"Ôi mẹ ưi !!! Đây là giết người bằng nhan sắc đấy !!!"
"Mọe nó, nhan sắc của Nhiếp thiếu đã vươn lên được tới một tầm cao mới !!"
Hai bạn học đi theo Hoắc Tư Giai kích động muốn hét to, nhưng nghĩ lại đây là nơi công cộng nên không thể không cố nén lại.
"Anh ấy đi về phía này !!! Anh ấy đang nhìn tớ kìa !!!!!"
Hai nữ sinh hưng phấn đến tim gan đều điên cuồng nhảy nhót, mặt đỏ bừng.
Các cô biết Nhiếp Ngộ, cũng là fan của Nhiếp Ngộ, nhưng thần tượng của các cô rất nhiều, không chỉ có một mình Nhiếp Ngộ.
Bọn họ cảm thấy Nhiếp Ngộ có tiền, rất đẹp trai, lại phong lưu, nên bình thường thích tò mò, hóng chuyện về đám bạn gái cũ của anh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, dù sao khoảng cách giữa Nhiếp Ngộ và bọn họ không phải là xa bình thường!!
Trước ngày hôm nay, Nhiếp Ngộ chỉ là một trong nhiều thần tượng mà bọn họ quan tâm.
Nhưng giờ khắc này lại không giống nữa, Nhiếp Ngộ ngoài đời quá đẹp trai, đẹp bùng nổ, đẹp đến mức khiến tim người đối diện muốn ngừng đập luôn !!!
Anh nhìn mình, đi về phía mình, âu phục oversize làm cho anh càng thêm kiêu ngạo và quý khí, đôi chân dài từng bước từng bước bước tới, giống như là bước vào trong tim mình.
Hai bạn nữ kích động gần như rơi nước mắt: "Đẹp trai, đẹp trai quá !!!"
Hoắc Tư Giai cũng ngây người.
Hoắc Tư Giai thật sự rất mê luyến Lạc Quân Thiên, lúc biết mình được đến đêm từ thiện Bazarila này, cô ta đã mừng như điên, gần như cả đêm không ngủ, bởi vì cô ta có cơ hội tới gần Lạc Quân Thiên của cô ta.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Nhiếp Ngộ, cô ta trong nháy mắt đã biến thành fan hâm mộ !!!
Ba nữ sinh si mê nhìn Nhiếp Ngộ đi về phía các cô, có một ảo giác như hoàng tử đang đi về phía mình.
Nhiếp Ngộ đi thẳng đến trước mặt bọn họ, sau đó —— Kéo tay Cố Nguyên !!!
Nà ní ???
Kéo tay Cố Nguyên ???
Ba cô gái gần như hóa đá ngay lập tức.
Hóa ra vừa rồi không phải nhìn bọn họ ???
Bên tai truyền đến thanh âm lười biếng của Nhiếp Ngộ: "Sao mẹ đến muốn vậy?? Con đứng ở cửa đợi rất lâu đó."
Nghe thì có vẻ đang oán giận, nhưng lại cực kỳ thân mật, trong sự thân mật kia thậm chí còn mang theo chút ý tứ làm nũng.
Ba nữ sinh kinh hãi đến nỗi không nói nên lời.
Hoắc Tư Giai trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Cố Nguyên một cách khó tin.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu cô ta nhớ tới rất nhiều chuyện, ngày đó quản gia lái chiếc Porsche 918 kia câu trước câu sau nhắc tới "thiếu gia", chẳng lẽ thiếu gia đó chính là Nhiếp Ngộ?
Cho nên, Cố Nguyên được Nhiếp Ngộ bao dưỡng ???
Nhận thức này thật sự là quá điên rồi, khiến Hoắc Tư Giai không dám tin !!
Phải biết rằng, sở dĩ cô ta có tư cách đến dự đêm đấu giá từ thiện Bazarila mà cả thế giới chú ý này, là bởi vì cô ta nhận được thiếp mời của Nhiếp Ngộ !!
Điều này làm cho cô sinh ra một loại ảo tưởng, có lẽ trong trường hợp nào đó, Nhiếp Ngộ đã từng gặp qua cô ta, có lẽ Nhiếp Ngộ âm thầm chú ý đến cô ta, hoặc thấy ảnh của cô ta trên Weibo hay Inta gì đó.
Dù sao mười chín người bạn gái cũ của Nhiếp Ngộ đều là người nổi trên mạng mà.
Suy nghĩ này đã trở thành hy vọng duy nhất trong cuộc sống tối tăm mù mịt của cô ta gần đây !!!
Nhưng hiện tại, Nhiếp Ngộ vậy mà lại đi kéo tay Cố Nguyên ???
Hoắc Tư Giai thế nào cũng không thể lý giải nổi tất cả những gì trước mắt nhìn thấy, thậm chí có một khoảnh khắc, cô ta sinh ra ảo tưởng, có lẽ Nhiếp Ngộ bị nhầm lẫn, có lẽ anh ấy muốn nắm tay mình lên, chứ không phải cố Nguyên.
Lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của Nhiếp Ngộ. "Cô chính là Hoắc Tư Giai đúng không?"
Nhiếp Ngộ cười nhìn Hoắc Tư Giai.
Hoắc Tư Giai ngây thơ nhìn Nhiếp Ngộ, cô ta phát hiện đôi mắt Nhiếp Ngộ rất dài, con ngươi có màu nâu nhạt, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi anh nhìn mình, ánh mắt như đang cười, lại giống như đang khiêu khích, tạo nên một loại mị lực tà khí nói không nên lời, phối hợp với âu phục oversize màu đỏ kia, quả thực là cực kỳ hút hồn.
"Vâng, là tôi..." Kìm lòng không được gật đầu, trên mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, thanh âm cũng không tự giác mà buông lỏng ôn nhu hơn.
"Chúng ta đã gặp qua rồi, cô nhớ không?" Nhiếp Ngộ vẫn cười, cười đến ý vị thâm trường.
"Gặp rồi?" Hoắc Tư Giai trên mặt nóng bỏng, không hiểu nhìn Nhiếp Ngộ.
Cô ta gặp Nhiếp Ngộ lúc nào vậy?
Là lúc trước đi theo ba tới tiệc rượu sao ??
Hay là bắt gặp trên mạng ??
Chẳng lẽ Nhiếp Ngộ chính là một trong những người hay bình luận khen ngợi cô ta trên Inta ???
"Cô quên rồi à ?? Tôi chính là người lái xe đâm vào xe cô hôm đó đó, là người mà cô muốn đưa thư kiện của luật sư đó.", Nhiếp Ngộ rất thản nhiên kể lại.
"Cái gì?" Hoắc Tư Giai choáng váng, trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Nhiếp Ngộ.
Hai bạn học bên cạnh từ lúc bắt đầu chờ mong thấp thỏm, đến hóa đá, bây giờ cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần.
Hai người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu hoài nghi mình vừa trèo lên một chiếc thuyền sắp chìm.
Tại sao Hoắc Tư Giai lại nhận được lời mời từ Bazarila ??
Vì sao bọn họ lại theo Hoắc Tư Giai xuất hiện ở chỗ này?
Tình hình không ổn lắm rồi.......
Cố Nguyên đứng xem một màn này, trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu, Nhiếp ngộ ơi là Nhiếp Ngộ, đứa con này, nói như thế nào nhỉ, một cô gái nhỏ trong trường học thôi mà, cho dù có nhằm vào cô một chút xíu, nhưng cũng đâu đến mức phải phí công thiết kế làm người ta xấu mặt ở chỗ này ???
Nhiếp Ngộ hình như cảm giác được tâm tư của mẹ già, lông mày khẽ nhướng xuống, cười nhìn cô nói: "Mẹ biết vì sao lúc trước ở trường lại bị tung ra tin đồn không? Mẹ biết mấy ảnh đó từ đâu ra không ??"
Cố Nguyên hơi giật mình, sau đó lập tức hiểu ra: "Hoắc Tư Giai, là cậu à? Giữa tôi và cậu cũng không có bao nhiêu thù mà, cần làm đến mức đó sao?"
Nhiếp Ngộ cười: "Cô ta cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi, cho nên con cũng không làm gì quá cả, chỉ gọi cô ta lại đây, cảnh cáo cho cô ta biết, không nên ngu xuẩn như vậy, người mà ngu xuẩn quá, sẽ phải trả giá rất đắt đấy !!"
Hoắc Tư Giai cuối cũng cũng chậm rãi phản ứng lại.
Cô ta cảm thấy lưng rét run, thân thể không ngừng run rẩy.
Hóa ra việc cô ta lấy ảnh từ người lạ kia tưởng là âm thầm, thực chất đã sớm bị người ta biết được, người ta biết rồi còn im lặng, lặng lẽ đưa cho cô ta một tấm thiệp mời, để cho cô ta như một con ngốc chạy tới, đắc chí cho rằng giới giải trí sẽ mở rộng cửa cho mình, nhưng thật sự là, người ta chỉ muốn cho cô ta một lời cảnh cáo mà thôi.
Hai bạn học kia nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hoắc Tư Giai: "Mấy bức ảnh trong trường, đều là cậu cố ý tung ra? Bị lợi dụng ??"
Đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không đơn giản.
Lại nhìn Cố Nguyên, còn có vị Nhiếp thiếu này.
Vừa rồi vị quý công tử nhà giàu này vẫn lười biếng vô hại, bất cần, nhưng hiện tại, người này lại khiến cho bọn họ có một loại cảm giác thần bí, cao thâm khó lường, làm bọn họ sinh lòng sợ hãi.
...... Nhưng lại càng quyến rũ hơn !!!
Hoắc Tư Giai biết mình xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Cố Nguyên là người của Nhiếp Ngộ, Nhiếp Ngộ từ đầu đến cuối muốn bảo vệ Cố Nguyên, thậm chí hôm đó đâm vào xe cô ta, cũng là Nhiếp Ngộ cố ý muốn trút giận cho Cố Nguyên.
Rốt cuộc cô ta đã có loại suy nghĩ ngu ngốc gì vậy, mà lại đi đối địch với Cố Nguyên?
Là bởi vì nhất thời ghen tị và không cam lòng???
Hoắc Tư Giai cắn răng, cố gắng ngăn lại sự run rẩy của mình: "Tôi thừa nhận, chuyện này là tôi sai, tôi không biết Cố Nguyên là người phụ nữ của anh, tôi không nên nhắm vào cô ấy. Về phần người đưa ảnh cho tôi, tôi, tôi cũng không biết đó là ai..."
Cô ta bây giờ còn có thể thế nào nữa, chẳng lẽ còn muốn đối đầu với Nhiếp Ngộ ?
Đó là lấy trứng chọi đá, căn bản không có khả năng.
Nhiếp Ngộ đối với câu trả lời của Hoắc Tư Giai rất hài lòng, thật ra ở vị trí của anh, căn bản không cần phải quá so đo với một cô bé như vậy, cho nên anh cũng không muốn làm gì cả, dù sao nếu thật sự muốn ra tay, Hoắc Tư Giai đã sớm quỳ khóc rồi, hiện tại gọi cô ta tới đây, cũng chỉ là cho một lời cảnh cáo mà thôi.
Nhưng mà...
Nhiếp Ngộ ngước mắt lên, lông mi khẽ nhúc nhích, lười biếng nói: "Nhưng có một chuyện tôi phải nói cho cô biết."
Anh săn sóc kéo cánh tay Cố Nguyên: "Nhớ kỹ, đây không phải là người phụ nữ của tôi, đây là mẹ tôi, mẹ ruột."
Lời này vừa nói ra, cả Hoắc Tư Giai lẫn hai người bạn học bên cạnh, tất cả đều trưng ra biểu tình ngờ ngệch.
Cả ba gần như không nghe hiểu Nhiếp Ngộ nói gì, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của bản thân.
Nhiếp Ngộ: "Chuyện này, tôi không hy vọng có người truyền ra ngoài, nếu không, các cô biết kết cục thế nào rồi đấy !!"
Nói xong, Nhiếp Ngộ kéo tay Cố Nguyên, trực tiếp rời đi.
Hoắc Tư Giai và hai bạn học kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ, qua một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
Ba người ba mặt nhìn nhau.
"Mẹ nó, mẹ nó ???
"Anh ta nói như vậy..."
"U là trừi..."
Hoắc Tư Giai cảm thấy cực kỳ buồn cười, muốn cười thật to, nhưng gương mặt lại cứng đờ, cố gắng nửa ngày, cuối cùng cô ta cũng nhịn không được: "Cmn cái chuyện gì đây ??"
Thấy cô ta gầm lên như vậy, hai người kia lập tức nhào tới che miệng cô ta lại.
"Đừng hét, đừng hét, đừng hét! Cũng đừng nhắc tới một chữ, chúng ta cái gì cũng không biết!"
---------------------------------------------
Ngay từ ban đầu, Nhiếp Ngộ trong mắt Cố Nguyên là một đứa con trai ngốc nghếch thích chơi bời, không thích làm việc, cần phải có người mẹ như cô đây uốn nắn mới miễn cưỡng có thể đi đúng hướng được !!!
Về chỉ số IQ, Cố Nguyên cảm thấy cái gì mà thiên tài trong thiên tài, nhất định là đồn nhảm hết, mấy công ty lớn thường bật đèn xanh cho Nhiếp Ngộ, chẳng qua là nhìn trúng gia thế với đống tiền trong nhà của nó thôi.
Cho nên đối với đứa con trai này, cô rất bất tắc dĩ, nhưng lại cảm thấy nếu đem nó so sánh với hai anh trai thành thục trưởng thành kia, thì Nhiếp Ngộ bé bỏng của cô chính là cục cưng đáng thương, rất cần cô chở che chăm sóc.
Nhưng tới hôm nay, sau khi chứng kiến một màn như này, Cố Nguyên biết cô đã sai, đã sai hoàn toàn, thiên tài là thiên tài, còn Nhiếp Ngộ là Nhiếp Ngộ, từ hôm này, con trai Nhiếp Ngộ trong mắt cô đã hoàn toàn thay đổi !!!
----------------------------
"Ai đứng sau lưng Hoắc Tư Giai nhằm vào mẹ vậy ??"
Cố Nguyên thực sự không thể hình dung ra được người nào lại hận cô tới như vậy, tới nỗi phải lợi dụng bạn cùng lớp nhằm vào cô ???
Nhiếp Ngộ cúi đầu, lười biếng cười nhìn mẹ mình: "Mẹ, cái này mẹ còn không hiểu à?"
Cố Nguyên: "... Ừ, không hiểu."
Giờ phút này, con trai cô thật cao, thật lớn, cũng thật khác quá.
Nhiếp Ngộ nhướng mày, không nói gì, thần bí nói: "Mẹ, đi thôi, chúng ta vào trước đã."