Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Lúc Lục Chi Khiêm rời đi, bước chân vẫn chưa ổn định được.
Trần Minh Chí cũng không quá để ý tới Lục Chi Khiêm, ngược lại bắt tay với Cố Nguyên thêm lần nữa, thân thiết nói sau này cô có bất cứ vấn đề nào đều có thể gọi điện hỏi hoặc hỏi thẳng người đại diện tạm thời công ty sắp cho cô.
Đợi đến khi Trần Minh Chí đi rồi, Cố Nguyên xuống thang máy, vừa vặn gặp được mỹ nữ tóc xoăn vừa rồi.
Cố Nguyên nhớ Trần Minh Chí giới thiệu, biết đây là diễn viên đóng vai Ninh Vũ trong "Cung điện huyền bí", Ninh Vũ là một phi tử bị hắc hóa sau khi cung đấu thất bại, phân cảnh tương đối nặng, sau này sẽ có nhiều cảnh đóng chung với cô.
Cố Nguyên lập tức mỉm cười chào hỏi.
Lâm Lộ cũng lễ phép gật đầu, nhưng thái độ nhàn nhạt không nhiệt tình, xem ra là không có ý định cùng cô phát triển quan hệ rồi.
Cố Nguyên thấy cô ấy như vậy, cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói lời nào, làm ra vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng.
Đợi đến khi thang máy đến tầng một, Cố Nguyên bước ra, lúc này Lâm Lộ mới thấp giọng hỏi người quản lý bên cạnh: "Rốt cuộc cô ấy có lai lịch gì, hỏi thăm chưa? Sao Trần tổng lại coi trọng cô ấy như vậy?"
Quản lý lắc đầu: "Không biết, đột nhiên nhảy ra trở thành nữ diễn viên chính luôn, thái độ Trần tổng nhìn thấy cô ấy giống như nhìn thấy mẹ vậy, chắc có người phía sau chống lưng."
Lâm Lộ: "Ha ha, tôi hiểu mà, cái gọi là thử vai chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, thật ra là tìm lý do để nhảy dù vào chứ gì ?"
Quản lý: "Gần như vậy, nếu không thì quá vô lý rồi."
Lâm Lộ im lặng một lát, trong mắt nổi lên bi thương, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Kệ đi, trong giới này là như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ rồi."
-----------------------------------------------------------------
Tối nay đã hẹn trước ba mẹ con cùng đi ăn chúc mừng, sau khi ra khỏi Tinh Ảnh, Cố Nguyên đi bộ qua vài tòa nhà, thấy Nhiếp Ngộ đang ngồi trong xe chờ cô.
"Thế nào rồi?", Nhiếp Ngộ tắt wechat, lái xe, thuận miệng hỏi Cố Nguyên.
"Coi như thuận lợi!"
Cố Nguyên nhớ tới mấy chuyện hôm nay gặp phải, cô nhìn thoáng qua con trai nhà mình, cuối cũng quyết định xem nhẹ Lục Chi Khiêm, báo hỉ không báo ưu: "Ta vậy mà gặp được Lạc Quân Thiên, chính là nam chính của "Cung điện huyền bí" đó, anh ấy không hề có tính ngôi sao nha, lại còn nho nhã ôn hòa, là một người rất tốt."
"Phải không?"
Nhiếp Ngộ đáp một tiếng, sau đó bất động thanh sắc hỏi: "Tốt như vậy sao?"
 "Đúng."
Cố Nguyên nhịn không được muốn nói cho con trai nghe Lạc Quân Thiên tốt thế nào: "Mà ta cũng thật ngốc quá, lúc đó nghe được tên của Lạc Quân Thiên, ta vậy mà không kịp phản ứng, không ý thức được đây chính là đại ảnh đế, người ta nói muốn xin số điện thoại của ta, còn muốn thêm wechat của ta, đây quả thực giống như nằm mơ vậy. Anh ấy vừa nhìn thấy ta đã đối xử với ta cực kì tốt, thiếu chút nữa ta còn hoài nghi anh ấy cũng là con trai ta đó, nhưng rõ ràng đây chính là Lạc Quân Thiên nha!!"
Cô đương nhiên không dám tưởng tượng, Lạc Quân Thiên ngàn vạn fan có thể là con trai của cô, đây là mơ mộng hão huyền, không dám nghĩ tới !!
Nhiếp Ngộ đạp phanh, trực tiếp dừng xe ở ven đường.
Cố Nguyên kinh ngạc nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Phía trước không bị kẹt xe mà ??
Nhiếp Ngộ nhìn vẻ mặt thưởng thức của Cố Nguyên: "Mẹ, bây giờ mẹ sắp phải vào đoàn làm phim rồi, tương lai sẽ trở nên nổi tiếng."
Cố Nguyên gật đầu: "Đúng vậy."
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc dừng xe bên đường ??
Nhiếp Ngộ: "Mẹ, bây giờ mẹ còn trẻ, chỉ mới 20 tuổi thôi, sự nghiệp diễn xuất của mẹ vừa mới bắt đầu, mẹ nên lấy sự nghiệp làm trọng tâm, mẹ hiểu không?"

Cố Nguyên hơi giật mình: "Hiểu chứ."
Nhiếp Ngộ: "Mấy minh tinh trong giới giải trí nha, bề ngoài nhìn vào thì đầy hào quang, nhưng kỳ thật cuộc sống riêng tư vô cùng hỗn loạn, bây giờ mẹ nhìn thấy được cái tốt của cậu ta, nhưng cái tốt này là do cậu ta muốn mẹ thấy nên mẹ mới thấy vậy thôi."
Cố Nguyên: "Được rồi."
Nhiếp Ngộ: "Về cái người tên Lạc Quân Thiên mà mẹ nói, trong tay con có không ít tư liệu đen của hắn, mẹ chờ một chút, con gửi cho người xem——"
Không có tài liệu đen, ông đây cũng có thể tạo ra cho được tài liệu đen!!
Cố Nguyên vội vàng ngăn cản: "Đừng, không cần!"
Nhiếp Ngộ tỏ vẻ buồn bã: "Mẹ, mẹ không tin con sao?"
Cố Nguyên bất đắc dĩ, hoàn toàn bất đắc dĩ: "Con trai, mẹ tin con, nhưng mẹ không muốn nhìn thấy mấy thứ đó, hãy để mẹ giữ lại một hồi ức đẹp đi."
Nhiếp Ngộ: "Vậy cũng được, nhưng mẹ phải nhớ rõ, tránh xa mấy sao nam ra, tập trung vào sự nghiệp."
Cố Nguyên: "Ừm, biết rồi,"
Xe một lần nữa khởi động, Nhiếp Ngộ thầm lộ ra một nụ cười xấu xa.
Ha ha ha ha, cái gì Lạc Quân Thiên kia, dám quyến rũ mẹ anh đúng không?
Mơ đẹp lắm đó !!!
--------------------------------------------------------------------------------
Cố Nguyên rất thích đầu bếp Michelin nhà con trai Kỳ Sâm, tuy rằng Nhiếp Ngộ cũng đào về nhà được một đầu bếp Michelin luôn, nhưng không biết tại sao, Cố Nguyên luôn cảm thấy đồ ăn do đầu bếp ở nhà Kỳ Sâm nấu càng hợp khẩu vị của cô hơn, phải chăng là bởi lần đầu tiên cô được ăn đồ ăn ngon là do người này làm ??
Hiện tại Cố Nguyên đang ngồi ở bàn ăn, hài lòng nhìn hai đứa con trai  mình.
Hai mươi ba tuổi, đẹp trai phóng khoáng như nhau, tùy tiện ném một đứa ra ngoài cũng đủ mê chết một đám phụ nữ, bây giờ cả hai lại đang cung kính hiếu thuận ngồi bên cạnh cô nha, một đứa bưng trà đưa nước, một đứa ân cần thăm han.
Ngay phía sau hai người là Gia Cát quản gia và Tư Mã quản gia, quần áo của hai người tương tự nhau, trên mặt cũng mang theo nụ cười tương tự nhau, cung kính đứng bên cạnh.
Nghĩ đến sự nghiệp của mình sắp bắt đầu, Cố Nguyên càng thêm thỏa mãn.
Cái gọi là hạnh phúc nhân sinh chắc cũng chỉ như thế này thôi !!
Cố Nguyên lộ ra nụ cười vui mừng: "Kỳ Sâm, Nhiếp Ngộ, nhìn hai đứa yên bình ngồi ăn chung một bữa cơm làm mẹ vui quá, mẹ tin tưởng chỉ cần có thời gian, hai đứa nhất định sẽ mài dũa ra được tình anh em thắm thiết !!"
Nhiếp Ngộ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quý Kỳ Sâm bên cạnh: "Mẹ, Quý Kỳ Sâm nếu cũng là con của mẹ, vậy con chỉ có thể thừa nhận người anh em này thôi, nhưng con cũng đã nói với mẹ rồi, trong hai người, con chắc chắn là anh cậu ta."
Quý Kỳ Sâm vừa nghe lời này, liếc nhìn Nhiếp Ngộ: "Cậu? Cậu chắc là cậu đủ điều kiện làm anh trai của tôi không?"
Nhiếp Ngộ nghe vậy, buông nĩa trong tay xuống: "Tôi dựa vào cái gì mà không có tư cách làm anh?"
Quý Kỳ Sâm: "Dựa vào hành vi và chỉ số THÔNG MINH của cậu đó, bộ não của cậu phát triển muộn hơn tôi ít nhất ba năm, não như vậy rồi còn muốn làm anh trai à?"
Nhiếp Ngộ: "Quý Kỳ Sâm, cậu khinh người quá đáng rồi đấy? Chúng ta được sinh ra trong cùng một ngày nha, nếu không thì cho người điều tra, xem xem ai mới là người sinh ra trước ?"
Quý Kỳ Sâm sửa lại: "Ai được bế ra khỏi lồng ấp trước."
Nhiếp Ngộ: "Rồi, để tôi hỏi."

Vì thế, Nhiếp Ngộ cơm cũng không thèm ăn, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện.
Ngón tay Quý Kỳ Sâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chờ.....
Cố Nguyên bên cạnh nhìn mà hoang mang...
Không phải nói là ăn bữa cơm đoàn viên chúc mừng cô à ??
Gia Cát quản gia lặng lẽ đỏ mặt, ống lén nhìn thoáng qua Tư Mã quản gia bên cạnh, cũng may, Tư Mã quản gia không chê cười ông.
Kỳ thật từ trước tới nay, ông ở trước mặt bạn học cũ rất ít khi có thể ngẩng đầu lên được, ai bảo ông giáo dưỡng ra một vị thiếu gia tính cách phóng đãng bất kham chứ !!?
Bây giờ không chỉ phóng đãng mà còn ngây thơ nữa !!
Tư Mã quản gia bên cạnh cũng lặng người không kém.
Bình thường ông không quá để ý đến vị Nhiếp tiểu thiếu gia nhà Gia Cát quản gia kia, cảm thấy Gia Cát quản gia không quản giáo được tốt thiếu gia nhà mình, thế nên mới dưỡng Nhiếp thiếu thành loại tính tình phóng túng, nóng nảy kia.
Thế nhưng, bây giờ thiếu gia nhà ông sao lại vì một loại chuyện nhỏ nhặt này mà so sánh với hơn thua với Nhiếp thiếu vậy ??
Chẳng lẽ, loại tính tình này cũng lây nhiễm lẫn nhau à ??
Trong lúc hai vị quản gia lo lắng cùng với Cố Nguyên hết sức bất đắc dĩ, điện thoại của Nhiếp Ngộ cuối cùng cũng báo tới kết quả.
Anh nhìn Quý Kỳ Sâm và mẹ mình, trịnh trọng tuyên bố: "Người ta nói, lúc trước khi chúng ta bắt đầu tiến hành bồi dưỡng, là tôi xuất hiện tim thai trước, cho nên tôi là anh trai."
Quý Kỳ Sâm cười lạnh: "Vậy ai ra khỏi lồng ấp trước ?"
Nhiếp Ngộ liếc nhìn Quý Kỳ Sâm, miễn cưỡng thừa nhận: "Cậu, nhưng cái này không tính, nên lấy thời gian tim thai xuất hiện mới chuẩn."
Quý Kỳ Sâm: "Cậu từng thấy cặp song sinh nào phân biệt anh trai và em trai còn phải kiểm tra xem tim thai ai xuất hiện trước chưa? Không phải là ai ra trước thì làm anh à ??"
Nhiếp ngộ nghẹn, sau đó phản kích: "Cậu sinh ra giống bình thường à? Lồng ấp chỉ là công cụ thôi, sinh mệnh của chúng ta bắt đầu từ lúc tim thai xuất hiện."
Quý Kỳ Sâm khinh miệt nói: "Ngụy biện."
Nhiếp Ngộ: "Cậu nói lý giùm tôi đi."
Quý Kỳ Sâm khinh thường nói: "Ấu trĩ."
Nhiếp Ngộ giận dữ quay đầu: "Mẹ, mẹ nhìn Quý Kỳ Sâm kìa, cậu ta căn bản không chịu nói lý lẽ, cậu ta chỉ biết công kích tinh thần với con!"
Quý Kỳ Sâm: "Giảng đảo lý thua thì khóc lóc tìm mẹ, sao cậu không nhào vào lòng mẹ mà lau nước mắt luôn đi?"
Nhiếp Ngộ: "Cậu!!"
Gia Cát quản gia và Tư Mã quản gia trợn to hai nhỏ, một câu cũng không nói nên lời, một lúc lâu sau, bọn họ mới gian nan vặn vẹo cổ, nhìn về phía Cố Nguyên.
Cố Nguyên, mẹ ruột của thiếu gia nhà bọn họ, cũng là hy vọng lúc này của bọn họ.
Dưới ánh mắt trông mong của đám người, Cố Nguyên bất đắc dĩ nhìn hai đứa con trai nhà mình, mấy cảm xúc như tự hào, kiêu ngạo về con trai coi như bay sạch không còn chút nào !!

Sao lúc nãy cô có thể cảm thấy bọn nó đẹp trai phóng khoáng nhỉ ??!
Đây không phải chỉ là hai đứa trẻ vừa ngây thơ vừa gấu sao ??
Hai đứa trẻ động một chút là cãi nhau, cãi nhau không lại thì đi cáo trạng !!
Cố Nguyên đau đầu vuốt tóc, nghĩ đến mấy trăm ngàn fan nhan sắc muốn quỳ liếm hai đứa con nhà mình, nếu các cô ấy mà biết cuộc sống bình thường của hai đứa trẻ này là như vậy, có phải sẽ trực tiếp thoát fan tại chỗ không nhỉ ??
Cố Nguyên nhìn bốn đôi mắt đồng loạt chờ đợi mình lên tiếng, cô hít sâu một hơi, gian nan nói: "Hai đứa các con sinh ra cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, một người xuất hiện tim thai trước, một người ra khỏi lồng ấp trước, vậy nên rất khó phán đoán ai là anh ai là em, nhưng xét thấy người đầu tiên ta gặp được là Kỳ Sâm, mà ta cũng cảm thấy Kỳ Sâm làm anh thích hợp hơn một chút, Nhiếp Ngộ, con thấy sao ?"
Trong lòng cô nghĩ còn thẳng thắn hơn, con trai Nhiếp Ngộ à, con vừa non nớt lại không giữ được bình tĩnh, con có thể gánh được cái gánh nặng làm anh trai này sao ??
Nhìn con có chút nào giống người có thể làm anh trai không? Vẫn nên nhường cho Kỳ Sâm đi nha !!
Vừa nghe cô nói vậy, ánh sáng trong mắt Nhiếp Ngộ lập tức ảm đạm, Quý Kỳ Sâm lại nở nụ cười: "Mẹ, cách nói này của mẹ, đúng là rất nể mặt người nào đó."
Nhiếp Ngộ: "Quý Kỳ Sâm, được tiện nghi mà còn khoe khoang là nói cậu đó."
Quý Kỳ Sâm: "Dù sao bây giờ tôi cũng là anh trai."
Nhiếp Ngộ: "Ha ha."
Cố Nguyên nhìn không nổi nữa: "Nhiếp Ngộ, gọi là anh trai, sau này Kỳ Sâm là anh trai của của, con phải kính trọng anh của mình, Kỳ Sâm, sau này Nhiếp Ngộ là em trai con, con cũng phải yêu thương nhường nhịn em trai."
Nhiếp Ngộ nhất thời không lên tiếng.
Quý Kỳ Sâm cũng thu lại nụ cười.
Gia Cát quản gia và Tư Mã quản gia bên cạnh đều dựng thẳng lỗ tai.
Hai vị tiểu tổ tông này nha, từ nhỏ đã không hợp nhau rồi, bảo Nhiếp thiếu gia đi gọi Quý thiếu gia là anh, vậy đúng là muốn mạng của cậu ấy mà, có thể sao, có thể sao ??
Cố Nguyên: "Nhiếp Ngộ, gọi anh đi."
Nhiếp Ngộ bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Quý Kỳ Sâm, cắn răng nói: "Anh"
Rất không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chung quy vẫn kêu.
Cố Nguyên nhất thời mặt mày hớn hở: "Kỳ Sâm, sau này con phải biết nhường nhịn em trai đó, không được cười nhạo em con ngốc, không được cùng em gây khó dễ, càng không được gây phiền toái cho em trai."
Quý Kỳ Sâm: "Bình thường con còn khinh thường không muốn phản ứng với cậu ta, nhưng nể tình mẹ, sau này con sẽ nhường em trai một chút."
Nhiếp Ngộ nghẹn đến đỏ mặt, ngạnh cổ trừng mắt nhìn Quý Kỳ Sâm: "Ha, ai thèm chứ!"
Cố Nguyên: "Sao lại nói vậy? Nhiếp Ngộ, con biết không, lúc trước ta biết con với Kỳ Sâm cùng một ngày sinh nhật là do anh con nói cho ta biết đó, anh con còn nhắc nhở ta, để ta mua hai món quà, anh con đối xử tốt với con như vậy, con có biết không ?"
Cố Nguyên vừa dứt lời, trong phòng ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Gia Cát quản gia và Tư Mã quản gia hai mặt nhìn nhau, còn có loại chuyện như này?
Nhiếp Ngộ hoài Nghi nhìn về phía Quý Kỳ Sâm.
Quý Kỳ Sâm căng mặt, cười lạnh: "Tôi chỉ đồng tình với cậu thôi."
Ánh mắt khinh miệt, trong lời nói cũng đầy khinh thường.
Nếu như là thường ngày, Nhiếp Ngộ nhất định sẽ mỉa mai phản lại vài câu, nhưng lúc này đây anh lại trầm mặc ngồi tại chỗ, không nói gì.
Quý Kỳ Sâm đột nhiên đứng lên: "Nhìn cậu ngu xuẩn như vậy, tôi thật sự không có chút khẩu vị nào."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Cố Nguyên chớp chớp mắt, ngây người.
Ồ... Con trai Kỳ Sâm của cô ngượng ngùng đấy à ??

------------------------------------------------------------------
Buổi tối.
Cưỡi kiến đi xem biển: "Này, có đó không?" 
Một lúc lâu sau, Quý Kỳ Sâm: "Có việc ?"
Cưỡi kiến đi xem biển: "Không có việc thì tôi nhắn wechat cho cậu làm gì ?"
Quý Kỳ Sâm: "Có chuyện gì thì nói đi."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Trước hết, tôi muốn cảm ơn cậu."
Tuy rằng anh không nói là cảm ơn chuyện gì, nhưng Quý Kỳ Sâm cẫn hiểu được ý của .
Vì thế, sau một hồi trầm mặc, Quý Kỳ Sâm: "Lải nha lải nhải, làm ra vẻ."
Cưỡi kiến  xem biển: "Vậy nói chuyện chính sự đi."
Quý Kỳ Sâm: "Nói."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Hôm nay mẹ đến Tinh Ảnh gặp phải Lạc Quân Thiên."
Quý Kỳ :"Tiếp tục đi, đừng có nói chuyện lưng chừng."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Mẹ nhắc đến anh ta là liên miệng khen anh ta tốt."
Quý Kỳ Sâm đột nhiên hiểu ra: "Là chuyện này ?"
Cưỡi kiến đi xem biển: "Chuyện này? Quý Kỳ Sâm, cậu cho rằng đây là chuyện nhỏ à? Mẹ sắp đóng chung một phim với tên Lạc Quân Thiên này đó, lỡ như anh ta có mưu đồ gì khác với mẹ thì ? Cậu có thể chấp nhận được một người đàn ông trạc tuổi tôi với cậu, lại yêu đương với mẹ của chúng ta, sau đó tôi với cậu phải gọi anh ta là cha dượng sao? Tôi chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tên kia có ý đồ gây rối với mẹ, tôi lập tức hận không thể đá bay anh ta ra khỏi giới giải trí luôn đó, phong sát anh ta, làm anh ta không thể ngóc đầu lên nổi."
Quý Kỳ Sâm: "Haha, xem tiền đồ của cậu kìa."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Chẳng lẽ cậu tiếp thu nổi? Cậu nhìn thấy mẹ yêu đương, trong lòng thoải mái à ?"
Quý Kỳ Sâm thật lâu không trả lời được.
Cưỡi kiến đi  biển: "Haha, nhìn tiền đồ của cậu kìa."
Quý Kỳ Sâm: "Gửi cho tôi tư liệu chi tiết của tên Lạc Quân Thiên đó đi."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Hahahahahahahaha."
Quý Kỳ Sâm không rep.
Cưỡi kiến đi xem biển: "Thôi, nể tình chúng ta là anh em, tôi gửi cho cậu xem cũng được, tôi có không ít tư liệu đen của anh ta nha. Tôi đã xem qua rồi, mấy năm trước tên Lạc Quân Thiên kia có gây gổ với anh trai của anh ta, biết tại sao không? Là do bạn gái của anh ta bị anh trai anh ta cạy góc tường, hahaha...hơn nữa còn bắt gian tại giường luôn,hahaha....cười chết tôi rồi."
Quý Kỳ Sâm: "Chỉ có chuyện này thôi ?"
Cưỡi kiến đi xem biển: "Tất nhiên là còn! Người ta đồn rằng Lạc Quân Thiên xuất thân từ gia đình y học, nhưng thực tế không phải. Theo nhiều tư liệu khác nhau, cột cha trong hộ khẩu của anh ta luôn để trống, anh ta cũng chưa từng liên lạc với cha mình bao giờ. Tôi nghi ngờ cái gọi là thế gia y học chỉ là anh ta tạo dựng nên."
Quý Kỳ Sâm: "Ừm."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Ngoài ra, một phần thu nhập hàng năm của anh sẽ được chuyển ra ngoài. Nghe nói anh ta gửi quyên góp, nhưng cũng có thể là anh ta rửa tiền nha."
Quý Kỳ Sâm: "Rất tốt."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Cậu có ý kiến gì không? Đắc ý.jpg."
Quý Kỳ Sâm: "Trước tiên cứ quan sát trước đã, nếu anh ta dám lại gần mẹ của chúng ta, lúc đó hành động cũng không muộn."
Cưỡi kiến đi xem biển: "Oke."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận