Lúc này đến lượt Tiết Huệ Vũ đơ ra.
Trời ạ! Bé con mới ba tuổi rưỡi đã học được cách thả thính mẹ rồi!
Hồi phục lại tinh thần lần nữa, Tiết Huệ Vũ vươn tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhưng khi vừa ra đến cửa, Bùi Dục Kỳ thu tay lại, có chút do dự dừng lại, ánh mắt hơi mông lung dừng ở trên cầu thang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mẹ, con, không, xuống đâu...."
"Vì sao? " Tiết Huệ Vũ không hiểu rõ, nhẹ giọng hỏi: "Lúc nào cũng ở trong phòng thì buồn bực lắm, hơn nữa mẹ ở một mình cũng chán.....Con ở bên cạnh mẹ được không?"
Trong mấy ngày làm hồn ma, Tiết Huệ Vũ phát hiện ra rằng hoạt động của Bùi Dục Kỳ chỉ giới hạn trong phòng ngủ của cậu, căn bản không hề rời khỏi phòng ngủ, một ngày ba bữa cơm cũng giải quyết trong phòng ngủ.
Bùi Ôn Du cho rằng Bùi Dục Kỳ bị tự kỷ cho nên vẫn luôn làm ổ trong phòng ngủ, nhưng Tiết Huệ Vũ cảm thấy là Trịnh Tuệ Văn không cho Bùi Dục Kỳ rời khỏi phòng để đỡ lo.
Dù sao thì mọi nơi trong phòng này đều được phủ kín những miếng đệm mềm mại, ngay cả khi Bùi Dục Kỳ đập vào tường một cách điên cuồng cũng chỉ bị một cơn đau nhẹ, thậm chí tường còn là tường cách âm! Đóng cửa và cửa sổ chặt vào, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài phòng.
Và ngược lại, bên ngoài phòng không thể nghe thấy tiếng khóc la của Bùi Dục Kỳ, đây cũng là lý do khiến Trịnh Tuệ Văn dám hành hạ trẻ em.
Nhưng ra khỏi phòng này, trẻ con có thể dễ dàng vấp ngã, thậm chí tình huống của Bùi Dục Kỳ còn có thể đầu rơi máu chảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nên Tiết Huệ Vũ không khỏi suy đoán, rất có thể là vì tránh cho những phiền toái không cần thiết, Trịnh Tuệ Văn đã hạn chế phạm vi hoạt động của Bùi Dục Kỳ, cũng làm cho Bùi Dục Kỳ không thoát ra khỏi lòng bàn tay của bà ta.
Trẻ con là lứa tuổi hiếu động và hoạt bát nhất, vậy mà ba năm trời lại ở trong căn phòng chật chội như thế này!
Cái này không phải chứng tự kỷ, cũng bị nhốt thành chứng tự kỷ.
Vậy nên Tiết Huệ Vũ tận dụng mọi khả năng hy vọng cậu ra ngoài đi lại nhiều hơn một chút.
Tiếp xúc nhiều hơn với người ngoài, giao tiếp nhiều hơn với mọi người, mới giúp bệnh thuyên giảm.
Nhưng mà hiện tại, khi Trịnh Tuệ Văn không ở đây, vậy mà Bùi Dục Kỳ cũng không chịu ra khỏi phòng?
Chẳng lẽ cô phân tích sai rồi....? Bùi Dục Kỳ chỉ muốn ở trong phòng của mình, còn có nguyên nhân nào khác sao?
"Con, có thể, xuống lầu, ư?"
"Vì sao không thể?" Câu hỏi này khiến Tiết Huệ Vũ nhận ra có gì đó không ổn. Cô cau mày hỏi: "Ai không cho con ra khỏi phòng?"
Cô dừng một chút : "Bố con hả?"
Bùi Dục Kỳ cúi đầu nhìn mũi chân, chần chờ lắc lắc đầu, sau khi Tiết Huệ Vũ truy hỏi lặp đi lặp lại của, cậu ngập ngừng nêu lý do.
"Con, không ăn tĩnh."
"Xuống lầu, ầm ĩ..."
Cậu chậm rãi cúi đầu, cây con nhỏ vểnh lên trên đỉnh đầu cũng héo rũ buông xuống.
Dù đã học được rất nhiều từ nhưng Bùi Dục Kỳ vẫn không thể diễn đạt được suy nghĩ của mình bằng nhiều câu hoàn chỉnh. Về cơ bản, từng từ đơn một được bật ra. Khi gặp một câu dài mà cậu không biết phải nói như thế nào, thì cần có thời gian để sắp xếp các câu từ mới nói ra trôi chảy.
"An tĩnh....Bé ngoan....Sẽ được....Yêu thích....."
"? ? ?"
"Con, chạy tới chạy lui, lên lầu xuống lầu.....Bị té ngã....Cho nên....Bố không thích...."
Theo bản năng, cậu muốn cắn móng tay, nhưng nghĩ đến những gì mẹ dạy, Bùi Dục Kỳ chỉ đành phải nắm chặt tay lại mà chịu đựng.
"Hẳn là cái dì Trịnh kia nói đúng không! " Tiết Huệ Vũ không cần nghĩ cũng biết nhất định là Trịnh Tuệ Văn ở sau lưng nói luyên thuyên.
Bà ta còn mắng con mình là thằng nhãi ranh, thật sự làm phản rồi!
Cô thật sự nghiêm túc nói: "Trẻ con ở độ tuổi của con nên hoạt bát và hiếu động! Việc nhốt mình trong phòng mới là điều không bình thường! Hơn nữa bố của con bây giờ không thể tự mình ra khỏi phòng được, sợ gì chứ ..."
"Con sẽ, làm phiền mẹ....con, không muốn..."
"Sao con lại cảm thấy sự tồn tại của con lại làm phiền mẹ chứ!" Tiết Huệ Vũ lập tức ngắt lời, từng câu từng chữ sửa đúng rằng, "Con chưa bao giờ là quấy rầy khi ở bên mẹ, mà là bầu bạn."
"Vậy nên đi! Nghe lời mẹ!" Một tay bế Bùi Dục Kỳ lên, Tiết Huệ Vũ khó có lúc đứng trước mặt bé con cố chấp nói: "Mẹ muốn con bầu bạn bên mẹ."
Cơ thể đột nhiên bị bế lên không, khác hẳn với những lần ôm nhau mạnh mẽ trước đây, Bùi Dục Kỳ đã bị lờ mờ tại chỗ vài giây.
Vòng tay ấm áp cùng với tiếng hít thở gấp gáp, sau khi phản ứng kịp Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ bế mình không nổi, vẻ mặt gắng sức nhíu chặt mày.
Nhận thức được mẹ bế không nổi mình, Bùi Dục Kỳ lập tức nhẹ nhàng giãy dụa, cho rằng cậu không muốn xuống lầu, Tiết Huệ Vũ vội vàng nói: "Con đừng....đừng lộn xộn, mẹ, mẹ phải xuống lầu...."
Vừa nói, Tiết Huệ Vũ vừa chậm rãi đi bước đầu tiên.
Thật nặng....
Tiết Huệ Vũ không giống với những người mẹ khác là lần đầu bế đứa con trai lớn của mình, nên bế khi còn nhỏ để rèn luyện lực tay của chính mình, thậm chí có thể một tay ôm con.
Đối với Tiết Huệ Vũ mà nói, Bùi Dục Kỳ gầy hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, ấy vậy mà cũng rất nặng....
Càng kỳ quái hơn nữa là.....Rõ ràng mấy ngày nay cô còn cảm thấy con trai quá gầy, quá nhẹ?
Nhưng từng nói những lời nói hùng hồn ở trước mặt bé con, nên Tiết Huệ Vũ đương nhiên không thể buông tay được!
Cô là mẹ! Làm sao mẹ không thể bế nổi con mình được! bé con của cô rất nhẹ đó có được không! Cô có thể một tay bế được hai đứa ấy chứ!
Vì vậy một bàn tay ôm thắt lưng Bùi Dục Kỳ, tay còn lại đỡ mông cậu, sợ cậu tuột xuống, mẹ lính mới không thể làm trò cười trước mặt bé con. Sau khi điều chỉnh tư thế bế vài lần, luôn dặn dò cậu nhất định phải ôm chặt cô.
"Mẹ, con nặng....." Được mẹ bế đến lối cầu thang, trái tim Bùi Dục Kỳ run lên vòng tay qua ôm cổ Tiết Huệ Vũ, khẩn trương nói: "Mẹ thả con xuống đi, con có thể tự đi...."
Khi Bùi Dục Kỳ căng thẳng, ngay cả những lời nói lắp bắp cũng đều nói được lưu loát.
Có một mùi sữa thoang thoảng trên cơ thể bé con, Tiết Huệ Vũ từ sau khi sinh cậu chưa từng ôm cậu lần đầu nhận ra điều này, đứa trẻ hóa ra lại mềm như vậy thơm như sữa vậy....Nếu từ bé cô đã bế cậu, thì bây giờ chắc chắn rằng sẽ không xấu hổ đến mức ngay cả tư thế bế đứa trẻ cũng không biết.......
Nhưng Tiết Huệ Vũ không rãnh bận tâm, cô lại nhấc cái mông nhỏ đã tuột xuống của cậu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói con nặng?! Con không nặng! Nhẹ quá! Người gầy gò tay chân trông suy dinh dưỡng! Những đứa trẻ cùng tuổi con, mẹ cũng bế không nổi đâu, con xem con bị mẹ bế lên này, chứng minh con ăn quá ít quá nhẹ!"
Tiết Huệ Vũ nói xong, bế Bùi Dục Kỳ run rẩy bước xuống vài bước, sau đó lại chột dạ bổ sung nói: "Là hôm nay mặc quần áo không tiện lắm, cánh tay không thể nâng lên...con cũng biết đấy, trước đây mẹ đều bay xuống lầu...."
Nhưng khi Tiết Huệ Vũ ngừng lại một chút ở góc ngoặt cầu thang, Bùi Dục Kỳ vùi đầu vào cổ cô, cuối cùng cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con nóng quá, có thể thả con xuống được không...."
Tiết huệ vũ: ". . . . . ."
"Con đồng ý sau này sẽ nghe lời mẹ, ra ngoài nhiều hơn một chút, mẹ sẽ để con xuống." Tiết Huệ Vũ dựa người chỗ lan can nhẹ nhàng thở dốc,
"Dạ, con nghe lời mẹ."
Tiết Huệ Vũ nghe xong, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, hơi chột dạ nói thêm: "Là vì thời tiết nóng quá nên mẹ mới đổ mồ hôi. Đợi lát nữa sẽ bật điều hòa ở lên...Là sơ sót của mẹ, không cân nhắc đến việc con sẽ khó chịu...."
Nhưng cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ được thả tự do khỏi lồng ngực cô chạy bình bịch trở về phòng.
"Này!" Tiết Huệ Vũ lập tức lo lắng đuổi theo, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ lại cầm theo một hộp khăn giấy từ trong phòng chạy ra.
"Mẹ" Cậu rút khăn giấy ra đưa đến trước mặt cô, Tiết Huệ Vũ ngẩn ra, ngạc nhiên đưa tay ra nhận lấy.
Bùi Dục Kỳ không trực tiếp đưa cho cô, thay vào đó cậu ra hiệu cho cô ngồi xổm xuống.
Tiết Huệ Vũ lặng lẽ với đầu qua, cảm giác được một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.
Cô nhìn ánh mắt thật sự nghiêm túc của Bùi Dục Kỳ, mỉm cười nói: "Còn nói sẽ quấy rầy mẹ, đây không phải là vội vã giúp đỡ mẹ sao ? Không hổ danh là chiếc áo khoác bông nhỏ ngọt ngào của mẹ! "
Xây dựng lòng tin của bé con thành công !
"Vậy nên lát nữa con cũng vào bếp giúp mẹ nhé . "
"Vâng ạ."
Bùi Dục Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, không vạch trần sự thật khi mẹ bế mình xuống lầu tay chân đều bủn rủn.
Cậu là bé con ngoan ngoãn tri kỷ của mẹ!
Tiết Huệ Vũ không biết chính mình đã bị bé con nhìn thấu, trong lòng Tiết Huệ Vũ âm thầm đặt ra mục tiêu: "Phải rèn luyện bế bé con nhiều hơn! Làm một người mẹ mạnh mẽ!
Lời tác giả:
Giá trị sống lại: 33/100