Trở thành mẹ ruột của bé con phản diện 3 tuổi

Cuối cùng theo đã hứa, Tiết Huệ Vũ còn không quên mua toàn tập truyện cổ tích Andersen cùng món đồ chơi xếp gỗ kiểu mới nhất, cùng với bánh quy và kẹo dẻo trái cây hoạt hình cậu thích ăn nhất cho Bùi Dục Kỳ!
 
Sau này mỗi ngày cô đều sẽ đọc truyện cổ tích cho bé con, cùng nhau chơi xếp gỗ~
 
Bởi vì làm chuyện đuối lý sợ người khác sẽ nhìn ra gì đó, Trịnh Tuệ Văn không hề muốn người khác nhúng tay vào chăm sóc Bùi Dục Kỳ một chút nào, cũng tìm không thấy lý do nào thích hợp để cho đối phương cút đi, chỉ có thể nhìn về phía con gái nhà mình xin giúp đỡ, hy vọng con gái mình đi chăm sóc Bùi Dục Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng Đổng Lệ Mai chỉ một lòng muốn chăm sóc Bùi Ôn Du, tất cả kế hoạch đều triển khai quay quanh Bùi Ôn Du, làm sao có thời giờ chăm nom cho đứa trẻ! Còn là một đứa ngốc bệnh tự kỷ không thể khai thông... Dù cho chăm sóc nó đến thỏa đáng, nó cũng không thể mở miệng nói cho Bùi Ôn Du biết, đây không phải là uổng phí sức lực sao!
 
Cô mới lười làm loại chuyện lấy lòng phí sức này.
 
Mà tuy rằng cô ta nửa tin nửa ngờ lý do cái người Thẩm Tuyết này muốn chăm sóc cho Bùi Dục Kỳ, thậm chí bởi vì lời nói hành động có chút tương tự với Tiết Huệ Vũ kia khiến cô cảm thấy có rắp tâm khác... Nhưng người phụ nữ này đã từng sinh con!
 
Bùi tổng có gấp đến đâu cũng sẽ không coi trọng chiếc giày rách tướng mạo tầm thường này!
 
Mà nếu quả thật cô ta mất con, thậm chí còn vì thế mà từng nghĩ quẩn tự sát mà nhanh như vậy đã dụ dỗ lăng nhăng, thấy người sang bắt quàng làm họ, khẳng định sẽ bị người ta lên án, cô không ngại phóng loa bêu rếu ra ngoài giúp cô ta, chuyện xấu bát quái này một khi lan truyền lên trên mạng lo gì không có anh hùng bàn phím chửi ầm cô ta một hồi, cho nên Đổng Lệ Mai nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có người sẵn lòng làm bảo mẫu miễn phí cớ sao không vui chứ?
 
Thậm chí lỡ như Bùi Dục Kỳ có chỗ nào không thoải mái còn có thể đẩy hết trách nhiệm lên trên người cô ta!
 
Cứ như vậy, Tiết Huệ Vũ tạm thời thay thế Trịnh Tuệ Văn trở thành bảo mẫu của Bùi Dục Kỳ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Ting! Chúc mừng kí chủ đạt được 1 điểm giá trị hồi sinh, xin hãy không ngừng cố gắng!】
 
Trịnh Tuệ Văn không hề vừa lòng với kết quả này, nhưng nghĩ đến tên ngốc Bùi Dục Kỳ này cũng không biết nói chuyện, mình có gì phải hoảng sợ chứ, thậm chí con gái nói đúng, lỡ như Bùi Dục Kỳ có gì đó không thoải mái cũng có thể đẩy lên trên đầu người phụ nữ kia!
 
Tuy nhiên, lúc băng xong thạch cao khập khiễng đi đến phòng bệnh của Bùi Dục Kỳ, thì liền thấy Thẩm Tuyết đang cùng Bùi Dục Kỳ ngồi trên giường.
 
Trịnh Tuệ Văn khẽ nhíu mày tiến lên trước, thấy đối phương thế mà còn mua một hình treo tường dạy vỡ lòng có tiếng cho trẻ con, rất bài bản mà dán hình lên trên tường, nghiêm túc đàng hoàng mà ấn thử từng cái từng cái ký hiệu, bà lập tức cảm thấy hành vi của đối phương có chút buồn cười.
 
"Cô còn thật sự tính làm cô giáo dạy thiếu gia nói chuyện nữa sao?"
 
Tiết Huệ Vũ đến mí mắt cũng không nhấc lên, tiếp tục ấn ký hiệu vận mẫu, dạy từng cái từng cái một rằng: "A, ô, e, y, u, yu..."
 
"A... lúc phát ra ‘a’, miệng mở to... run dây thanh quản..."
 
Ngu xuẩn, thật sự cho rằng có thể dạy một đứa bệnh tự kỷ biết sao? Bệnh tự kỷ cũng không phải loại tính cách hướng nội không chịu nói chuyện đơn giản kia, vừa dạy liền sẽ biết!
 
Trịnh Tuệ Văn bị bỏ lơ lòng dạ bức bối, vẫy vẫy tay kêu Bùi Dục Kỳ đi qua, ai ngờ sau khi Bùi Dục Kỳ nhìn thấy bà ta lại lập tức cúi đầu xuống.
 
Trịnh Tuệ Văn bị ngó lơ nhiều lần liên tiếp trong lòng ủ một bụng lửa.
 
Trước khi người phụ nữ này chưa xuất hiện, Bùi Dục Kỳ nào dám không để ý và phản kháng bà ta! Hiện tại cái thằng ranh con này thế mà cũng không để bà vào mắt!
 
"Thiếu gia, nếu cậu không muốn nói chuyện, không cần miễn cưỡng chính mình học làm gì... Chúng ta chơi xếp gỗ đi..."
 
Trịnh Tuệ Văn nói rồi, giả mù sa mưa vươn tay muốn kéo Bùi Dục Kỳ đến bên cạnh mình, không ngờ vừa bắt lấy cánh tay nhỏ của Bùi Dục Kỳ, liền bị Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu hung hăng cắn một cái vào mu bàn tay.
 
"Shhhh " Trịnh Tuệ Văn chỉ cảm thấy trên tay đau xót, hít ngược vào một hơi lạnh, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dấu răng bén nhọn trên mu bàn tay chậm chạp không thể phản ứng lại.
 
Ngược lại Tiết Huệ Vũ cũng giật mình vội vàng nhìn răng nanh của Bùi Dục Kỳ, thấy cậu không bị thương, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Đứa nhỏ này sao có thể cắn đồ vật lung tung vậy chứ, trên tay vi khuẩn nhiều lắm, lỡ như bị nhiễm vi khuẩn thì làm sao bây giờ!"
 
"Cô!"
 
Tiết Huệ Vũ cau mày, bộ dáng ghét bỏ chỉ chó mắng mèo, khiến Trịnh Tuệ Văn tức giận đến môi phát run muốn chửi ầm lên, Tiết Huệ Vũ cứ như mới phản ứng lại được mình nói sai lời, vội vàng ơ được một tiếng che miệng giải thích: "Dì Trịnh, không phải tôi nói dì bẩn, là dì vừa mới bó thạch cao, khẳng định chưa rửa tay nhỉ... Dì cũng biết trong bệnh viện nhiều dơ bẩn mà, khắp nơi đều là vi khuẩn này virus này... Dục Kỳ còn nhỏ, cần phải chú ý vệ sinh thật nhiều..."
 
Cô nói rồi, lại cúi đầu giáo dục Bùi Dục Kỳ vẫn luôn ngoan ngoãn dính vào bên cạnh mình nói: "Về sau tuyệt đối không được cắn loạn xạ! Có nghe không!"
 
Lòng bàn tay Bùi Dục Kỳ bị véo nhẹ một cái lập tức làm bộ biểu cảm biết sai ngoan ngoãn gật đầu, Tiết Huệ Vũ liền dắt tay cậu đi về phía toilet súc miệng.
 
Trịnh Tuệ Văn sống hơn nửa đời người, sao có thể không biết đối phương đang giả vờ được!
 
Miệng lưỡi bén nhọn nào giống người đau khổ khi mất con nhỏ!
 
Cái kẻ nịnh hót này nhất định là đang nói dối!!! Đang diễn trò!!!
 
"Đừng tưởng rằng nói dối hết lần này đến lần khác thì tất cả mọi người sẽ tin tưởng cô! Đừng cho rằng tiếp cận con trai của Bùi tổng liền có thể tiếp cận được Bùi tổng! Tôi thật lòng khuyên cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa! Đến lúc đó chọc giận Bùi tổng, khoản tiền cho ân nhân cứu mạng kia cũng không còn cầm được đâu!"
 
Trịnh Tuệ Văn theo ở phía sau cùng tiến vào toilet rửa tay hạ giọng cảnh cáo.
 
Hiện tại Bùi Dục Kỳ bằng lòng dính lấy cô không có nghĩa là lúc Bùi Dục Kỳ phát bệnh cô có thể chịu đựng được Bùi Dục Kỳ! Sau này, sẽ có lúc cô tự mình chuốc lấy cực khổ!
 
Thấy Trịnh Tuệ Văn rõ ràng hiểu lầm lý do cô muốn chăm sóc Bùi Dục Kỳ, nhưng thế thì đã sao, người sau khi Bùi Ôn Du tỉnh lại tìm đến tính sổ sẽ chỉ là Trịnh Tuệ Văn bà thôi!
 
Cô cố ý giấu nhẹm video mình quay, không phải bởi vì cô muốn tha cho Trịnh Tuệ Văn một con đường, mà là muốn nắm giữ càng nhiều chứng cứ của Trịnh Tuệ Văn cùng với chứng cứ bà ta với Hạ Lan Chi cấu kết với nhau làm việc xấu...
 
Luật hình sự trong nước không có tội danh"tội ngược đãi trẻ em", mà trong luật hình sự "tội ngược đãi" là chỉ ngược đãi thành viên gia đình, Hạ Lan Chi trực tiếp ra tay cũng không áp dụng vào tội ngược đãi này, "Tội cố ý gây thương tích" thì cần vết thương của người bị hại đạt tới kết quả từ vết thương nhẹ trở lên.
 
Vết thương nhẹ trên ý của pháp luật là cần mức độ thương tích nhất định hoặc là bộ phận chức năng năng bị chướng ngại, cho nên đánh mấy bạt tai, đâm mấy lỗ kim nhiều nhất là xử lý tạm giữ hành chính mười lăm ngày.
 
Nhưng các ả ngược đãi tinh thần Bùi Dục Kỳ trong ba năm rưỡi kéo dài, sao có thể chỉ vẻn vẹn là tạm giữ hành chính! Cô muốn tự tay đưa bọn họ vào lao ngục, mà không phải đơn giản một câu ngược đãi trẻ em liền có thể phán nhẹ!
 
Cảnh cáo người phụ nữ tên Thẩm Tuyết này lại bị mắt lạnh đối đãi, Trịnh Tuệ Văn không biết sao có chút phát run trong lòng, đôi mắt kia đen giống như mực đặc, lại tựa như một thanh dao lạnh băng sắc bén.
 
Thanh âm hung tợn cảnh cáo cứng lại trong cổ họng, tiếp đó thấy đối phương không nói gì, mình lại bị ánh mắt của một con nhãi dọa cho sững người!
 
Nét mặt già nua của bà nhất thời không khỏi mất mặt, đè xuống cảm giác tức giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng rời đi.
 
Mà Tiết Huệ Vũ lo lắng bé con hiểu lầm, sau khi Trịnh Tuệ Văn rời đi, lập tức quỳ xuống nhìn vào nhìn đôi mắt của Bùi Dục Kỳ.
 
"Vừa rồi không phải mẹ cố ý muốn la mắng con....." Tiết Huệ Vũ vừa mở miệng giải thích, liền thấy Bùi Dục Kỳ nặng nề gật đầu, yết hầu phát ra thanh âm "ưm ừm" hàm hồ.
 
Tiết Huệ Vũ hơi ngẩn ra, liền thấy Bùi Dục Kỳ rửa sạch tay của chính mình xong vươn cánh tay nhỏ trắng mềm ra đòi ôm bế, trái tim mẹ già của Tiết Huệ Vũ nháy mắt liền nhũn... nhũn ra!!
 
Nụ cười trên mặt Tiết Huệ Vũ nhịn không được theo đó nở rộ, một tay ôm lấy Bùi Dục Kỳ... vốn tưởng rằng mình ôm không nhúc nhích, kết quả Bùi Dục Kỳ nhẹ dị thường, nhẹ đến mức trong lòng Tiết Huệ Vũ chỉ còn lại đau lòng, không tự chủ dùng lực thật nhẹ.
 
"Mặc dù là cố ý xụ mặt, nhưng cắn người vẫn không đúng, thật sự rất dơ, mẹ cũng lo lắng con bị thương..."
 
"Hôm nay mẹ kêu chú cảnh sát bắt cái người xấu xa kia là cũng có nguyên nhân cả... Mẹ cũng phải tóm được kẻ xấu phía sau lưng bà ta! Đến lúc đó những người xấu kia, mẹ đều sẽ bắt hết! Có mẹ ở đây, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt con đâu!"
 
Tiết Huệ Vũ nhỏ giọng giải thích, cũng không biết bé con chỉ mới ba tuổi rưỡi có thể nghe hiểu được hay không, liền thấy cậu ôm cổ mình, đôi mắt sáng ngời trong suốt mà cong lên, cả người vui mừng ra mặt, lộ ra một hơi thở vui vẻ.
 
"Bởi vì có mẹ ở đây, rất vui vẻ sao?"
 
Loại biểu cảm vui vẻ nho nhỏ kia cũng đã lây nhiễm Tiết Huệ Vũ.
 
Cô thấy Bùi Dục Kỳ vui vẻ thì cũng vui vẻ, thuận miệng cười nói một câu, không ngờ tới Bùi Dục Kỳ còn thật sự mắt cong cong nhẹ gật đầu, y y ê a dùng cái đầu nhỏ cọ cọ trong hõm vai cô, giống như một chú mèo nhỏ làm nũng.
 
Tim Tiết Huệ Vũ lại lần nữa mềm như bún, hôn bẹp lên gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Dục Kỳ một cái! Sau đó vào lúc Bùi Dục Kỳ thẹn thùng bụm mặt lại, ôm cậu ra khỏi toilet, tiếp tục dạy cậu nhận biết ký âm đọc ký âm.
 
Bánh bao mềm Bùi Dục Kỳ dễ bắt chẹt trong mắt Trịnh Tuệ Văn cũng không phải từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng như thế, vào lúc cậu vừa biết đi cũng không phải an tĩnh lặng yên, mà là hiếu kỳ giống như trẻ mắc bệnh hiếu động vậy, vẫn luôn chạy nghiêng ngả lảo đảo khắp nơi, thậm chí còn muốn lên lầu ba gặp bố, Trịnh Tuệ Văn muốn trông cũng không trông được, có một lần nhân lúc Trịnh Tuệ Văn không thèm để ý té từ trên cầu thang xuống khiến cho Trịnh Tuệ Văn chịu phê bình một trận, cho nên vì để khiến cậu nghe lời vì để phòng ngừa cậu chạy lung tung, Trịnh Tuệ Văn liền bắt đầu đánh cậu!
 
Đứa bé chưa đầy một tuổi thì hiểu cái gì, đánh đau thì liền khóc lớn oa oa, nhưng càng khóc Trịnh Tuệ Văn càng dùng nhiều sức đánh, sau này sợ để lại dấu vết đổi thành kim tiêm, không phải giễu cợt nói cậu là sao chổi xui xẻo, thì chính là châm chọc nói mẹ cậu căn bản không muốn sinh ra cậu, chưa từng yêu cậu cũng gần như chưa từng bế cậu, mà bây giờ bố cũng không yêu cậu cho nên mới không đến thăm cậu, cậu kêu càng lớn tiếng khóc càng lớn tiếng chỉ tổ chọc bố càng thêm chán ghét, chỉ có bé ngoan an tĩnh mới có thể được yêu thích!
 
Cậu không tin bố chán ghét cậu, cậu muốn nói cho bố biết mình bị đánh, nhưng cậu không biết nói chuyện, thậm chí đi đường cũng không lưu loát...
 
Nếu bố thích cậu, hẳn là sẽ phát hiện ra thôi...
 
Nhưng mà, một tháng, hai tháng... Sau khi cậu bắt đầu không đi tìm bố nữa, mới phát hiện bố căn bản sẽ không tới tìm cậu.
 
Cậu bức thiết hy vọng bố có thể phát hiện ra bất thường, lại phát hiện hầu như mỗi ngày bố đều phải ra ngoài, thậm chí luôn luôn trốn tránh ánh mắt của cậu, đích thật giống hệt người kia nói, là chán ghét cậu.
 
Bố căn bản không muốn gặp cậu.
 
Số lần nhiều lên, Bùi Dục Kỳ cũng ý thức được, mình chạy lung tung sẽ bị đánh, mình phản kháng sẽ bị đánh, mình khóc cũng sẽ bị đánh... Mình chỉ có yên lặng mới không bị đánh.
 
Nhưng dần dà, Bùi Dục Kỳ phát hiện mình không khống chế được chính mình, cậu e sợ nghe được một loại thanh âm, thanh âm kia vừa dài vừa bén nhọn, phảng phất vô số thanh âm trong đầu cùng lúc kêu to, cậu run rẩy bịt lỗ tai lại muốn xoá đi thanh âm đó ra khỏi đầu...
 
Nhưng mà thanh âm đó không biến mất được, thậm chí dần lớn lên, loại thanh âm cộng hưởng đó càng ngày càng vang, phảng phất như có vô số thanh âm nói chuyện trong đầu.
 
Cho nên, vì để khiến cái đầu đau đớn muốn nứt ra của chính mình an tĩnh lại, cậu sẽ không khống chế được mình mà đập đầu, muốn cho những âm thanh này biến mất toàn bộ.
 
Bố nói cậu ngã bệnh rồi, cho nên mới như vậy.
 
Vậy... bố là bởi vì cậu đổ bệnh cho nên mới không thích cậu sao?
 
Mẹ cũng là bởi vì cậu không phải đứa trẻ bình thường, cho nên mới không muốn sinh ra cậu, không bằng lòng bế cậu sao?
 
Trong đầu lại vang lên thanh âm kỳ quái, phảng phất như chính mình rốt cuộc đã tìm được lý do bị bố mẹ chán ghét.
 
Không phải là mình làm không đúng chỗ nào, mà là sự ra đời của cậu, bản thân sự hiện hữu của cậu đã bị phủ định.
 
Nhưng, sau khi gặp được mẹ, Bùi Dục Kỳ mới ý thức được Trịnh Tuệ Văn đang nói dối!
 
Mẹ yêu cậu! Mẹ đang cố gắng bảo vệ cậu!
 
Cậu cũng yêu mẹ! Cậu cũng muốn bảo vệ mẹ không cho người xấu bắt nạt mẹ!
 
Nắm đấm nho nhỏ gắt gao siết chặt, sau khi Bùi Dục Kỳ kiên định nhìn nhìn Tiết Huệ Vũ, ánh mắt nghiêm túc chăm chú khóa trên ký âm trên bức hình đang treo.
 
Cậu phải cố gắng học tập! Không thể uổng phí khổ tâm của mẹ!
 
"Miệng mở to a a a, miệng tròn trịa o o o, miệng bẹp bẹp e e e, răng thẳng hàng i i i, miệng huýt sáo u u u."
 
"A... o... e... i... u... uy..."
 
Bởi vì ba năm rưỡi mới bắt đầu học nói, thanh âm Bùi Dục Kỳ đọc hình ký âm khàn khàn mà đứt quãng, mỗi lần mở miệng đều cần mở giọng "Ách ách ách", còn phải cố gắng rung động dây thanh, mới có thể run run rẩy rẩy đọc lên được một âm tiết.
 
Bùi Dục Kỳ như gặp phải kẻ địch, cảm giác năng lực học tập của mình quá kém, sau khi một mực luyện tập theo Tiết Huệ Vũ mấy chục lần, cuối cùng mới đọc ra từng cái từng cái sáu nguyên âm đơn chuẩn xác không sai.
 
Sau khi Tiết Huệ Vũ kiểm tra từng cái theo trình tự, thấy Bùi Dục Kỳ trả lời đúng toàn bộ, nhịn không được cong mắt tán dương: "Không hổ là bé con của mẹ, thật thông minh!"
 
Mẹ khen cậu thông minh!
 
Bùi Dục Kỳ luyện tập hơn mười lần mới đọc chính xác còn tưởng rằng chính mình rất ngốc mà gấp đến mức như đưa đám, chớp mắt không dám tin mà ngẩng đầu, chỉ nghe thấy Tiết Huệ Vũ bùm bùm thổi phồng tâng bốc.
 
"Toàn nói con không thể nói chuyện, đó là bọn họ phiến diện! Bé con của mẹ thông minh như vậy sao có thể không học được! Chúng ta yên lặng học cho tốt, lặng lẽ để bọn họ ngạc nhiên hâm mộ!"
 
Bùi Dục Kỳ được một tràng khen mạnh mẽ mà yên lặng gật đầu, mặt dần dần nóng lên.
 
Phải cố gắng cố gắng cố gắng hơn nữa!
 
Phải học được nói chuyện sớm một chút! Mới có thể trợ giúp để cho người khác cũng nhận ra mẹ!
 
Tuyệt đối không thể để mẹ biến thành bọt biển giống nàng tiên cá biến mất lần nữa!
 
Cậu muốn bảo vệ mẹ!
 
【Ting! Chúc mừng kí chủ đạt được 1 điểm giá trị hồi sinh, xin hãy tiếp tục cố gắng duy trì!】
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Giá trị hồi sinh: 13/100
 
Nội dung cốt truyện này thật ra là bé con nhân cách phân liệt, chẳng qua một nhân cách khác còn chưa phân liệt đi ra đã bị mẹ lên sóng đàn áp xuống.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui