Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Việc Lạc Quân Thiên là con trai mình, đối với Cố Nguyên mà nói, thì đây đúng là một cú sốc không nhỏ, cho nên lúc mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm trưa, cô thiếu chút nữa đã hô "thầy Lạc, mời anh ngồi trước", may còn chưa buột miệng thì cô đã kịp ý thức lại được, đây là con trai nhà mình, không phải thầy Lạc.
 
Lạc Quân Thiên rất thấu hiểu, bất đắc dĩ nói: "Là lỗi của con, ngay từ đầu có lẽ con không nên giấu diếm, mẹ, mẹ ngồi đi."
Thân làm mẹ, Cố Nguyên đương nhiên được ngồi trước.
 
Sau khi ăn cơm xong, Lạc Quân Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười hỏi: "Mẹ, con nhớ mẹ đã từng nói qua, mẹ có tạo một group nhỏ, hay là mẹ thêm con vào luôn nha ?"
Nghe con trai nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cố Nguyên nhất thời có hơi mất tự nhiên.
Nhóm gia đình này gần đây rất tích cực, bình thường cô không có việc gì làm sẽ gửi ảnh mình quay phim vào nhóm, ảnh chụp sau khi trang điểm luôn có thể nhận được một đống rắm cầu vòng của hai con trai, Nhiếp Ngộ thì đương nhiên có đủ loại khen ngợi, còn Quý Kỳ Sâm chỉ có một câu khô cằn "Mẹ rất đẹp".
Lúc nói chuyện phiếm với Lạc Quân Thiên, cô đúng là đã từng nói có tạo một group nhỏ cho hai đứa con trai, nhưng chỉ có một điều cô chưa nói, cũng không đề cập tới, đó chính là tên nhóm: Khu vườn nhỏ của các bảo bối thiên tài.
 
Lạc Quân Thiên là ai? Lạc Quân Thiên là con trai của cô, nhưng mới trở thành con trai của cô được một buổi trưa thôi, trước đó anh là lưu lượng hàng đầu giới giải trí, là tiền bối mà cô một lòng kính nể !!!
Sao lại có thể không biết xấu hổ mà cho người ta biết, chính tay cô tạo ra một cái nhóm với cái tên như vậy ???
 
Cố Nguyên do dự một lát, nhưng cũng chỉ là một lát mà thôi, cô rất nhanh hiểu được, đều là con trai, cô không kéo vào là không được, đành phải cắn răng thỏa hiệp: "Được, để mẹ thêm con vào."
 
Lạc Quân Thiên mỉm cười gật đầu, Quý Kỳ Sâm bên cạnh mặt không thay đổi cầm dĩa, Nhiếp Ngộ thì không tiếng động nhai bít tết, ánh mắt kia, như muốn biến Lạc Quân Thiên thành bít tết nhai luôn.
Lạc Quân Thiên sau khi vào nhóm, nhịn không được cười ra tiếng: "Mẹ, tên cái nhóm này..."
Cố Nguyên: "Sao, rất ngây thơ phải không?"
Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ, bốn ánh mắt lập tức bắn về phía Lạc Quân Thiên, thái độ kiểu như, anh nói thử một câu ngây thơ xem, coi bọn tôi có xé nát anh không??!
Lạc Tư Niên bất đắc dĩ nhìn lướt qua Lạc Quân Thiên.
Lạc Quân Thiên cười lắc đầu: "Không có, con cảm thấy rất đáng yêu."
Nói như này còn tạm được =)))
Sau khi ăn cơm xong, Cố Nguyên tiễn cha con Lạc gia rời đi, Lạc Quân Thiên nhìn thoáng qua ba Lạc: "Ba, con có chút việc đi trước, ba nói chuyện với mẹ vài câu ?"
Lạc Tư Niên hơi trầm ngâm một chút, gật đầu.
 
Lạc Quân Thiên tạm biệt Cố Nguyên xong, lái xe rời đi trước.
Vì thế trên bãi cỏ lớn bên ngoài biệt thự, chỉ còn lại Cố Nguyên cùng Lạc Tư Niên.
Một lão trung niên đã hơn năm mươi tuổi, bên tóc hơi nhuộm sương, trên mặt mang theo dấu vết lắng đọng của năm tháng, mà người kia vẫn giống như hoa cúc đầu xuân, vẫn ở độ tuổi đẹp nhất.
 
Cố Nguyên nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng cười than thở, nói: "Bác sĩ Lạc, tôi nhớ năm đó trước bàn giải phẫu, anh nói với tôi, đây là phẫu thuật sinh tử, nếu thành công, tôi sẽ dành được lại sinh mệnh của mình, mà anh sẽ đạt được thành tựu lớn nhất trong đời anh, nếu thất bại, tôi sẽ chết, mà sự nghiệp của anh cũng sẽ kết thúc. Cho nên cuộc phẫu thuật đó, đối với cả anh và tôi mà nói, đều là cửa ải sinh tử."
Ánh mắt Lạc Tư Niên nhìn Cố Nguyên tràn ngập hồi ức: "Đúng vậy, cho nên hai chúng ta vừa là bệnh nhân và bác sĩ, vừa là bằng hữu kề vai chiến đấu."
Cố Nguyên: "Lúc đó, tôi đã nghĩ tới cả hai loại kết quả, hoặc là tôi sẽ không tỉnh lại, hoặc là tôi tỉnh lại, rồi chúng ta sẽ nghênh đón thành công lớn nhất trong cuộc đời."
Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến kết quả thứ ba, cô có tỉnh lại, nhưng tỉnh lại ở hai mươi lăm năm sau.
 
Lạc Tư Niên cười: "Như vậy không phải cũng rất tốt à, bây giờ cô tỉnh lại, có người thân mới, quan hệ giữa cô với con trai thoạt nhìn không tồi nha."
Cố Nguyên nghĩ đến con trai, nhịn không được nở nụ cười: "Lúc mới tỉnh lại, tôi cảm thấy thế giới này rất cô đơn, xung quanh thay đổi quá nhanh, tôi chẳng hiểu nổi mọi thứ nữa, may là có bọn họ."
 
Lạc Tư Niên: "Tôi thấy bọn họ hình không hài lòng với Quân Thiên lắm, đặc biệt là Nhiếp thiếu."
Cố Nguyên nghe ông nói như vậy liền cười ra tiếng: "Tên nhóc ấy à, chính là tính tình trẻ con thôi."
Nói xong, cô đem Chuyện Lạc Quân Thiên ra tay hướng dẫn cô đối phó Nhiếp Ngộ như nào, buộc Nhiếp Ngộ phải đến công ty làm việc ra sao nói cho Lạc Tư Niên, Lạc Tư Niên nghe xong, bất đắc dĩ cười: "Quân Thiên nhìn có vẻ tính tình ôn hòa, nhưng thật ra từ nhỏ đã là một tên nhóc nghịch ngợm, loại kế bậy bạ này, cũng mất công nó thể nghĩ ra.
 
Cố Nguyên ngẫm lại những chủ ý Lạc Quân Thiên đưa ra cho mình, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị: "Quân Thiên giúp tôi rất nhiều, không ngờ nó lại là con cả của tôi, vậy chẳng phải là sau này có thể để Quân Thiên quản Nhiếp Ngộ sao?"
 Có vẻ là hảo ý tưởng nha !!!!
 
Mà lúc này, ngay trên ban công biệt thự, Quý Kỳ Sâm và Nhiếp Ngộ, hai anh em đang đứng nhíu mày nhìn về hai người bên kia.
Lông mày Nhiếp Ngộ hạ thấp, con ngươi nheo lại: "Sao tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh ấy nhỉ, chẳng lẽ mẹ cùng bác sĩ Lạc này nói cái gì rồi ??"
Quý Kỳ Sâm nhíu mày, đăm chiêu: "Mẹ và bác sĩ Lạc khẳng định không phải là chỉ bác sĩ và bệnh nhân đơn thuần, mẹ đối với vị bác sĩ này có một loại tâm lý ỷ lại."
 Nhiếp Ngộ: "Chẳng lẽ đây chính là sự đồng cảm của bệnh nhân đối với bác sĩ trong truyền thuyết ??"
Quý Kỳ Sâm hờ hững nhìn Nhiếp Ngộ một cái.
 
Nhiếp Ngộ không hài lòng: "Cậu nhìn tôi làm gì? Có bản lĩnh sao không qua kia nghe thử, xem mẹ với bác sĩ Lạc kia nói cái gì ??"
Quý Kỳ Sâm: "Những thứ này đều không có ý nghĩa."
Nhiếp Ngộ: "Vậy cái gì mới có ý nghĩa ??"
 
Ánh mắt Quý Kỳ Sâm dừng trên bãi cỏ cách đó không xa.
Cách cửa sổ thủy tinh sát đất, có thể nhìn thấy một cô gái trẻ hai mươi tuổi đang đứng song song cùng một lão trung niên hơn năm mươi tuổi, một người bóng lưng mảnh khảnh thướt tha, trẻ trung, tràn đầy sức sống, người còn lại mặc âu phục, dù phong độ nhẹ nhàng, nhưng đã lớn tuổi rồi.
"Cậu có nghĩ..."
Quý Kỳ Sâm dùng một loại ngữ khí đùa cợt hỏi: "Bác sĩ Lạc đó, có thể xứng với mẹ chúng ta sao?"
"Đương nhiên không xứng! Chuyện này cần phải nghĩ nữa à ??"
"Đúng vậy."
Quý Kỳ Sâm thản nhiên nói, sau đó xoay người trở về phòng.
Có lẽ mẹ anh cùng vị bác sĩ Lạc này hai mươi lăm trước có cái gì đó, nhưng nhiều năm như vậy rồi, giữa hai người bây giờ đã khác nhau một trời một vực, nếu như nói có cái gì, thì cũng chỉ là hồi ức đối với chút tình cảm ngày xưa mà thôi.
 
Về phần bí mật của viện nghiên cứu, anh tự nhiên sẽ âm thầm điều tra rõ ràng.
"Tuy nhiên", Nhiếp Ngộ hai tay nhét vào túi, nhướng mày nhìn hai người ở xa xa: "Nếu mẹ thật sự muốn tìm bạn trai, tôi cảm thấy cha tôi khá được đấy."
---------------------------------
Đối với chuyện mình đột nhiên có thêm một đứa con trai, Cố Nguyên cũng chậm rãi tiếp nhận.
Thân là con trai, Lạc Quân Thiên có thể nói là xứng chức một trăm phần trăm, trong công việc anh sẽ chỉ đạo giúp đỡ cô, trong cuộc sống sẽ quan tâm đến cô, ngẫu nhiên có chút phiền não nhỏ, anh luôn có thể kịp thời phát hiện mà an ủi cô, có đôi khi Cố Nguyên cảm thấy, đứa con trai này thật sự là quá thân thiết, quá tri kỷ đến mức hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm gì.
 
Thỉnh thoảng Cố Nguyên khó tránh khỏi khen ngợi Lạc Quân Thiên vài câu, mỗi khi như vậy cô đều phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp, vì thế đành phải nghĩ lại ưu điểm của Nhiếp Ngộ, ưu điểm của Kỳ Sâm, chân thành khen ngợi một hồi.
 
Mấy lần như vậy, Cố Nguyên cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô than phiền với Camille: "Khó khăn lắm quan hệ cửa Kỳ Sâm với Nhiếp Ngộ mới tốt lên được, không còn long tranh hổ đấu nữa, bây giờ lại còn chung kẻ thù là Lạc Quân Thiên nữa chứ, Quân Thiên rất tốt mà, không hiểu sao hai đứa nó không chịu nhận vị anh cả này."
Camille đang ưu nhã nếm thử salad bơ: "Nếu là tôi, tôi cũng không chấp nhận đâu, mẹ của mình, tại sao phải chia sẻ với người khác? Hơn nữa, đối với Quý thiếu mà nói, vốn là anh lớn, tự nhiên thành lão nhị, còn Nhiếp thiếu, đấu tranh lắm mới tiếp nhận một anh trai, bây giờ đột nhiên lại có thêm một anh trai nữa ??"
Cố Nguyên ngẫm lại, xác thật là có vấn đề thật.
Nhưng sau khi lo lắng một hồi, cuối cùng nghĩ thông suốt: "Thật ra tôi không phải nói là muốn bọn họ hòa thuận ở chung, dù sao cũng không phải là anh em ruột thịt bình thường, chỉ có xíu quan hệ huyết thống qua tôi mà thôi, dưới loại tình huống này, nếu như ở chung không được, sao phải cưỡng cầu làm gì? Chỉ cần không có mâu thuẫn lớn là được."
Sau khi suy nghĩ kỹ, hình như không có gì để lo lắng cả.
 
Phiền toái Nhiếp Ngộ gây ra lúc trước cũng thuận lợi giải quyết xong, đầu tiên là phòng làm việc của Lạc Quân Thiên đăng tin thanh minh, rồi Nhiếp Ngộ rút thủy quân lại, thuê người bình luận tích cực, trí nhớ của cư dân mạng rất ngắn ngủi, rất nhanh đã không còn ai nhắc tới chuyện này nữa.
Cố Nguyên vẫn đóng phim như bình thường, buổi sáng, Nhiếp Ngộ đột nhiên đề cập đến buổi đấu giá từ thiện sắp tới Bazarila: "Mẹ, mẹ nhất định phải tham gia buổi cuộc đấu này, sau này mẹ còn muốn ở trong giới giải trí lăn lộn, thì nên tiếp xúc trước đi."
Bây giờ Cố Nguyên đã học được rất nhiều từ Lâm Lộ, tất nhiên cô hiểu rằng tham gia buổi đấu giá kiểu này là cơ hội gần như không thể đối với một người mới như cô, may mắn thay, cô có con trai cho đi cửa sau !!
Cố Nguyên: "Được, tất nhiên mẹ sẽ đi chứ, nhưng con trai, có thể cho Lâm Lộ đi chung luôn không ?"
Nhiếp Ngộ: "Được, mẹ, mẹ muốn dắt ai đi cũng được hết."
Cố Nguyên: "Oke, cảm ơn con trai!"
Cố Nguyên vui vẻ báo lại tin này cho Lâm Lộ, Lâm Lộ đương nhiên cực kì vui mừng cùng cảm kích, quá hưng phấn đến mức không biết phải nói gì.
"Nghe nói tư cách tham gia lần này rất cao, ngay cả nhà họ Hoắc cũng tới!"
"Hoắc gia?"
"Đúng vậy, nghe nói chính là Hoắc gia đó đó!"
"Cái nào?"
Quý Nguyên nhớ tới hai cha con đã từng gặp qua lần trước, không phải chứ ??
"U trời, chính là nhà họ Hoắc ở nước X đó, cái gia tộc siêu giàu đó! Trời ạ, nghe nói nhà họ Hoắc rất hiếm khi tham gia mấy hoạt động kiểu này nha."
Thật sự là ...
Trong lòng Cố Nguyên rơi lộp bộp mấy tiếng.
Cô không muốn gặp hai cha con kia, đặc biệt là tên quỷ nhỏ láo xược !!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui