chúng ta sẽ không rơi vào ảo ảnh, nhưng chúng ta sẽ không có cách nào biết được đó có thể là ai."
Có một lý do khiến Cale từ bỏ việc chạy xuyên qua đầu tường khi lập kế hoạch.
"Nếu ngay cả một người rơi vào ảo ảnh khi đang chạy trên đầu tường, thì đó là tổn thất của hai người chứ không chỉ một. Đó là lý do tại sao đi qua mê cung sẽ an toàn hơn."
Nếu một người rơi vào ảo ảnh... Họ cũng sẽ cần ai đó để bảo vệ người đó, vì vậy, đó là một canh bạc nguy hiểm đối với một nhóm như của họ, nơi mỗi người có khả năng chiến đấu đều quan trọng.
"... Những tên đó đã làm cho những thứ này trở nên cực kỳ khó chịu."
Jeet cau mày và thở dài trước khi siết chặt thanh kiếm của mình.
"Tiếp tục di chuyển thôi."
Tasha dừng lại một lúc bắt đầu tiếp tục nhiệm vụ.
"Cẩn thận."
Ánh mắt của Cale hướng về phía Choi Han.
"Shhh."
Choi Han đặt ngón trỏ lên môi. Cậu cúi xuống và nhìn về phía một góc trong mê cung thay vì nhìn về phía trước.
Cale cũng nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu.
- Có cái gì đó ở phía bên kia của góc đó!
Choi Han âm thầm di chuyển mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau đó vung kiếm.
Kenggg!
Họ nghe thấy tiếng vải bị cắt.
"Aaaaaaaa!"
"Aaa! Ngươi... ngươi là ai?!"
Những Elf nhanh chóng chạy về phía nguồn phát ra tiếng hét.
Cale nhanh chóng chạy qua góc cua.
"Mm!"
Cale bắt đầu cau mày.
Cậu nhìn thấy một vài trẻ em bị Elf và Choi Han bao vây khi cậu quẹo vào góc đường. Đứa trẻ nhỏ nhất trông khoảng 10 tuổi, còn đứa lớn nhất có vẻ là 17 hoặc 18 tuổi.
Quần áo của chúng trông cực kỳ sang trọng cũng trông rất xuề xòa.
Giống như chúng có rất nhiều tiền.
'...Mình có cảm giác xấu về chuyện này.'
Cale bắt đầu cau mày.
Cậu quay đầu lại và tìm kiếm Jopis.
'Jopis có thể bị lung lay.'
Tuy nhiên, Jopis đã lướt qua cậu.
Cale có thể nhìn thấy những gợn sóng trên khuôn mặt của Jopis đã hoàn toàn bình tĩnh cho đến bây giờ.
"Mấy đứa ......!"
Jopis thậm chí không thể nói hết câu của mình.
"... Chị!"
"Chị ...? Có phải là chị không, chị Jopis?"
Những đứa trẻ chớp mắt kinh ngạc sau khi nhìn thấy cô.
"Ah."
Tasha, người đang nhìn họ thở dài.
'Họ là một phần của hoàng tộc.'
Những đứa trẻ giống Jopis về màu tóc hay ngoại hình, có vẻ là anh em họ của Jopis.
Jopis chạy ngang qua Cale và giảm tốc độ khi đến gần họ.
Cô ấy ngập ngừng trước khi bắt đầu nói.
"Tại sao mấy đứa lại ở đây .......?"
Tại sao những đứa trẻ của hoàng tộc lại ở đây?
Đặc biệt là vào giữa ngày?
Đồng tử của Jopis bắt đầu rung lên và cậu bé trông lớn tuổi nhất bước về phía trước và bắt đầu nói.
Đứa trẻ này cảnh giác với Choi Han và những Elf khác, nhìn Jopis.
"Bọn em nên làm những gì có thể để giúp bệ hạ, người đang ngày đêm vất vả với công việc."
Jopis bắt đầu cau mày ngay khi nghe thấy câu trả lời đó.
Các em nhỏ cầm trên tay những chai thủy tinh lớn.
Những chai thủy tinh được đậy nắp kín chứa đầy một chất lỏng màu đen.
Bất kỳ ai cũng có thể nói chúng chứa đầy Tử mana.
Tuy nhiên, bọn trẻ đã không nhận ra điều đó.
Cô gái trẻ nhất dường như khoảng mười tuổi thút thít khi đến gần Jopis.
Sau đó, cô tự hào nâng chai thủy tinh về phía Jopis.
"Vậy chị là chị Jopis!"
"... Ồ, Belle."
Jopis hơi ứa nước mắt.
Cale tin cô từng có mối quan hệ thân thiết với đứa trẻ tên Belle này trong quá khứ.
"... Trước đây, em chỉ là một đứa bé... bây giờ đã lớn như thế này rồi."
Cảm xúc trong Jopis dâng trào.
Đứa trẻ tên Belle trông rất phấn khích và tiếp tục nói khi cầm chai thủy tinh hướng về phía Jopis.
"Bệ hạ nhân từ của chúng ta nói những thứ này là những viên ngọc đen sẽ làm cho Vương quốc Molden ngày càng thịnh vượng. Nó quý giá đến nỗi chúng ta thậm chí không thể chạm vào nó. Ngài ấy nói mỗi chai đáng giá một nghìn miếng vàng đấy ạ!"
Cale kìm lại một tiếng thở dài.
Nó đáng giá đến thế vì nó được tạo ra từ cuộc sống của con người.
- Nhân loại. Ngươi có nghĩ những đứa trẻ đó đều bị trúng ảo ảnh không?
'Có thể. Đó có lẽ là lý do tại sao họ nghĩ thứ màu đen là một thứ gì đó vô cùng quý giá.'
Cậu bé lớn nhất bước đến gần Belle và Jopis và bắt đầu nói với vẻ mặt lo lắng.
"Nhưng chị ơi, tại sao chị lại ở nơi này?"
Cậu bé chậm rãi nhìn Jopis.
"Không phải là không ổn khi chị ở đây như thế này sao?"
"Cái đó-"
Jopis do dự trước khi trả lời.
Nhưng ngay lúc đó...
"Một kẻ phản bội như cô.......!"
Cale hét lên khi ánh nhìn của cậu bé nhanh chóng thay đổi và tay cậu đưa vào túi.
"Choi Han!"
Một con dao găm từ trong túi cậu bé ló ra.
Hình như đứa trẻ này đã được huấn luyện, khi con dao găm ngay lập tức hướng về phía cổ của Jopis khi cô nhìn Belle.
"Ngươi đã phản bội bệ hạ và gia tộc! Sao ngươi dám đến đây?!"
Những đường gân trên cổ cậu bé lộ rõ khi cậu hét lên với ánh mắt giận dữ.
Con dao găm di chuyển nhanh chóng để lấy mạng Jopis.
Tuy nhiên, Choi Han, người đã đến gần mà cậu bé không nhận ra, đã đưa tay về phía cậu bé.
Tang!
Tuy nhiên, Choi Han đã ngừng di chuyển.
"Ugh, ugh!"
Con dao găm bị đánh bay.
"Ugh!"
Rồi cậu ta thấy tay Jopis đang siết chặt cổ cậu bé.
Bàn tay còn lại của Jopis đã đập con dao găm đang chảy máu do bị xây xát nhẹ trong quá trình này. Tuy nhiên, Jopis thậm chí còn không nhìn vào máu.
Cô nhìn về phía cậu bé và những đứa trẻ hoàng gia còn lại đang thể hiện sự thù hận của cô.
Ánh mắt cô như đầy lửa khi nhìn cậu bé.
"Đồ ngu ngốc."
Jopis nghiến răng nói ra từng từ đã buông tay ôm lấy cổ cậu bé.
"Ugh, ugh! Đúng như dự đoán, một kẻ phản bội sẽ chỉ tiếp tục phạm tội."
Cậu bé hít một hơi thật sâu khi nhìn chằm chằm vào Jopis.
"Thật ngu ngốc. Vì vậy, rất ngu ngốc."
Jopis tiếp tục lẩm bẩm từ 'ngu ngốc' khi nhìn bọn trẻ trong khi chúng tiếp tục thù hận trừng mắt nhìn cô.
Cale sau đó nhận ra Jopis không nói những lời đó với bọn trẻ.
Bàn tay nắm chặt của Jopis đang run lên.
Cô ấy đang tức giận với chính mình lúc này.
'Ngươi thật là ngu ngốc. Jopis, tại sao ngươi lại sống như một tên ngốc như vậy hả?'
Tình hình đã thay đổi trong nhiều năm cô sống lưu vong ở Làng Ma.
Cô bắt đầu đau đầu vì cơn giận của mình khi nghĩ ngay cả những đứa trẻ nhỏ như vậy cũng đang thao túng Tử mana theo cách này.
'Nhưng vẫn còn, đẩy lũ trẻ đến nơi này? Đặc biệt là khi có quái vật ở khắp mọi nơi? Và chúng đang cầm những chai thủy tinh chứa Tử mana?'
Những đứa trẻ có thể bị giết do quái vật hoặc do Tử mana nếu điều gì đó xảy ra và chai thủy tinh bị vỡ.
Jopis hoàn toàn ngỡ ngàng khi Elisneh bắt lũ trẻ làm nhiệm vụ đó.
Bộp, bộp.
Những đứa trẻ hoàng gia nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Jopis nhìn chằm chằm vào Cale và những người khác khi họ từ từ lùi lại.
Tuy nhiên, chúng không còn nơi nào để đi vì Elf đã chặn ở phía sau chúng.
Jopis đang quan sát họ nghe thấy giọng nói của Cale.
"Họ đang ở đây."
Jopis nhìn lên cùng với Cale.
Grrrrr-
Fluffy để lộ răng nanh và bắt đầu gầm gừ.
Họ nghe thấy giọng nói của nhiều người từ xa.
"Mọi người theo ta! Chúng ta cần bắt được tên Jopis nổi loạn đó!"
"Vâng thưa ngài!"
Jopis khẽ lầm bầm.
"Đó là giọng của Đội trưởng Kỵ sĩ. Giọng của ông ấy không thay đổi sau ngần ấy năm."
Có hai lối vào mê cung.
Dường như những Kỵ sĩ đã đi vào bằng lối vào khác.
Cũng có những người đã vào sớm hơn các kỵ sĩ.
Cộp. Cộp. Cộp.
Những người đó đang đi xuống từ đầu của các bức tường mê cung.
Có tổng cộng 4 người.
Một người trung tuổi. Hai người già.
Ba người đáp xuống đỉnh tường bắt đầu nói.
"Đã lâu rồi, công chúa."
"Lâu rồi không gặp."
"Đã lâu rồi. Cựu công chúa Jopis."
Cả ba người họ đều chào cô ấy theo những cách khác nhau.
Tuy nhiên, Jopis đang nhìn vào người thứ tư trên đầu tường.
Hai người họ chạm mắt nhau.
Những đứa trẻ hoàng tộc rạng rỡ cúi chào.
"Chúng tôi chào bệ hạ!"
"Bệ hạ đến để cứu chúng ta!"
"Bệ hạ!"
Elisneh Đệ nhất, Vua của Vương quốc Molden.
Cô ấy đang đứng trên đầu tường nhìn xuống.
Elisneh nở một nụ cười nhân từ khi nhìn Jopis và bắt đầu nói.
Tuy nhiên, giọng nói của cô ấy hướng vào bọn trẻ, không giống như cái nhìn của cô ấy.
"Đúng. Ta đến để cứu mấy đứa đây."
"Bệ hạ!"
"Ngài đến đây để cứu chúng tôi trong khi lại đang bận bịu với công việc của mình!"
Giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của Elisneh lại một lần nữa cất lên.
"Với tư cách là người cai trị và gia đình, tất nhiên ta cần phải đến để cứu mấy đứa rồi. Nếu không tại sao ta lại đến đây khi đang làm việc?"
"...Bệ hạ-"
"Hứcc."
Những đứa trẻ dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và một đứa thậm chí còn bắt đầu khóc vì nhẹ nhõm.
Một giọng nói gay gắt đã cất lên.
"Nhảm nhí như vậy trước mặt bọn trẻ."
Khắp nơi hoàn toàn im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía nơi vừa phát ra lời nói đó.
"Mm."
Cale đã đứng đó.
Cale xấu hổ cười và chỉ vào miệng mình.
"Aigoo. Là lỗi của tôi. Mấy lời đó tự dưng bật ra vì tôi quá bất ngờ thôi."