Giống như chứng sợ kim tiêm, chứng sợ xe cứu thương hú còi có phải là một dạng rối loạn stress sau sang chấn không?
"Dì Trịnh nó, nếu con không ngoan, sẽ bắt con đến bệnh viện...Lần này con không ngoan, nên đã bị bắt đến..."
Cậu run rẩy, lại nói thêm: "Trời mưa....sét đánh.... cũng rất sợ...."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nếu cảm thấy sợ hãi, sợ bị bắt đi vì sao lại đập đầu vào tường...." Tiết Huệ Vũ quan tâm hỏi, "Hôm mẹ gặp con, con đang đập mạnh đầu vào tường.. Con có biết lúc ấy mình đang làm gì không? Đó là một hành động rất nguy hiểm đó!"
Nghĩ đến lúc mình đập đau tay mẹ, sắc mặt Bùi Dục Kỳ tái nhợt, áy náy cúi đầu nói: "Con xin lỗi...."
"Không phải mẹ muốn con giải thích, mẹ chỉ muốn biết nguyên nhân.....Lúc con sợ hãi không thể khống chế được chính mình sao?"
Nước mắt lưng tròng, Bùi Dục Kỳ ôm đầu nói: "Ở đây đau...rất đau.....chói tai.... rất nhiều âm thanh.....rất ầm ĩ...."
Vốn từ vựng của Bùi Dục Kỳ rất hạn chế, cũng không thể sắp xếp một cách chính xác các câu hoàn chỉnh, vì vậy cậu không biết phải giải thích thế nào với mẹ mình, nên nóng ruột đến mức khoa tay múa chân.
“Giọng nói….nói chuyện rất nhiều…muốn yên tĩnh…..”
Tiết Huệ Vũ lắng nghe rất cẩn thận, móc nối lại từng từ từng câu nói: "Sau khi con nghe tiếng còi cảnh sát thì rất sợ hãi, sau đó đầu rất đau, cảm giác trong đầu có rất nhiều âm thanh đang nói chuyện, cảm thấy rất ồn muốn làm chúng yên tĩnh lại, vậy nên con đập đầu vào tường để khiến nó im lặng.........?"
Bùi Dục Kỳ tủi tủi thân thân gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Huệ Vũ hít một hơi thật sâu, truy hỏi, "Con bắt đầu nghe thấy những giọng nói từ khi nào? Những giọng nói đó đang nói gì vậy? Hiện tại con vẫn còn nghe thấy chúng chứ?"
Kể từ khi nhận ra mẹ, Bùi Dục Kỳ đã không nghe thấy bất kỳ tiếng động kỳ quái nào trong một thời gian dài.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: "Bây giờ không còn nữa, bởi vì mẹ ở đây. Mẹ xoa xoa đầu, thì sẽ không sợ nữa. Cái khác, không biết..."
"Nếu sau này còn nghe được âm thanh kỳ quái gì hãy tìm mẹ !"
"Ừm ừm."
Lại nhẹ nhàng ôm Bùi Dục Kỳ vào lòng, Tiết Huệ Vũ đột nhiên nghĩ đến, không hỏi Bùi Dục Kỳ nhưng có thể hỏi hệ thống.... vì thế căng thẳng hói:【Hệ thống, trong nguyên tác Bùi Dục Kỳ vì để trốn tránh đau khổ mà đã tách ra một nhân cách khác để bảo vệ chính mình. Hiện tại trong đầu con nghe được một âm thanh, là giọng nói ảo, hay là đã xuất hiện ....triệu chứng của phân liệt nhân cách rồi?】
Tiết Huệ Vũ hy vọng rằng cô đã sai, nhưng những lời nói lạnh lùng của hệ thống vẫn khiến trái tim cô nhảy lên đến cổ họng.
【Ký chủ cô nghĩ đúng rồi, e rằng Bùi Dục Kỳ đã có triệu chứng của nhân cách phân liệt rồi.】
Cô nôn nóng nói: 【Trong nguyên tác, chẳng phải sau cái chết của Bùi Ôn Du, Bùi Dục Kỳ bị đưa đến nhà họ Tiết và bị Hạ Lan Chi ngược đãi mới xuất hiện nhân cách thứ hai sao? Tại sao nghe tiếng còi xe cấp cứu lại có triệu chứng của phân liệt nhân cách? Trong nguyên tác có miêu tả chi tiết nguyên nhân không? Vì sao Bùi Dục Kỳ lại sợ hãi loại âm thanh này từ nhỏ, chỉ là sợ xe cứu thương bắt đi thì chắc không cần thiết phải tách ra một nhân cách thứ hai để thoát khỏi nỗi đau như vậy......?】
Thấy ký chủ nóng lòng như vậy, hệ thống lập tức hỗ trợ tìm kiếm toàn bộ truyện, đoạn miêu tả nhân cách chính của Bùi Dục Kỳ khi còn bé chỉ vài nét bút ít ỏi, mà tính cách phụ thay thế cũng chẳng sợ hãi bất cứ âm thanh nào, nhưng cực kỳ chán ghét bệnh viện.
"Bùi Dục Kỳ không ngờ Hạ Tư Tư dù có què một chân, cũng muốn nhảy qua cửa sổ đế thoát khỏi mình.
Khi đưa cô đến bệnh viện, hắn nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, hắn nghĩ đến ký ức đầu tiên của mình, chính là tiếng còi chói tai như vậy.
Trong mắt chân cách chính ngu ngốc, âm thanh này chính là quái vật ăn thịt người.
Ăn mẹ, cũng mang bố đi....
Vậy nên sợ hãi sự xuất hiện của nó.
Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ thứ gì, cho nên hắn mới thay thế con hàng ngu ngốc yếu đuối kia.
Nhưng bây giờ, hắn thế mà cũng sợ, liệu âm thanh này có cướp đi những người xung quanh hắn một lần nữa hay không... "
Hệ thống lập tức giúp ký chủ lựa ra đoạn văn bản này, sau khi Tiết Huệ Vũ xem xong trầm mặc tại chỗ.
Khi cô tìm kiếm trên mạng những cách để xoa dịu nỗi sợ hãi, cô đã tìm ra nguồn gốc nỗi sợ hãi của đứa trẻ - “Trẻ em sau khi trải qua những chuyện ngoài ý muốn đã bị kinh sợ, chúng sẽ kháng cự nơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng sẽ kháng cử những tình huống tương tự, sẽ từ chối những hành vi tương tự, sẽ từ chối giao thiệp với những thứ liên quan."
Nhưng khi cô mất đi, Bùi Dục Kỳ mới một tháng tuổi, làm sao cậu có thể có những ký ức về khoảng thời gian đó. Hơn nữa cậu đang ở nhà, làm sao có thể nghe thấy tiếng xe còi cấp cứu.
Hệ thống giải thích: 【Ký chủ, vào đêm xảy ra vụ tai nạn xe hơi của cô, Bùi Dục Kỳ đã liên tục khóc vì bố mẹ cậu mãi vẫn chưa thấy về, sau đó được đưa đến cùng bệnh viện bằng xe cấp cứu. Có lẽ đây là lý do tạo cho cậu một bản năng sợ hãi tiếng còi xe cấp cứu ngay từ khi còn nhỏ. Sau khi lớn lên, lại nghe thấy tiếng còi xe cứu thương giống vậy nên đã đánh thức nỗi sợ hãi.】
Trong tiềm thức Tiết Huệ Vũ muốn phủ nhận điều đó, nhưng lại nghĩ đến Bùi Dục Kỳ vừa mới nói rằng cậu sợ sấm sét và mưa...Ngày cô mất quả thực là một ngày thời tiết khắc nghiệt, mưa to gió lớn...
Chẳng lẽ sợ sét đánh trời mưa, không phải vì Bùi Dục Kỳ nhát gan, mà là....rối loạn stress sau sang chấn ?
Vươn tay xoa chiếc đầu nhỏ của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ nhẹn giọng hỏi: “Dục Kỳ, bạn nãy con nói xe cứu thương là đồ xấu xa….con nhớ chuyện khi nhỏ xe cứu thương đến nhà sao?”
“Nhớ ạ.” Bùi Dục Kỳ không hề do dự trả lời khiến Tiết Huệ Vũ ngẩn ra, không dám tin mà hỏi lại: “Thật sự nhớ được sao?”
Bùi Dục Kỳ gật gật đầu, nói một cách nghiêm túc: "Đến rất nhiều rất nhiều lần."
"Rất nhiều rất nhiều lần?" Câu trả lời này khiến Tiết Huệ Vũ xỉu ngang, lo lắng hỏi: "Là cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?"
"Là bố." Bùi Dục Kỳ nói khẽ: "Bố bị bắt đi...Vài ngày mới về..... Con sợ lắm...."
Thảo nào trong mắt bé con, âm thanh này chính là quái vật ăn thịt người.
Ở cái tuổi không biết xe cứu thương là gì, trơ mắt nhìn bố bị khiêng đi rồi mất tích mấy ngày, trong lòng làm sao mà không sợ...Thêm vào đó, Trịnh Tuệ Văn còn châm dầu vào lửa, cùng với trí tưởng tượng phong phú của trẻ con, chắc chắn đã để lại một ánh ảnh sợ hãi.
Vậy không phải Bùi Dục Kỳ sợ còi báo động, mà là sợ còi xe cứu thương.
Chỉ bằng cách khiến cậu không còn sợ xe cứu thương, mới có thể không sợ tiếng còi xe cứu thương nữa.
"Bé con, con hiểu lầm rồi. Xe cứu thương không phải quái vật ăn thịt người." Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng giải thích từng chữ, "mẹ thực sự cũng khá sợ xe cứu thương. Xe cứu thương đến có nghĩa là mẹ hoặc gia đình mẹ đang nhắc bệnh rất nặng. Nhưng mà, xe cứu thương đến là để cứu người."
"Mỗi lần con nghe thấy âm thanh bén nhọn và chói tai.... Nghe rất khó chịu, nhưng thực tế loại còi báo động này có thể cho những người lái xe khác trên đường biết rằng lúc này có người cần cấp cứu, bọn họ cần phải chú ý nhường đường, như vậy xe cứu thương mới có thể đưa bệnh nhân đến bệnh viện kịp thời."
"Lần này bố có thể bình an tỉnh lại vì mẹ đã ở trên xe cấp cứu kịp thời hộ tống bố đến bệnh viện...Vậy nên âm thanh của quái vật ăn thịt người trong mắt con, thực sự là âm thanh cứu mạng trong mắt một số người."
Bùi Dục Kỳ nghiêng nghiêng đầu, nghe đến hơi mơ hồ.
Trong ký ức của cậu, bệnh viện là kẻ xấu, cho nên xe cứu thương mang cậu đến bệnh viện cũng là kẻ xấu... Nhưng mẹ lại nói nó tốt? Cái âm thanh khủng bố đáng ghét kia cũng là dùng để cứu người...?
"Lần này con bị cái dì xấu xa kia tiêm, cũng bởi vì có xe cứu thương kịp thời đưa con đến bệnh viện nên con mới khỏe mạnh bình an."
"Không phải vì xe cấp cứu đến mà bố và con bị thương. Mà là sau khi bố và con bị thương, xe cứu thương tới cứu hai người."
"Vậy nên, không cần sợ hãi...." Lại ôm Bùi Dục Kỳ vào lòng, Tiết Huệ Vũ vỗ nhẹ vào lưng cậu và nói: "Xe cứu thương phát ra âm thanh lớn để cứu người. Con sợ hãi nó, còn mắng nó là đồ xấu xa, thì các cô chú đến cứu người cũng sẽ đau lòng...... "
Bùi Dục Kỳ bắt đầu do dự, nhẹ nhàng gật đầu, rồi gục đầu vào lòng Tiết Huệ Vũ.
Không thể hoàn toàn thoát khỏi sợ hãi một thứ đã sợ hãi từ khi mới sinh ra chỉ bằng một hai câu nói, Tiết Huệ Vũ cũng không muốn những lời này trở thành gánh nặng quá lớn cho đứa trẻ, vì vậy chủ đề thay đổi, tiếp tục chơi trò chơi với cậu.
Nhưng khác với trước đây, Bùi Dục Kỳ không có hứng chơi nhiều lắm. Tiết Huệ Vũ thấy cậu dường như chơi mệt rồi, bèn ngủ trưa cùng cậu.
"Đùng đoàng...."
Mùa mưa dầm, vừa nói trời mưa thì đã mưa rồi.
Tiết Huệ Vũ đang mê man ngủ gật thì bị tiếng sấm lớn đánh thức, vừa mở mắt ra chỉ thấy mặt trời ngoài cửa sổ vừa nãy vẫn còn chói chang, mới một lúc mà trời đã đen ngòm nhất thời trời đổ mưa như trút nước.
Sấm sét càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa to tí tách đập vào cửa sổ.
Cảm nhận được cơ thể Bùi Dục Kỳ ngày càng căng cứng trong vòng tay mình, Tiết Huệ Vũ vô thức duỗi tay ra, ôm lấy đầu cậu vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
"Mẹ ở đây, đừng sợ...."
Lưng được vuốt ve nhẹ nhàng, có tiếng tim đập mơ hồ bên tai.......
Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp...
Tiếng tim đập hoảng loạn dường như bình tĩnh lại từ từ theo nhịp điệu nhịp nhàng này, trong cơn ấm ức bùng lên, Bùi Dục Kỳ dần chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
【 Giá trị hồi sinh +2】
"Bùi tổng, thân phận bối cảnh và tiền án tiền sử của Thẩm Tuyết đã tra xét xong."
"Thẩm Tuyết, 24 tuổi. Mẹ mất sớm, bố lấy vợ khác, mối quan hệ không tốt đẹp. Sau một vụ tai nạn xe hơi sau khi kết hôn, chồng qua đời, đứa trẻ cũng chết non trong vòng một tháng." Chu Khải Hoa đọc tài liệu, không kìm được xót xa trong lòng, "cô Thẩm cũng quá thảm thương rồi..."
Bùi Ôn Du thản nhiên nói: "Đọc tiếp đi."
Nhìn thấy Bùi tổng thờ ơ như vậy, hoàn toàn không bị cảm động, Chu Khải Hoa lồng ngực nghẹn ngào vì nghĩ đến Bùi tổng cũng từng trải qua một tai nạn xe như vậy, lập tức cúi đầu tiếp tục đọc: "Tốt nghiệp đại học, sau khi ra trường liền kết hôn, sau khi kết hôn vẫn luôn làm nội trợ, cho nên không có kinh nghiệm làm việc, không có tiền án tiền sự, không có tiền sử tín dụng xấu, không mắc bệnh truyền nhiễm, không đánh bạc, sử dụng ma túy, hút thuốc và các tệ nạn khác.... "
“Không có kinh nghiệm làm việc...” Bùi Ôn Du cân nhắc, dường như có chút không hài lòng với điều này.
Chu Khải Hoa nhanh chóng bổ sung: "Bùi tổng, có kinh nghiệm làm việc hay không không quan trọng. Giáo viên mầm non trước đây có trình độ học vấn cao và kinh nghiệm làm việc dày dặn, không ai có thể khiến cho Bùi Dục Kỳ mở miệng nói chuyện. Nhưng mới ở chung vài ngày với Thẩm Tuyết, Dục Kỳ đã mở miệng gọi mọi người, thậm chí còn có thể nói một số từ và câu đơn giản! Thẩm Tuyết thật sự có công rất lớn!"
"Quan sát trong khoảng thời gian này, có thể thấy cô ấy thực sự yêu Dục Kỳ, hàng ngày cùng Dục Kỳ nói chuyện và chơi trò chơi, cũng chuẩn bị các bữa ăn dinh dưỡng phong phú khác nhau mỗi ngày, giống như đó là con ruột vậy.....Nói thật, tôi còn chưa kiên nhẫn được như thế với cả con trai tôi ấy. Tương tự như vậy, Dục Kỳ thực sự thích cô ấy, rất nghe lời cô ấy. "
Bên tai là tiếng ca ngợi lải nhải của Chu Khải Hoa, dù Bùi Ôn Du không thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe giọng nói ngữ điệu của đối phương, hắn có thể biết được Chu Khải Hoa thực sự hài lòng với Thẩm Dịch, một sự hài lòng quá mức.
Thấy Bùi tổng rề rà không đáp lời mình, Chu Khải Hoa không hiểu tâm tư của Bùi tổng có chút sốt ruột : "Bùi tổng, cái kiểu sau khi tốt nghiệp thì làm nội trợ ấy, giờ cô ấy lại muốn ra ngoài đi làm, nhưng lại không có kinh nghiệm làm việc, những phụ nữ lạc lõng với xã hội cũng khó tìm được công việc tốt. Hơn nữa cô ấy đã có sẵn những suy nghĩ tiêu cực, nếu anh từ chối cô ấy, khó đảm bảo rằng cô ấy sẽ cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc sống và lại có những cảm xúc tiêu cực ... Hiện tại nếu đã hợp nhau với Dục Kỳ, lại còn cứu anh hai lần, chi bằng anh cho cô ấy một cơ hội này, để cô ấy có hy vọng sống tiếp...
Với tư cách là một thư ký, nói chuyện với sếp như thế này thực sự là điều cấm kỵ, sau khi Chu Kỳ Hoa phản ứng lại, hắn lập tức bổ sung nói: “Thật có lỗi, Bùi tổng, tôi không có ý bắt cóc đạo đức đâu* (Dùng lý do đạo đức để ép người khác làm điều họ không muốn.). Anh nên suy nghĩ lại, hơn nữa trong hợp đồng có ghi rằng thời gian thử việc là một tháng, nếu trong một tháng này không làm cho anh hài lòng, đến lúc đó anh sa thải cô ấy sau cũng được.."
Tác giả có lời muốn nói:
Giá trị hồi sinh: 27/100
Tôi nói với bạn bè là dạo này buồn quá không dám đọc bình luận, tôi nói chờ tôi cập nhật bé con thì lại đọc, sau đó bạn bè nói bình luận đều là bé con.
Cười chết rồi, thật sự đều là bé con, độ phủ sóng của bé con thật là mạnh mẽ nha!
100% nội dung bé con, tiến lên! Càng ngày càng có nhiều tình tiết bé con đáng yêu! Mang đáng yêu đi đến cùng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...