Hoắc Tấn Sâm hiểu, con trai anh đang quyết tâm biểu hiện thật tốt trước mặt mẹ của nó.
Đối với hành động tranh sủng ấu trĩ của con trai, Hoắc Tấn Sâm vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy chua xót. Nhưng dù có thế nào, anh vẫn sẽ tận lực thỏa mãn nguyện vọng của con trai.
Cho nên khi Hoắc Lan Đình nói cần tìm một bác sĩ tâm lý cho anh cả của nó, Hoắc Tấn Sâm gần như không suy nghĩ đã đề cử bác sĩ tâm lý Peterson của mình.
Hoắc Lan Đình cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức cầm tay Peterson đi khoe khoang một vòng, đại toàn thắng, sau đó Lạc Quân Thiên và Peterson thử nói chuyện vơi nhau một lần, Lạc Quân Thiên rất hài lòng về Peterson, mà Peterson cũng rất hứng thú với bệnh tình của Lạc Quân Thiên, có thể nói, hai người này vừa vặn thích hợp với nhau.
Tuy tìm được đối tượng khách hàng mới, nhưng trước khi đi, Peterson vẫn nói chuyện lại với Hoắc Tấn Sâm, hiển nhiên là ông không quá yên tâm đối với bệnh tình của Hoắc Tấn Sâm, thậm chí còn muốn báo cáo chuyện này với ông cụ Hoắc ở nhà.
Hoắc Tấn Sâm thấy vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại: "Peterson, đối với ông mà nói, không phải cuối cùng cũng thoát khỏi gánh nặng à?”
Peterson ngẩn ra, sau đó cười rộ lên.
Trong lòng Hoắc Tấn Sâm hiểu rõ, tám năm can thiệp trị liệu tâm lý kia, gần như là không có bất kỳ kết quả gì, kể cả là đối với anh, hay là đối với Peterson, đều là vô dụng hết.
Bây giờ thoát khỏi nhau, hai bên đều thoải mái.
Sau khi tạm biệt Peterson, Hoắc Tấn Sâm chủ động gọi điện thoại cho ba mình.
"Ba đã nghe Peterson nói rồi."
Ông cụ Hoắc vẫn uy nghiêm như trước: "Con muốn nói gì thì cứ việc nói.”
"Ba."
Hoắc Tấn Sâm bình tĩnh: "Từ nhỏ đến lớn, con luôn là đứa con trai ưu tú của ba, bất kể là phương diện nào, con đều hoàn hảo nhất, phải không?”
"Ừ."
Ông cụ không dưới một lần từng cảm thấy, đời này thành công lớn nhất của ông không phải là chính ông, mà là có được một đứa con trai ưu tú như vậy.
"Bởi vì từ nhỏ tới lớn con luôn ưu tú hơn người cùng lứa, con tự cho rằng bản thân không gì là không làm được, con không thể chấp nhận được một chút không hoàn mỹ nào xuất hiện trên người mình, cho nên con vẫn luôn tuân theo khuôn phép, tới thời điểm nên kết hôn, con cũng tìm đối tượng phù hợp để kết hôn, cho dù chẳng có chút nền tảng tình yêu nào.”
Đối với vợ cũ, anh chỉ không ghét mà thôi, chứ đừng nói tình yêu, cho dù là thích cũng còn chưa tới.
Ông cụ Hoắc không nói lời nào, những chuyện này, từ trước tới nay con trai chưa từng nói với ông.
Năm đó ông bảo con trai kết hôn, nó cũng không phản đối, sau đó ông nhanh chóng tìm được đối tượng thích hợp nhất, hai người thuận lợi kết hôn, tới tận bây giờ, ông chưa bao giờ biết con trai ông lại có suy nghĩ như vậy.
"Sau khi con phát hiện ra khiếm khuyết của mình, con gần như sụp đổ, cuộc sống của con vốn giống như một chiếc đồng hồ vậy, không tồn tại bất kỳ sai sót nào, mà cái khuyết điểm này, đến bản thân con cũng không thể tha thứ cho chính mình."
Hoắc Tấn Sâm nhớ tới khoảng thời gian đó, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cho nên con luôn cố gắng vãn hồi, cho dù con biết gặp bác sĩ tâm lý cũng không có tác dụng gì, nhưng con vẫn kiên trì, hy vọng vào một khả năng xa vời nào đó.”
"Có đôi khi, con cảm thấy có lẽ bản thân chỉ đang cố lừa mình dối người mà thôi.”
Hoắc Tấn Sâm mở mắt ra, nhìn cảnh núi non đan xen ngoài cửa sổ: "Trong lòng con rất rõ ràng, bác sĩ tâm lý không thể giải quyết vấn đề của con, con chỉ giả vờ cố gắng, giả vờ không bỏ cuộc, cũng là vì để có thể duy trì hình ảnh tận tụy đến hoàn mỹ này nên mới đồng ý gặp bác sĩ tâm lý.”
Ông cụ Hoắc ở đầu dây bên kia đã hoàn toàn không biết nói gì.
Hoắc Tấn Sâm biết, có lẽ lời anh nói ra hôm nay đã khiến ba anh rất khiếp sợ.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ khiến người khác lo lắng, việc gì cũng có thể làm đến hoàn mỹ, anh chưa từng than phiền bất cứ điều gì với ba mẹ, có lẽ ở trong mắt ba anh, đứa con trai này là không gì không làm được.
Nhưng hôm nay, anh muốn từ bỏ cái thiết lập này.
Hoắc Tấn Sâm tiếp tục nói: "Ba, hôm nay con muốn nói cho ba biết, con sẽ không tiếp tục khám bác sĩ tâm lý nữa, con từ bỏ. Nếu như làm gia chủ nhà họ Hoắc cần có một người thừa kế, thì con đã có Lan Đình rồi. Con không muốn lúc nào cũng phải để ý bản thân đã hoàn hảo chưa, có khuyết điểm gì không?”
Điện thoại chưa cúp máy, Hoắc Tấn Sâm nghe được tiếng hít thở vững vàng của mình, cũng nghe được tiếng hít thở của ba mình ở đầu bên kia.
Đây là điểm giống nhau giữa hai ba con, bất kể gặp phải chuyện gì, dường như luôn có thể bình tĩnh để suy nghĩ và xử lý.
Thật lâu sau, cuối cùng ông cụ Hoắc cũng mở miệng: "Tấn Sâm, nói cho ba biết, điều gì đã khiến con thay đổi suy nghĩ của mình?”
Hoắc Tấn Sâm nghe ông nói như vậy thì im lặng một hồi lâu.
Một lúc sau, anh nói: “Con không biết."
Ông cụ Hoắc nghe vậy, cũng không truy hỏi nữa, mà nói qua chuyện khác: "Ba nghe nói con tìm được mẹ của Lan Đình rồi à?”
Hoắc Tấn Sâm: "Vâng.”
Ông cụ Hoắc: "Vậy con định xử lý chuyện này thế nào?”
Hoắc Tấn Sâm lạnh nhạt hỏi: "Ba, chuyện này không phải là vấn đề, cần phải xử lý sao? ”
Ông Hoắc: "Ý con là?”
Hoắc Tấn Sâm: "Thuận theo tự nhiên thôi, Lan Đình rất thích mẹ của nó.”
Ông cụ Hoắc: "Lan Đình rất thích mẹ của nó, sau đó thì sao?”
Vẻ mặt Hoắc Tấn Sâm hơi cứng lại: "Sau đó?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng truyền đến một tiếng thở dài, nói: "Lan Đình rất thích mẹ, ba nghĩ chắc chắn nó rất hy vọng mẹ của nó có thể giống với mẹ của người khác mà ở bên làm bạn với nó.”
Nói xong câu này, điện thoại bị cúp máy.
Hoắc Tấn Sâm ngồi tại chỗ, im lặng rất rất lâu.
Lúc sau, anh mở ngăn kéo ra, lấy ra một văn kiện và một cái hộp, văn kiện đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ tặng Cố Nguyên vào ngày sinh nhật của cô, về phần món quà, là do chính tay anh lựa chọn.
Ngón tay thon dài đùa nghịch hộp nhỏ tinh xảo, Hoắc Tấn Sâm nhớ tới lời ông cụ vừa nói, ông ấy hỏi, điều gì đã khiến anh thay đổi suy nghĩ của mình, anh không trả lời.
Mà đúng là anh không biết thật.
Từ trước đến nay, trong từ điển của anh không có từ hèn nhát hay bỏ cuộc, anh giống như một đồng hồ thắt chặt dây cốt, không ngừng đóng vai hoàn hảo trên con đường của cuộc sống.
Anh cũng nghĩ mình sẽ tiếp tục như vậy mãi.
Nhưng bây giờ, tại sao lại thay đổi?
Hoắc Tấn Sâm nhớ tới ngày hôm đó, anh nhận được tin con trai bị bệnh, vội vàng ngồi máy bay riêng về, lại nhìn thấy cảnh Cố Nguyên cùng con trai nằm sấp trên ban công.
Ngay thời điểm đó, anh cảm thấy bản thân và hai người họ như thuộc về hai thế giới vậy.
Đầu bên kia của thế giới thì ấm áp yên tĩnh thoải mái, toả ra không khí sạch sẽ, trong lành, đầu thế giới bên này, anh cẩn thận đi theo cái quỹ đạo mà mình tạo ra, không dám lười biếng một chút nào.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Hoắc Tấn Sâm nhớ tới câu chuyện mà cô kể ngày đó, đúng là một câu chuyện trẻ con, nhưng nó cứ quanh quẩn trong đầu anh hệt như bị ma ám vậy, lúc anh nhìn đống tài liệu kinh doanh tẻ nhạt, giọng nói ngọt ngào kia sẽ không có dấu hiệu báo trước mà vang lên trong đầu anh.
Anh nhớ lại đêm đó trong bệnh viện, khi anh nói với cô rằng con trai của anh cũng chính là con trai của cô, biểu hiện ngạc nhiên đó, sống động đến nỗi anh vẫn nhớ như in tới bây giờ.
Ánh mắt Hoắc Tấn Sâm dừng lại trên chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp trên tay một lần nữa.
Chuẩn bị quà sinh nhật cho một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên anh làm.
Anh cố ý tham khảo ý kiến của vài người bên cạnh, biết rõ một số sở thích của phụ nữ, cuối cùng mới chọn ra món quà này.
Nhưng mà hiện tại, nhìn món quà này, anh bắt đầu có hơi nghi ngờ, như vậy liệu có thích hợp không?
Dù sao giữa bọn họ dù có một đứa con trai chung, nhưng lại rất xa lạ với nhau.
Hoắc Tấn Sâm gọi điện thoại cho thư ký.
"Đổi lại vỏ của cái hộp này, đổi thành..."
Hoắc Tấn Sâm hơi ngừng lại, nói: "Mộc mạc, ấm áp một chút.”
"Mộc mạc? Ấm áp?”
Thư ký hơi bối rối, sở thích của tổng giám đốc vẫn khó nắm bắt như thế, rốt cuộc là muốn tặng cho ai đây? Chẳng lẽ bên cạnh tổng giám đốc có người phụ nữ nào ư? Anh ta nghĩ mãi vẫn không thông.
"Ừ, đại khái là quà tặng cho một người phụ nữ lớn tuổi.”
Hoắc Tấn Sâm nói như vậy, nhưng trước mắt lại hiện ra nhan sắc trẻ trung của Cố Nguyên.
Lớn tuổi?
Thư ký hiểu luôn: "Vâng, Hoắc tổng, tôi biết rồi.”
—————————
Mà ngay sau khi điện thoại của Hoắc Tấn Sâm bị cúp máy, Hoắc Lan Đình nhanh chóng nhận được điện thoại của ông nội.
“Ông nội, thế nào rồi?!" Hoắc Lan Đình kích động hỏi.
"Cháu trai, ông nội có lỗi với cháu."
Giọng ông cụ hơi chột dạ: "Ba con hoàn toàn không để ý tới ông, ông cũng không có cách nào.”
“Ông nội!”
Hoắc Lan Đình thất vọng dậm chân: "Ông phải ra lệnh cho ba, bắt ba con phải theo đuổi mẹ, nếu không sẽ không cho ba con thừa kế tài sản!"
“Khụ khụ khụ!”
Ông cụ Hoắc bất đắc dĩ: "Nhưng ba con đã mệt mỏi lắm rồi, sao ông có thể ép buộc nó thêm nữa chứ?"
Ông không ngờ con trai của ông sẽ nói những lời như vậy.
Từ trước tới nay, ông luôn cảm thấy con trai rất ưu tú, rất tích cực, người làm cha như ông không thể không nâng đỡ, nhưng kết quả thì sao? Hoá ra trong lòng con trai lại mệt mỏi như vậy!
Ông ủ rũ thở dài một tiếng, nếu chịu nói ra từ sớm thì ông đã không khăng khăng bắt nó kết hôn.
Nếu cần một người thừa kế thì có rất nhiều cách, chẳng phải bọn họ đã nghĩ cách để sinh ra Hoắc Lan Đình đấy à?
"Ông nội, ông không phải người khác, ông là người lớn nhất của nhà họ Hoắc, ông nói một câu là chấn động toàn vũ trụ! Chắc chắn ba sẽ nghe lời!"
Hoắc Lan Đình khích lệ nói: "Ông phải thể hiện được cái khí thế của một trưởng bối, nói một là một, nói hai là hai, khiến ba con phải cúi đầu! Làm con sao có thể không nghe lời ba cơ chứ?"
“Vậy ông sẽ nghĩ lại.” Ông cụ Hoắc bị cháu trai ép phải nghĩ lại, đành phải nhẫn tâm nghĩ xem có cách nào để ép con trai không.
Hoắc Lan Đình động viên ông nội: "Ông ơi, ông không muốn thấy con trai mình cưới vợ ạ? Ông không muốn nhìn thấy đứa cháu tội nghiệp của ông được ở bên mẹ sao? Vì hạnh phúc của con trai, vì thời thơ ấu cháu trai, ông nhất định phải thể hiện ra được khí thế của mình!"
Giọng ông cụ run run: "...Được..."