Hồ Duyệt Tĩnh nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, mười tám mười chín tuổi, da thịt trắng như tuyết, tươi sáng linh động, lúc cười lên trong mắt phảng phất tràn ngập ánh mặt trời, cái mũi nhỏ hơi nhăn lại, vừa thanh thoát lại đáng yêu.
Một cô gái như vậy, lại giống y hệt Cố Nguyên của hai mươi lăm năm trước, bạn cùng phòng của cô ta.
Khi đó, trong ký túc xá quan hệ của cô ta với Cố Nguyên rất tốt, ai cũng nói bọn họ thân thiết như hai chị em vậy, Cố Nguyên có chuyện gì cũng sẽ nói với cô ta, nhưng chỉ có chính cô ta biết, trong lòng cô ta chôn một cái gai, cái gai đó gọi là ghen tị.
Đúng vậy, ghen tị !!!
Tuổi tác hai người giống nhau, vì sao giáo viên dạy diễn suất lúc nào cũng chú ý đến Cố Nguyên đầu tiên, vì sao luôn khen Cố Nguyên có cơ sở tốt, rõ ràng người khắc khổ luyện tập ngày đêm là cô ta cơ mà !!!
Ban ngày cô ta có thể nắm tay, cười nói với Cố Nguyên, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, nhưng buổi tối, cái gai ghen tuông đó sẽ lại xuất hiện, nhẹ nhàng cào qua trái tim cô ta.
Kỳ thật nếu chỉ như vậy thì coi như thôi đi, đọc cũng chí có mấy năm ngắn ngủi, đợi tốt nghiệp rồi cũng sẽ đường ai nấy đi, nhưng không ngờ tới năm hai thì bộ phim "Trời xanh bất lão tình" tuyển nữ chính, lúc ấy cô ta cũng đi thử vai, hơn nữa đạo diễn còn rất thưởng thức cô ta, ai cũng nói chắc chắn cô ta sẽ được chọn, sau khi trở về, cô ta đem tin tức này nói cho Cố Nguyên biết, tỏ vẻ hào phóng đề nghị Cố Nguyên cũng đi thử.
Cố Nguyên sau khi thử vai xong sẽ biết, đạo diễn nếu muốn chọn, thì cuối cùng sẽ chọn cô ta, còn Cố Nguyên sẽ được trải nghiệm cảm giác bị cô ta đánh bại.
Đây chính là chiến trường mà Hồ Duyệt Tĩnh cô ta đã nắm chắc chiến thắng trong tay, cô ta muốn kéo Cố Nguyên vào.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi đi, đạo diễn chỉ nhìn thoáng qua Cố Nguyên một chút đã trực tiếp quyết định Cố Nguyên làm nữ chính. Có thể nói, khi đạo diễn nhìn thấy Cố Nguyên, trong mắt ông ấy đã không còn thấy ai nữa.
Ngay lúc Hồ Duyệt Tĩnh bị đả kích, cô ta nghe được trợ lý của đạo diễn kia nói, ban đầu vốn định chọn Hồ Duyệt Tĩnh, không ngờ Cố Nguyên lại xuất hiện, trực tiếp chọn Cố Nguyên luôn.
Chuyện này quả thực là muốn dẫm nát trái tim cô ta, cảm giác lúc đó cô ta có thể nghe được thanh âm trái tim mình rỉ máu.
Hồ Duyệt Tĩnh nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, nâng mắt lên.
Cô ta bây giờ đã không còn là Hồ Duyệt Tĩnh bị Cố Nguyên đả kích đến mức hoàn toàn không tin tưởng bản thân trước kia nữa rồi, cô ta chính là Hồ Duyệt Tĩnh nổi tiếng khắp nam bắc, là Hồ Duyệt Tĩnh gả vào hào môn công thành danh toại, tuy rằng cô ta hơi lớn tuổi một chút, nhưng bảo dưỡng tốt, không phải rất nhiều người đều khen cô ta là nữ thần không già sao !!
Hồ Duyệt Tĩnh duỗithẳng thắt lưng, khẽ mỉm cười, mang theo ý tứ dò xét: "Em là Cố Nguyên phải không? Là sinh viên năm hai của Học viện Điện ảnh Thủ đô?”
Cố Nguyên cười: "Đúng vậy!”
Hồ Duyệt Tĩnh nhẹ nhàng hít một hơi, giọng điệu nói chuyện này giống hệt Cố Nguyên kia.
Thật sự có người giống người tới mức này sao? Nhưng rõ ràng cả đời này Cố Nguyên cũng sẽ không tỉnh lại được, cho dù tỉnh lại, hẳn là sẽ bị bệnh tật tra tấn không yên chứ !!
Ninh Tam Việt cười ha ha: "Cô Hồ, đây là đàn em của cô sao ?"
Hồ Duyệt Tĩnh cười: "Đúng vậy, đàn em kém hai mươi lăm năm, nhìn cô bé bây giờ, tôi thực sự cảm thấy bản thân đã già, mới đây mà đã bao nhiêu năm rồi."
Nếu như là đổi người khác, lúc này nhất định sẽ nói, cô Hồ sao có thể già đi chứ, Hồ nữ thần vĩnh viễn mười tám tuổi nha. Nhưng Ninh Tam Việt lại không phải loại người như vậy. Cái gọi là thẳng nam chính là đây, tuổi tác cao thì đều già hết !!!
Ninh Tam Việt gật đầu: "Đúng vậy, nhìn cô gái nhỏ nhà người ta trẻ tuổi xinh đẹp, tràn đầy sức sống, chúng ta làm sao có thể so sánh được, đây mới là tuổi trẻ, bộ phim truyền hình lần này của chúng ta, chính là cần cái sống tươi trẻ này."
Lời này quả thực giống như trực tiếp cắm đao vào miệng Hồ Duyệt Tĩnh.
Hồ Duyệt Tĩnh không muốn nói chuyện nữa.
Cố Nguyên mím môi nở nụ cười, cô đang chờ Ninh Tam Việt đưa đề bài cho cô.
Ninh Tam Việt lại hỏi đơn giản cô vài câu, biểu cảm đều rất hài lòng, vẻ ngoài cô gái này nhìn khá trẻ con, làm nữ chính đương nhiên rất thích hợp, nhưng cô có thể khống chế được vai diễn trọng sinh khó nhằn này không ??
Ninh Tam Việt cười nhìn Cố Nguyên nói: "Vừa lúc hôm nay cô Hồ có mặt ở đây, vậy em diễn thử một đoạn trong "Trời xanh bất lão tình" đi, em biết bộ này chứ ??"
Cố Nguyên nghe được đề bài như vậy, trong lòng có chút hoảng hốt.
Cô đương nhiên biết, còn biết rõ nữa là đằng khác !!
Năm đó cô được đạo diễn yêu cầu diễn một đoạn của bộ phim này, sau đó trực tiếp được chọn làm nữ chính. Cuộc sống thật giống như một vòng luân hồi, bây giờ cô vẫn còn trẻ, vẫn đứng ở đây, vẫn có cơ hội diễn một kịch bản mà chính nó đã bắt đầu con đường diễn xuất của cô.
Mà Hồ Duyệt Tĩnh bên cạnh nghe được, lông mi nhẹ nhàng run lên một chút.
Vậy mà là bộ phim này? Bộ phim mà cô ta từng thất bại thảm hại dưới tay Cố Nguyên !!!
Ninh Tam Việt vẫn cười vui vẻ: "Em không cần cố kỵ, trực tiếp diễn là được, để cô Hồ giúp em đánh giá, đừng rụt rè."
Đoạn này cũng không dễ diễn, chỉ cần cô gái này có thể diễn ra dáng một chút, vậy thì có thể dùng được.
Cố Nguyên cười gật đầu với Ninh Tam Việt, sau đó nhìn về phía Hồ Duyệt Tĩnh: "Cô Hồ, xin chỉ điểm nhiều hơn ạ, em bêu xấu rồi.”
Lúc cô nói chuyện, mái tóc đuôi ngựa sau đầu nhẹ nhàng lắc lư, ánh mắt sáng ngời, bộ dáng nhìn qua rất ngoan ngoãn. Nhưng Hồ Duyệt Tĩnh lại hận không thể xé nát loại nhu thuận này.
Sắc mặt Hồ Duyệt Tĩnh trầm xuống, nhưng vẫn có nén bản thân lại, nhìn chằm chằm quần áo trên người Cố Nguyên, cô ta đương nhiên biết, đây là sản phẩm mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng, giá trị không nhỏ.
Một cô gái trẻ có thể mua được sao?
Trong mắt Hồ Duyệt Tĩnh nổi lên một tia khinh bỉ, một cô gái trẻ tự nhiên có tiền, lại là sinh viên học viện điện ảnh, ngẫm lại là biết chuyện gì xảy ra.
Cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn Cố Nguyên đứng phía trước, thản nhiên nói: "Diễn đi.”
Cố Nguyên cũng không để ý thái độ không thân thiện của Hồ Duyệt Tĩnh, bắt đầu chuyên tâm diễn xuất.
Đoạn phim này, là đoạn đầu khi nữ chính vừa trở lại lục địa từ hải đảo, cốt truyện của bộ phim truyền hình hải đảo luôn khá cẩu huyết, đồng thời phải tăng thêm vài yếu tố mới phù hợp với điều kiện phim trong nước.
Trong đoạn kịch này, nữ chính Mẫn Nghi sau khi trải qua nhiều thử thách đã gặp lại nam chính, nhưng lúc đó nam chính đã đính hôn với vị tiểu thư phủ tướng quân.
Mẫn Nghi muốn bỏ đi, nhưng nam chính muốn giữ người lại, hai người nhìn nhau tâm sự một phen.
Cố Nguyên hít sâu một hơi, bắt đầu nhập tâm vào nhân vật. Khi cô tiến vào trạng thái nhân vật, nụ cười trên mặt Ninh Tam Việt chậm rãi biến mất, ông nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm Cố Nguyên.
Ông cảm thấy khí chất xung quanh cô gái này nháy mắt đã thay đổi, giống như đã xảy ra một loại biến hóa hóa học thần kỳ nào đó, cô gái nhỏ đơn thuần, tươi sáng như ánh mặt trời đã biến mất, nét trẻ con trên mặt cũng từ từ tan đi, sắc mặt cô gái lắng xuống, giống như đã trải qua tang thương, yêu mà không được, chỉ cố gắng giữ lại chút kiên trì cuối cùng của bản thân.
Cố Nguyên hơi ngẩng mặt lên, nhìn về phía bên cạnh, giống như nơi đó thật sự có một người giữ cô lại.
Đôi mắt to ngập tràn nước mắt trong suốt, rõ ràng đã sắp rơi xuống, nhưng lại quật cường không muốn để bản thân khóc ra.
"Vâng, đúng vậy, em yêu anh, yêu đến mức nguyện ý vì anh mà chết, vì anh bôn ba khắp nơi, ở trước mặt anh, em thấp bé như một hạt bụi vậy, nhưng trước khi yêu anh, em vốn là một người, một người đã đọc sách, đã tiếp xúc với tư tưởng tiên tiến, em có phẩm giá của con người !"
Nước mắt lúc này mới không tiếng động rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ của cô trong suốt như nước suối rửa sạch, bên trong phản chiếu đầy bi thương.
"Chúc mừng anh, chúc mừng anh và Hoắc tiểu thư đã đính hôn, em sẽ rời khỏi đây, tìm một nơi mà không ai biết, yên lặng trải qua phần còn lại của cuộc đời. Có lẽ mấy chục năm nữa, khi đầu em đã bạc trắng, em sẽ có thể nghe được tin tức của anh từ một người nào đó, hy vọng rằng vào thời điểm đó, anh đã là người hùng của vùng đất này.”
Nói xong câu này, cô không chút do dự xoay người, cất bước rời đi.
Một màn này thật sự là quá bắt mắt, ánh mắt kia, động tác kia, thời thoại kia, hoàn toàn diễn ra được một người phụ nữ bị phụ lòng, vô cùng thương tâm một cách nhuần yêu, đừng nói là Ninh Tam Việt, ngay cả người đàn ông âu phục bên cạnh cùng với trợ lý đứng một bên cũng bị thu hút, đắm chìm trong vở kịch vừa rồi, hận không thể để cô diễn thêm một đoạn nữa.
Ninh Tam Việt kích động đứng lên: "Được rồi, được rồi, rất tốt! Nếu em sinh sớm hai mươi lăm năm ——"
Thì làm gì có phần cho Hồ Duyệt Tĩnh ??!!
Nhưng nói đến đây, ông vội dừng lại, không nói chuyện nữa.
Tuy rằng không phải rất giỏi đối nhân xử thế, nhưng ông cũng biết bản thân không thể nói như vậy, nói ra đắc tội người !!!
Trợ lý bên cạnh quan sát tình hình, vội vàng xác nhận thông tin liên lạc với Cố Nguyên, sau đó Ninh Tam Việt lại hỏi Cố Nguyên vài câu hỏi, cuối cùng mới để cô rời đi, bảo cô trở về chờ tin tức.
===============
Lúc vào thử vai không cảm giác thời gian trôi nhanh, không ngờ vừa ra ngoài thì bên ngoài trời đã tối, Vương Nguyệt Hàm và Trần Vũ Đình vẫn đang đợi bên ngoài, thấy cô bước ra liền vội vàng chạy lại. :"Thế nào rồi ? Đạo diễn nói thế nào? Cậu ở bên trong như vậy, đạo diễn hỏi cậu rất nhiều vấn đề sao ??"
Cố Nguyên kể lại mình thử vai thế nào cho cô bạn nghe.
Trần Vũ Đình và Vương Nguyệt Hàm nhìn nhau ngạc nhiên: "Chà, Cố Nguyên, cậu rất có hy vọng đó. Lúc bọn tớ vào thử vai, đạo diễn chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi, không yêu cầu diễn thử gì cả."
Có lẽ cũng có kịch bản để diễn thử rồi, nhưng bọn họ còn không được diễn thử, vậy thì chắc chắn không có hy vọng !!!
Cố Nguyên: "Cứ hy vọng đi, đạo diễn người ta nghĩ như thế nào, hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có trời mới biết."
Đang nói chuyện thì thấy đám Hoắc Tư Giai vội vàng xấu hổ từ ngoài đi vào. Quần áo ướt sũng, đầu tóc rối bù, từng người một vội vàng chạy tới đây, thấy vẫn còn được đăng ký, liền vội vàng bày tỏ muốn tham gia thử vai.
Trần Vũ Đình hoang mang nhìn bọn họ, nói nhỏ: "Không phải Hoắc Tư Giai lái xe đi à? Lúc bọn mình còn đang bắt taxi, bọn họ đã đi rồi mà ?"
Vương Nguyệt Hàm khinh thường nói: "Ai biết được!"
Trước đây cô rất muốn chơi cùng với Hoắc Tư Giai, nhưng sau khi Hoắc Tư Giai lại làm chuyện như vậy với Cố Nguyên, còn xúi bạn bè cô ta làm theo, thì cô hoàn toàn không muốn lại gần cô ta nữa !!!
Ở đây chắc chỉ có mình Cố Nguyên biết rõ mọi chuyện, xe bị đâm hỏng, taxi lại không gọi được, hẳn là rất nỗ lực mới có thể chạy tới nha !!
Mặc dù con trai Nhiếp Ngộ của cô làm việc có chút hơi thiếu đạo đức nhưng nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hoắc Tư Giai, trong lòng cô hình như rất sảng khoái, không nhịn được muốn cười to.
Hoắc Tư Giai liếc mắt nhìn thấy Cố Nguyên, trong lòng lập tức nổi giận: "Cố Nguyên, cậu còn mặt mũi ngồi đây sao? Tôi đã báo cảnh sát rồi, lần này cậu đừng mong thoát được!"
Đám bạn Hoắc Tư Giai cũng nhao nhao lên tiếng: "Đúng vậy, bọn tôi đều có chứng cứ, có chứng cứ cậu cố ý cho người đâm bọn tôi."
Cố Nguyên giang hai tay: "Vậy cậu nhớ nói rõ không phải tôi lái xe, cũng không phải tôi là người đâm xe. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, về phần người đâm các cậu, nếu dám, thì cứ việc tìm người mà gây phiền phức đi !!"
Hoắc Tư Giai chế nhạo: "Cậu cho rằng tôi không dám sao? Để tôi nói cho cậu biết, Cố Nguyên, tôi tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, ba tôi sẽ ra mặt giải quyết."
Cố Nguyên thở dài: "Tùy cậu."
Vậy cô chỉ có thể cố gắng hết sức thuyết phục con trai mình đừng gây rắc rối với Hoắc Tư Giai thôi, nhưng nếu Hoắc Tư Giai nhất định muốn phiền phức với con trai cô, thì cô cũng không thể làm gì được nha.
Con trai nhà cô chắc cũng đang đợi Hoắc Tư Giai đến cửa đòi tiền đi ??!!