Tuy nhiên, có vài người đã ngăn cản Cale tự mình bước đi.
"Nhân loại! Ngươi có ổn không? Ngươi tự đi có ổn không?"
"Có vẻ như anh không nên di chuyển.
Sẽ rất tệ nếu anh bị ngất xỉu đấy."
Raon và On đi lang thang quanh Cale và quan sát cậu thật kỹ.
Raon, người đang bay lơ lửng trên không và quanh Cale thậm chí còn có một miếng bánh táo trên chân trước của nó.
Cale đấu tranh một hồi trước khi nhìn về phía Bud.
"Chuyện gì?"
Bud hỏi với giọng hơi càu nhàu, nhưng Cale không quan tâm khi nói những gì cần nói.
"Nước."
"Hả?"
"Anh có nước không?"
"...Tại sao?"
"Để súc miệng."
Bud lấy một chai nước ra khỏi túi không gian và đẩy nó về phía Cale với vẻ mặt hơi khó chịu.
"Tôi không phải là người nên làm điều này!"
"Vâng vâng."
Cale thờ ơ gật đầu và đặt Hong xuống trước khi súc miệng.
Cậu cần loại bỏ chất lỏng màu đỏ trong miệng được dùng để làm giả tình trạng của mình.
"Haizz! Cuộc đời tội nghiệp của tôi!"
Bud đập ngực bực bội, nhưng dường như chẳng ai quan tâm.
"...!Cale."
Rồng cổ đại Eruhaben tiến đến đứng cạnh Cale, người vẫn đang súc miệng.
"Chất lỏng này không phải toàn là máu, phải không?"
Ánh mắt của ông ấy tập trung vào tay và chân vẫn còn hơi run của Cale.
Tên này không có dấu hiệu ngất xỉu, nhưng có vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Vâng, thưa ngài, nó không phải là máu."
Cale trả lời một cách nghiêm túc trước khi ngừng súc miệng.
Sau đó ngẩng đầu lên.
Cậu có thể thấy những người khác đều đang vây quanh mình.
Choi Han, Raon, On, Hong, Ron, Beacrox, Eruhaben, Bud và Sheritt đều đang nhìn cậu.
Mặc dù biểu hiện của họ khác nhau, nhưng tất cả đều có vẻ quan tâm đến Cale.
Cale phớt lờ làn sóng cảm xúc kỳ lạ sâu thẳm trong trái tim mình và bắt đầu nói.
"Eruhaben-nim."
"Sao."
"Trông ngài vui nhỉ."
Eruhaben, người đang nhìn Cale với vẻ quan tâm, bắt đầu mỉm cười.
"Có vẻ như ta đã bị bắt."
Raon hét lên ngay lúc đó.
"Ông, ông cũng đang cười như Thế tử này! Mau cho White Star xem nụ cười này của ông đi!"
Haaaaaaaaa.
Eruhaben gần như không thể kìm được tiếng thở dài khi bật ra.
Sau đó nhìn Raon và bắt đầu nói.
"Nhóc con, ngươi phải thực sự hạnh phúc."
"Hmm? Ông đang nói về cái gì vậy? Nhân loại của chúng ta và Choi Han thông minh! Cả hai! Ta không vui chút nào vì họ bị thương! Ta muốn xử lý tên f*ck White Star chết tiệt đó!" (Ở đây Raon dùng fuck him up, tiếng lóng thô lỗ.)
"...!Thằng nhóc này học cụm từ kỳ quái gì như xử lý tên f*ck White Star chết tiệt ở đâu đấy hả?" (Ở đây vẫn là fuck him up.)
Eruhaben nhìn về phía Cale.
Có phải tại ngươi không?
Cale nhún vai.
Eruhaben nhìn Cale và gật đầu.
Ánh mắt của ông ấy đã thay đổi.
Tại ngươi.
Cale có rất nhiều điều muốn nói sau khi nhìn thấy ánh mắt đó nhưng cậu vẫn im lặng.
Đó là bởi vì cậu cảm thấy có lẽ Raon học được những lời đó từ cậu.
Cale phớt lờ Bud đang nhìn cậu với khóe môi nhếch lên.
Eruhaben nhìn thẳng vào mắt Raon ngay lúc đó.
"T, tại sao ông lại nhìn ta như vậy? Rồng vàng, cuối cùng ông có nhận ra ta vĩ đại và dũng mãnh như thế nào sao?!"
Eruhaben phớt lờ lời nói lan man của Raon và tự giải thích.
"Nhóc con, bây giờ ngươi có thể sống với mẹ mình."
Đôi cánh của Raon hơi khựng lại.
"Ngươi phải thực sự hạnh phúc, nhóc con."
Rồng cổ đại Eruhaben nở một nụ cười dịu dàng khi nhìn Raon, người có đôi mắt tròn từ từ nhìn về phía sau.
Sheritt đang đứng sau Raon.
Rồng đen và Rồng trắng đều bối rối, lúng túng nhìn nhau.
Cale đã hỏi Eruhaben một câu hỏi.
"Eruhaben-nim, ngài đã tìm ra cách để di chuyển lâu đài chưa?"
"Đúng.
Nhất định rồi."
Đôi cánh của Raon đập liên hồi khi nhanh chóng quay đầu lại về phía Eruhaben và bắt đầu hét lên.
"Làm sao?! Rồng vàng, làm thế nào chúng ta có thể làm điều đó! Ta muốn ông nhanh lên nói cho ta biết!"
Sau đó nó cứng người.
Eruhaben cười nhạo Raon rồi tiếp tục nói.
"Đó là điều mà Chúa tể biết rõ hơn tôi.
Phải không, Chúa tể?"
"Khụ."
Sheritt giả vờ ho khan trước khi bắt đầu nói.
"Lâu đài này, những bức tường lâu đài, và tôi đều gắn liền với nhau như một.
Tôi nghĩ sẽ có thể nếu chủ nhân của lâu đài chuyển cả ba phần đi nơi khác cùng một lúc."
Eruhaben tiếp tục lời giải thích của Sheritt với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tuy nhiên, sẽ quá tải cho Raon nếu di chuyển cả lâu đài, tường thành và Chúa tể cùng một lúc."
"Tại sao? Ta có thể làm điều đó! Ta vĩ đại và dũng mãnh mà!"
Eruhaben nhìn về phía Raon và lắc đầu.
"Ngươi không có đủ mana.
Vẫn sẽ rất khó khăn nếu ta và ngươi cùng nhau hợp sức.
Mana của Chúa tể vô dụng vì ngài ấy bị trói buộc vào lâu đài này."
Choi Han đang yên lặng lắng nghe hỏi một câu.
"Không phải ngài dễ dàng di chuyển tất cả các cuốn sách trong Ghi chép của Hiệp hội Lính đánh thuê sao?"
"Đó chỉ là những cuốn sách."
"Ý ngài là như thế nào?"
Sheritt đã trả lời câu hỏi của Choi Han cho Eruhaben.
"Tôi đã đổ một lượng lớn mana vào nơi này khi còn sống.
Mọi người có thể coi khu vực này được tạo ra bởi sự kết hợp của lâu đài, các bức tường thành và bản thân tôi là một khối mana khổng lồ."
Tất nhiên, các bức tường thành và chính lâu đài được xây dựng bằng vật liệu xây dựng thông thường.
Tuy nhiên, Sheritt đã tạo ra nhiều vòng tròn ma pháp và đổ một lượng mana đáng kể để duy trì lâu đài, bảo vệ những đứa con của mình và mang lại một cuộc sống thoải mái cho chúng.
Lâu đài này là thứ mà Chúa tể đã tạo ra bằng tất cả mana của mình trước khi chết.
"Đó là lý do tại sao lâu đài này và các bức tường thành mạnh hơn hầu hết các hầm trú phòng thủ."
Hầu hết chỉ là những lời khiêm tốn của cô ấy.
Nó tuyệt vời hơn thế nhiều.
Nếu đó không phải là một người mạnh như White Star, thì hầu hết mọi người có thể tấn cômg lâu đài nhưng sẽ không thể phá hủy hoặc xâm chiếm nó.
Eruhaben nhún vai và đi đến kết luận.
"Dù sao thì, chúng ta cần nhiều mana hơn thế nếu muốn di chuyển khối mana khổng lồ này mà không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho nó."
Lâu đài, những bức tường lâu đài, và Sheritt.
Họ cần đủ mana để chế ngự đống mana này.
"Tóm lại, chúng ta cần một nơi để di chuyển lâu đài này, kiến thức để tạo ra một vòng tròn dịch chuyển lớn với lâu đài này ở trung tâm, và cuối cùng, đủ mana để kích hoạt vòng tròn dịch chuyển"
Bud đã thích thú ngay lúc đó.
"Vậy là, ngài đang nói chúng ta có điều đầu tiên và thứ hai nhưng yêu cầu cuối cùng, mana cần thiết để kích hoạt vòng tròn chỉ mình ngài và Raon-nim là không đủ, phải không, Eruhaben-nim?"
Eruhaben gật đầu.
Cale nhìn Eruhaben.
Cale sau đó đã bối rối sau khi nhìn thấy đôi mắt của Rồng cổ đại.
Thật là kỳ lạ.
Tại sao? Sao lưng mình lạnh thế?
Lâu lắm rồi cậu mới không cảm thấy như thế này.
Cale cảm thấy như hình như có người sắp cướp sạch hoàn toàn tài sản của cậu.
Eruhaben bắt đầu nói.
"Cale."
Đó là một giọng nói rất nhẹ nhàng và ấm áp.
Eruhaben thậm chí còn có nụ cười rạng rỡ của Thế tử Alberu mà anh ta thường dùng khi nói chuyện với người khác.
Sự kết hợp này gây ra một gương mặt cực kỳ quyến rũ khiến Cale như bị muỗi đốt.
Cale bắt đầu cau mày sau khi cảm thấy cảm giác không chắc chắn này.
(Ở đây bản Eng dùng iffy sensation, iffy đây nghĩa là không chắc chắn.)
Có gì đó không ổn.
Eruhaben tiếp tục nói.
"Ta...!Ngươi thấy đấy."
Tại sao Rồng cổ đại này lại hành động như vậy chứ?
Vẻ mặt của Cale từ từ trở nên nghiêm túc.
Eruhaben bắt đầu nói với một giọng thậm chí còn ấm áp hơn.
"Ta không có tiền."
"...HẢ?"
"Ta cũng không có đồ trang sức và đá quý."
Biểu cảm của Cale ngay lập tức trở nên thẫn thờ.
Eruhaben tiếp tục nói.
"Ta đã bị cướp."
Tổ của Eruhaben đã bị cướp bởi Arm.
Đó là lý do tại sao Eruhaben đến tìm Cale cùng với Pendrick sau trận chiến của Vương quốc Caro.
Cale cũng có thể nghe thấy giọng nói thận trọng của Sheritt.
"...!Mọi thứ bên trong lâu đài này đều bị White Star cướp phá."
White Star đã tự nhiên cướp hết ngọc và các vật phẩm quý giá khác trong lâu đài khi hắn phá hủy lâu đài và bỏ chạy cùng những quả trứng.
Hắn có lẽ đã sử dụng các đồ trang sức và vật phẩm để dựng nên Hiệp hội Lính đánh thuê và là nền tảng để tồn tại ở Đông lục địa.
Eruhaben nhẹ nhàng tiếp tục nói.
"Mana của ta và Raon chắc chắn sẽ không đủ.
Ta không nghĩ bọn ta sẽ có đủ ngay cả khi đứa trẻ đó, Rosalyn, cùng hỗ trợ bọn ta.
Thứ tốt nhất để bù đắp cho việc thiếu mana là những viên đá ma thuật."
Đúng vậy.
Đá ma thuật là thứ tốt nhất để bù đắp cho sự thiếu hụt mana.
Họ không cần phải lôi kéo bất kỳ ai khác và tiết lộ danh tính của Chúa tể cũng như không phải lo lắng về bất kỳ vấn đề nào với vòng tròn ma pháp.
Raon nhìn xung quanh trước khi từ từ lấy con heo đất ra khỏi chiều không gian của mình.
On và Hong đã vỗ vào phía của Raon và ra hiệu cho nó cũng lấy của họ ra.
On và Hong đưa con heo đất cho Raon sau khi lấy chúng ra.
Đôi cánh của Raon đập liên tục.
Nhưng không ai chú ý đến những gì những đứa trẻ trung bình chín tuổi đang làm.
Mọi người đang nhìn Eruhaben và Cale.
"Cale, không phải ngươi có nhiều tiền sao?"
Eruhaben cười rạng rỡ khi tiếp tục.
"Chúng ta hãy mua vài viên đá ma thuật đi nào."
Cale bắt đầu nói.
"...!Ngài biết tôi có thể lấy được đá ma thuật, phải không Eruhaben-nim?"
Những viên đá ma thuật thượng cấp từ Khu vực 1 của Đại Ngàn.
Cậu đã sử dụng một lượng lớn trong số chúng, nhưng vẫn còn một ít.
Tất nhiên, cậu đã giao chúng cho Đoàn Pháp sư của Vương quốc Roan và Rosalyn thông qua Thế tử Alberu, nhưng Cale vẫn còn rất nhiều điều cho cậu, và cậu cũng có thể lấy lại chúng từ họ.
Tuy nhiên, biểu hiện của Cale trông không được tốt như cậu nói.
Đó là bởi vì cậu biết rõ Eruhaben cũng biết về sự thật này.
Rồng cổ đại có một ý tưởng hay về bất cứ điều gì liên quan đến ma pháp xảy ra xung quanh Cale.
Tuy nhiên, Rồng cổ đại đó vẫn hỏi mua đá ma thuật.
Eruhaben lúng túng bắt đầu mỉm cười khi Cale bắt đầu cau mày.
Sau đó đáp lại.
"Nó có lẽ là không đủ.
Hahaha!"
Sau đó ông ta nuốt nước bọt một chút rồi tinh nghịch (?) nói.
"Có thể ngươi sẽ cần sử dụng ít nhất 10 tỷ đồng của Vương quốc Roan."
"Hức!"
Bud thở hổn hển.
10 tỷ?
10 tỷ không phải tên con chó hàng xóm, không, đó là một số tiền đáng kể.
Ngay cả Vua lính đánh thuê Bud cũng không thể ngay lập tức thu thập được nhiều tiền như vậy.
Mặc dù Cale Henituse xuất thân từ một gia đình Bá tước giàu có, nhưng cậu ta cũng chỉ là con trai cả.
Một người luôn đi khắp nơi để cứu người khác sẽ có nhiều tiền như vậy ở đâu?
Số tiền trong quỹ khẩn cấp của mình là bao nhiêu?
Bud bắt đầu tính toán quỹ khẩn cấp của mình.
Hiệp hội Lính đánh thuê lúc này không có nhiều tiền vì họ đang bận mua vũ khí và lương thực để chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại Arm.
Tất cả những gì anh có sẵn để sử dụng là quỹ khẩn cấp cá nhân của mình.
Thành thật mà nói, phần lớn quỹ khẩn cấp đó cũng được đổ vào Hiệp hội Lính đánh thuê, chỉ để lại đủ tiền để anh chạy khỏi White Star trong khoảng một năm.
Bud nhìn quanh khi tính toán con số.
Đầu của Sheritt đã cúi xuống.
Đôi vai của Raon hơi thấp xuống với những con heo đất trước mặt.
On và Hong buồn bã.
Đúng.
Sử dụng quỹ khẩn cấp của mình thôi! Làm gì có chuyện mình chết đói được!
Bud quyết định là quỹ khẩn cấp của mình sẽ trống trơn.
Đó là thời điểm đó.
"Ồ, chỉ nhiêu đó thôi sao?"
Hmmm?
Ánh mắt Bud nhanh chóng di chuyển.
Anh chắc chắn Cale là người đã nói Ồ, chỉ nhiêu đó thôi sao?.
Cale thoải mái lầm bầm một mình.
"Tôi thấy nhẹ nhõm đấy.
Tôi đã nghĩ đó sẽ là một điều gì đó khó khăn vì tôi cảm thấy ớn lạnh."
...!Nhưng mà, điều này có rất nhiều khó khăn? Đó là 10 tỷ gallon?
Biểu hiện của Bud trở nên kỳ quặc.
Mặt khác, Cale ngừng cau mày và vui vẻ tiếp tục nói.
"Thử một lần đi.
Đó không phải là một yêu cầu quá khó."
Cale đã kiếm được 23 tỷ cound từ việc bán Hoan lạc của Bóng đêm và 30 tỷ cound từ việc bán Hỏa quyết tại cuộc đấu giá của Vương quốc Caro.
Cậu chỉ cầm một phần tiền trong đó ở dạng tiền mặt, còn phần còn lại từ từ lấy sau.
Cậu thậm chí đã dùng 10 tỷ trong số 53 tỷ để củng cố Lửa Hủy Diệt lần trước.
Cậu cũng có hoàng kim lệnh của Thế tử nữa.
Cậu có thể kiếm được khoảng 5 tỷ bằng cách sử dụng món đó.
Cale đã suy nghĩ về nó một cách kỹ lưỡng trước khi thản nhiên nói.
"Mm, dù sao thì tôi cũng phải đến thủ đô của Đế quốc ít nhất một lần."
Cậu nhìn về phía Eruhaben và hỏi với vẻ mặt thường ngày.
"10 tỷ chắc là đủ, phải không?"
"Hả?"
"Ngài cần nhiều hơn?"
"...Không."
"Vậy thì tôi sẽ mang nó qua.
Tôi nghĩ 10 tỷ cound có đủ không? Hoặc là, hoặc tôi sẽ trở lại với khoảng 10 tỷ coud đá ma thuật."
"...Nhiêu đó là đủ rồi."
Cale gật đầu trước câu trả lời của Rồng cổ đại và nói ra kế hoạch tiếp theo của mình.
"Tôi sẽ đến Đế quốc Mogoru và nếu việc kiếm được tất cả số tiền mặt đó khó khăn ngay bây giờ, mm, tôi sẽ yêu cầu điện hạ chuyển một nửa hóa đơn."
Đồng tử của Bud bắt đầu rung lên.
Thế tử?
...!Tên khốn này có đủ ảnh hưởng đến mức Thế tử trả giá?
Không, quan trọng hơn, làm thế nào cậu ta kiếm được nhiều tiền như vậy?
Cậu ta thực sự rất có tiền!
Đồng tử của Bud đang run rẩy.
Cale không quan tâm.
Cậu đứng dậy trong khi tự hỏi liệu cơ thể mình cảm thấy tốt hơn vì cậu đã ăn một miếng bánh táo hay vì cậu đã nghỉ ngơi một chút.
"Vậy thì tôi sẽ đi đến Tây lục địa một chút sau khi cùng Choi Han trở về làng.
Hãy quan tâm đến những điều chúng ta đã thảo luận cho đến khi tôi quay lại."
Eruhaben gật đầu.
Sau đó ông tò mò hỏi.
"Có vẻ như cậu đã tìm thấy thứ gì đó ở làng?"
Cale nhìn về phía Choi Han và trả lời.
Choi Han lúng túng tránh ánh mắt của Cale.
"Chúng tôi đã tìm thấy cuốn sách ghi chép mà Chúa tể đã đề cập.
Nó được viết bằng hai ngôn ngữ.
Một trong những ngôn ngữ là thứ mà không ai nhận ra, nhưng Choi Han nghĩ cậu ta có thể đọc được nó, vì vậy chúng tôi sẽ đi xem xét."
Cale có thể thấy Sheritt đang nhìn về phía Choi Han.
Cậu có thể nói cô ấy đang rất bất ngờ.
Choi Jung Gun nói ông ấy không nói với người khác trên thế giới này về tiếng Hàn.
Đó là lý do tại sao cả Sheritt và White Star đều không biết tiếng Hàn.
Tuy nhiên, không giống như White Star, Sheritt là bạn của Choi Jung Gun.
Cô ấy thậm chí có thể biết rằng Choi Jung Gun là một người du hành chiều không gian và đến từ Hàn Quốc.
"Raon."
Cale gọi Raon.
"Sao vậy, nhân loại?"
Sẽ dễ dàng hơn để đến làng bằng lối đi bí mật nếu họ có ma pháp.
"Raon, ngươi sẽ đi cùng hai người bọn ta."
"Ta hiểu rồi, nhân loại! Ta biết ngươi luôn cần ta."
Raon đáp lại với sự phấn khích như thể chưa bao giờ làm rơi con heo đất của mình vì kinh ngạc sau khi nghe 10 tỷ.
Cale vỗ vai Choi Han.
"Đi nào."
"...!Vâng, Cale-nim."
Cale một lần nữa đi đến làng Sát Long Nhân thông qua lối đi bí mật của lâu đài trắng.
***
Không khó để đến một nơi lần thứ hai.
Trên thực tế, họ đến với trạng thái thoải mái hơn vì họ không cần phải lo lắng về các cuộc tấn công của White Star.
Tuy nhiên, tâm hồn họ cũng không được thư thái.
"Huuuuu."
Choi Han thở ra một hơi khi bước vào tòa nhà bằng đá ba tầng ở làng Sát Long Nhân.
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Tim cậu đập loạn xạ.
Cậu có thể thấy Cale ở phía trước đang cầm cuốn sách lên từ bàn thờ.
Đôi mắt của Choi Han dừng lại trên cuốn sách trên tay Cale.
"Bên trong cuốn sách đó."
Cuốn sách đó có thể có lý do đằng sau lý do tại sao cậu lại đến nơi này.
Choi Jung Gun thực sự có thể là chú của cậu.
Không, chỉ là...
Tim cậu đập loạn xạ vì đã quá lâu rồi không được nhìn thấy tiếng Hàn.
"Choi Han."
Cale đẩy cuốn sách về phía Choi Han.
Choi Han nhìn khuôn mặt cau có thường ngày của Cale và đưa tay về phía cuốn sách.
Bộp!
Nhưng có lẽ cậu đã quá căng thẳng.
Cậu không nắm chặt cuốn sách và nó rơi xuống đất.
Chhh.
Cuốn sách mở ra khi nó rơi xuống sàn.
"A, tôi xin lỗi!"
Choi Han vội cúi xuống cầm cuốn sách lên.
Vẻ mặt của cậu trở nên nghiêm trọng sau khi nghĩ mình có thể đã làm hỏng cuốn sách.
Thả lỏng nào.
Cậu cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.
Tay của Choi Han hướng về cuốn sách trên sàn.
Cậu có thể nhìn thấy trang mà nó đã mở ra khi nó rơi xuống.
Cậu thậm chí không thể nhìn thấy phần được viết bằng ngôn ngữ chung của Đông lục địa.
Hàn Quốc mà Choi Jung Gun để lại đã hiện ra.
Choi Han thậm chí không thể cầm lấy cuốn sách khi đọc thông tin trên trang.