◎Bé con nhà khác có, bé con nhà cô cũng phải có!◎
Ngày hôm sau, khi Tiết Huệ Vũ dẫn bé con nhà cô đi khu trò chơi, đã thấy cô bé nhà hàng xóm đang cùng một nhóm bạn nhỏ chơi xây lâu đài cát.
Tiết Huệ Vũ dùng ánh mắt cổ vũ bé con nhà mình đi đến kết giao bạn bè, Bùi Dục Kỳ sợ hãi rụt rè đứng hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đi tới bên cạnh cô bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Huệ Vũ chỉ thấy cậu lấy hết dũng khí muốn mở miệng vài lần, lại thấy tụi nhỏ chơi đùa với nhau cười nói rôm rả, cậu gãi đầu bứt tai khẽ đá viên sỏi nhỏ trên mặt đất.
Tiết Huệ Vũ: ".….."
Sau khi vòng quanh khu vực cát như một con ruồi không đầu, cô bé tên Thôi Thiến Thiến mới chú ý thấy Bùi Dục Kỳ không ổn lắm.
Bùi Dục Kỳ nhỏ nhưng ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, thừa hưởng hoàn hảo gen ngoại hình xuất sắc của bố mẹ. Trước đây, vì suy dinh dưỡng và sống nội tâm tự kỷ nên cả người trông xám xịt.
Bây giờ được nuôi béo lên thêm một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại bầu bĩnh mang nét trẻ con, tóc mái ngoan ngoãn dính vào trán, để lộ hàng mi dày cong vút và đôi mắt to đen láy xinh đẹp.
Đôi mắt trong veo, vừa to tròn vừa mọng nước, khi cười sẽ lộ rõ đôi má lúm đồng tiền, ai nhìn cũng cảm thấy moe!
Lại mặc những bộ quần áo nhỏ xinh, cách ăn mặc gọn gàng, quả thực đúng là hoàng tử bé đẹp trai xuất hiện trong truyện cổ tích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con người là động vật thị giác, trẻ con cũng không ngoại lệ, ngày đầu tiên một đứa trẻ xinh đẹp như vậy xuất hiện trong khu trò chơi đã khiến mọi người đều chú ý.
Dưới cơn tò mò, có một vài đứa trẻ lớn hơn Bùi Dục Kỳ hai ba tuổi chủ động muốn chơi với cậu, nhưng mỗi lần bọn họ đến gần vẫn chưa nói gì, đối phương lại quay đầu bỏ đi mà không nói lời nào.
Dần dà, những đứa trẻ bị từ chối cũng tỏ ra nhỏ nhen, nhìn Bùi Dục Kỳ không thuận mắt, thậm chí còn cố ý ở trước mặt Bùi Dục Kỳ chơi đùa ầm ĩ.
Đẹp trai thì đã làm sao, bọn họ cũng không thèm mặt nóng dán mông lạnh đâu!
Thôi Thiến Thiến cũng nghĩ như vậy.
Ngày hôm qua khi tan học về nhà, thoáng nhìn cô bé đã nhận ra người đang nựng con mèo trong vườn hoa nhà mình chính là cái người hũ nút này. Nhưng không giống như tính cách xấu xa mà cô bé tưởng tượng, đối phương nhẹ nhàng ôm mèo con vào lòng, nhìn có vẻ rất thân thiện...
Nghĩ rằng người thích mèo chắc không phải là đứa trẻ xấu! Cô bé cười sáng lạn tươi cười cầm hộp thức ăn bắt đầu bắt chuyện bằng lý do cho mèo ăn, kết quả đối phương ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô bé...
Hừ Không để ý thì thôi! Không cho cậu nựng mèo! Cô bé tức giận ẵm mèo đi!
Mà hiện tại, nhìn thấy gương mặt của đối phương đăm chiêu ủ dột nhăn thành một nhúm, một mình điềm đạm đáng thương đứng ở nơi đó, Thôi Thiến Thiến cũng có chút không được tự nhiên.
Cô bé nhìn thấy Bùi Dục Kỳ rào một mảnh đất tựa như đang xây một lâu đài cát khổng lồ, mà nơi bọn họ ngồi trùng hợp chặn tường thành của cậu, nghĩ đến bọn họ đã chơi một thời gian dài rồi, vì thế chủ động mở miệng nói: "Tụi tớ sẽ xây xong lâu đài thật nhanh. Đắp xong sẽ nhường chỗ cho cậu....cậu chờ thêm mấy phút nhé..."
Thôi Thiến Thiến chẳng mong đợi gì về việc Bùi Dục Kỳ sẽ để ý đến mình, lại chợt nghe thấy cậu dùng giọng nói siêu nhẹ nhàng, thật cẩn thận hỏi: "Tớ có thể...chơi cùng các cậu không?"
Tất cả các bạn nhỏ lần đầu nghe Bùi Dục Kỳ nói chuyện: ?!
Dường như lo lắng họ từ chối mình, Bùi Dục Kỳ lập tức chỉ vào tường thành mình đắp, chủ động nói: "Tớ đã xây những bức tường bên ngoài lâu đài......Chúng ta có thể hợp lại với nhau......... Làm một lâu đài càng lớn hơn......"
Thôi Thiến Thiến nói sắp đắp xong một tòa lâu đài, thực tế chỉ có những hình trụ tròn được đắp lên thành móng. Mà vừa rồi, Bùi Dục Kỳ dạo qua một vòng quanh khu vực cát, rào một mảnh cát lớn chỉ để đắp tường thành.
"A.….." Không nghĩ tới Bùi Dục Kỳ sẽ để ý đến bọn họ nên trong lúc nhất thời Thôi Thiến Thiến hơi mơ hồ, cô đáp lại ánh mắt trong veo của cậu, hơi cà lăm nói: "Vậy, vậy cùng nhau chơi đi..."
Thấy Thôi Thiến Thiến đồng ý, ánh mắt Bùi Dục Kỳ sáng lên, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười, cậu quay đầu lại vui vẻ giơ tay về phía mẹ mình!
Thôi Thiến Thiến bị nụ cười của cậu làm cho sửng sốt, nhìn về phía phương hướng đang vẫy tay của cậu, liền thấy một dì trẻ tuổi mỗi ngày đều đi cùng cậu cũng mỉm cười hướng về phía bọn họ mà vẫy lại.
Cô bé nhỏ giọng hỏi: "Dì ấy là mẹ cậu hả?"
Bùi Dục Kỳ chớp chớp ánh mắt, khẽ gật đầu.
Cậu thực sự rất buồn bực, rõ ràng mỗi ngày cậu đều gọi “mẹ”, nhưng người khác lại chẳng nghe thấy.
Bố ngốc muốn chết, đến giờ vẫn chưa nhận ra mẹ...
"Cậu thật thông minh...." Bùi Dục Kỳ nói nói lời từ tận đáy lòng, "người khác không biết đâu."
"???" Thôi Thiến Thiến đoán không ra manh mối.
Cô bé nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy dáng vẻ của dì kia rất bình thường, nhưng con của dì ấy lại đẹp như vậy, vậy chắc chắc là bố rất đẹp hơn nữa giống bố rồi....
Chẳng bao lâu, bọn trẻ đã hợp lực đắp xong lâu đài.
Bùi Dục Kỳ không chỉ hoàn thành xong tường thành ở xung quanh, còn lặng lẽ đào thêm một con kênh, thậm chí còn giúp chạm khắc các cửa sổ và tường rào trên lâu đài cát.
Phải biết rằng Bùi Dục Kỳ mới ba tuổi rưỡi, những đứa trẻ chơi cùng có đến vài đứa bốn năm sáu tuổi, đừng nói tất cả những đứa trẻ đều trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Tiết Huệ Vũ đang đứng xem cũng kinh ngạc.
Bé con nhà cô thế mà lại thông minh khéo tay như thế??!
"Cậu đắp lâu đài thật là đỉnh nha...."
"Wow, làm sao cậu có thể nghĩ đến việc đào một con kênh chứ hả...."
Đối mặt với những bạn nhỏ kinh ngạc cảm thản, Bùi Dục Kỳ có hơi không biết làm sao, ngại ngùng đỏ mặt.
Lúc sắp hoàng hôn, đội hình đắp lâu đài cát cũng sắp giải tán.
Thấy họ đều đi theo bố mẹ về nhà, Thôi Thiến Thiến khẽ vỗ Bùi Dục Kỳ, chủ động hỏi: "Vẫn chưa biết cậu tên gì nha, tớ tên Thôi Thiến Thiến...."
"Tớ tên Bùi Dục Kỳ...." Thấy Thôi Thiến Thiến cũng sắp theo mẹ về nhà, Bùi Dục Kỳ vội vàng chạy theo sau, do dự nói: "Tớ có thể đến nhà cậu thăm mèo được không?"
Thôi Thiến Thiến ngẩn ra, lập tức cười sáng lạn nói: "Được chứ, bây giờ đi thôi! Tớ sẽ nói với mẹ!"
Cứ như vậy, Bùi Dục Kỳ vì nựng mèo mà cố lấy dũng khí để bắt chuyện với bạn nhỏ, cô bé này cũng lập tức líu ríu mời cậu thường xuyên đến nhà chơi, mỗi lần ở khu vui chơi gặp được cậu, đều nhảy nhót rủ cậu cùng đến chơi.
Sau này cô bé mới biết mình hiểu lầm rồi, dì kia chính là gia sư tại nhà của Bùi Dục Kỳ, không phải mẹ. Mẹ ruột của Bùi Dục Kỳ đã qua đời vì tai nạn xe…biết được từ bé Bùi Dục Kỳ đã không có mẹ, đột nhiên Thôi Thiến Thiến thật thương xót cậu.
Chắc là hy vọng đối phương sẽ trở thành mẹ của mình, nên mới gật đầu nhỉ.....
Thường xuyên qua lại với nhau, Bùi Dục Kỳ đã làm quen được một người bạn trên danh nghĩa đầu tiên.
Thậm chí, cô bé vô cùng nhiệt tình vui vẻ này còn là một chuyên gia xã giao.
Cô bé đã dẫn Bùi Dục Kỳ vô cùng ngại ngùng đến làm quen với thật nhiều bạn nhỏ. Bạn bè nhiều, năng lực xã giao mạnh mẽ, thật sự khiến Tiết Huệ Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Số lần Bùi Dục Kỳ đi ra ngoài ngày càng nhiều, thường xuyên bởi vì đi chơi mà cả người đều dơ bẩn. Hồi trước ru rú trong nhà có thể hai ba ngày mới thay một bộ quần áo mới, giờ thì chơi đến mức người thường xuyên đổ mồ hôi, ngày nào cũng phải thay đồ.
Quan trọng nhất, sau khi bảo đảm chất dinh dưỡng được hấp thu đầy đủ cùng với chất lượng giấc ngủ được cải thiện, cơ thể Bùi Dục Kỳ gần đây bắt đầu phát tướng, không chỉ vóc dáng cao hơn, ngay cả thịt cũng nhiều hơn một chút, quần áo hồi trước mặc cũng có vẻ đã nhỏ.
Dưới tình huống như vậy, không thể mỗi ngày đều mặc những bộ quần áo trẻ con không vừa người này nữa...
Nhất là khi Tiết Huệ Vũ lục tung cả cái tủ cũng chẳng thấy một bộ quần áo trẻ em nào xinh đẹp, cảm thấy thẩm mỹ của Bùi Ôn Du có vấn đề!
Sau khi báo cáo với Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ bèn dẫn bé con đến trung tâm mua sắm gần tiểu khu, đi theo còn có tài xế và hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Bùi Dục Kỳ chưa từng đến trung tâm mua sắm, dọc theo đường được Tiết Huệ Vũ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, cậu đảo mắt nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, một cô bé mặc váy hồng nhạt nhảy nhót lướt ngang qua, trong tay cô bé cầm một cây kem ốc quế, bởi vì đi đường mệt quá nên làm nũng giơ tay về phía bố, Tiết Huệ Vũ thấy cậu nhìn cô bé kia chăm chăm ánh mắt toát ra sự khao khát.
Tiết Huệ Vũ lập tức dắt tay bé nhỏ của cậu đến quầy đồ ngọt cạnh trung tâm thương mại.
Bé con nhà người khác có, bé con nhà cô cũng phải có!
Cô nhẹ nhàng bế cậu lên, chỉ vào thùng kem trong ngăn tủ trong suốt nói: "Con muốn ăn vị gì ?"
Vì Bùi Dục Kỳ không biết chữ cũng không biết màu sắc cụ thể đại diện cho hương vị gì, thậm chí ngay cả kem là gì cũng không biết, Tiết Huệ Vũ bèn chỉ vào từng màu một và nói, "Vani, sô cô la, dâu tây, việt quất... "
Khuôn mặt nhỏ bé ghé vào quầy trong suốt, Bùi Dục Kỳ chớp chớp ánh mắt, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, hàng tá màu sắc chói lọi khiến cậu hoa mắt không biết nên chọn cái nào, cuối cùng vươn bàn tay bé nhỏ chỉ vị socola và dâu tây.
Thấy tính cách bé con nhà mình vẫn rụt rè hướng nội, vẫn như trước có thể không nói chuyện thì sẽ không nói, Tiết Huệ Vũ cổ vũ nói: "Muốn ăn vị gì thì nói với chú đi con."
"Chú ơi, con muốn....sô, sô cô la và va, va ni, dâu tây...." Bùi Dục Kỳ căng thẳng mà nói lắp.
Nỗi bất an khi đối mặt với người lạ khiến cậu không dám nhìn vào họ, sợ ánh mắt của đối phương toát ra vẻ chán ghét.
Nếu không có mẹ bế, có lẽ cậu đã rụt về trốn ở một góc rồi.
"Được thôi, chú sẽ múc cho con hai cục kem siêu to khổng lồ luôn!"
Nhưng người lạ không giống như mãnh thú hồng thủy ghê gớm như cậu nghĩ, cái chú trẻ tuổi này dịu dàng nhìn cậu mỉm cười, Bùi Dục Kỳ được đối phương thân thiện đáp lại đột nhiên không còn căng thẳng nữa...
Cậu tò mò nhìn thấy nhân viên cửa hàng đào hai quả cầu tuyết thật to để lên một cái ống, trên dưới chồng lên nhau, lớp trên cùng còn được rắc kẹo đủ màu sắc, lúc đưa tay nhỏ ra nhận lấy còn sợ chính mình sẽ làm đổ nó nữa.
"Cảm ơn chú ạ."
Lễ nghi đầy đủ.
Tiết Huệ Vũ hài lòng gật đầu, cũng nhìn về phía nhân viên cửa hảng bày tỏ sự cảm ơn.
Lạnh quá...
Bùi Dục Kỳ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, nhưng rồi vị socola ngọt ngào từ từ tan chảy trên đầu lưỡi, mang theo vài phần cảm giác lạnh lẽo sảng khoái.
Ngon ghê....!
Ăn được thứ mình thích, ánh mắt Bùi Dục Kỳ bất giác hạnh phúc đến nheo lại, giọng nói ngọt ngào như sữa tràn đầy vui vẻ: "Kem ốc quế ăn ngon lắm."
Cậu nói xong, lại liếm một miếng vị dâu, vị chua chua ngọt ngọt tan trên đầu lưỡi, cậu sướng rơn người dậm dậm chân.
Tiết Huệ Vũ không ngờ Bùi Dục Kỳ lại thích thú như vậy, cũng vui vẻ híp mắt.
Nhưng khi Bùi Dục Kỳ lưu luyến không nỡ ăn xong một cây kem, hỏi cô có thể ăn thêm một cây nữa không, Tiết Huệ Vũ khẽ xoa đầu nhỏ của cậu rồi từ chối.
"Không được đâu, bây giờ con còn bé, chức năng tiêu hóa không tốt lắm, thỉnh thoảng ăn một cây thì không sao, nhưng ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy. "
Trong trung tâm mua sắm, Tiết Huệ Vũ đã nhìn thấy nhiều cảnh bố mẹ không chịu mua, những đứa trẻ sẽ lăn lộn dưới đất khóc lóc om sòm, khi đứa trẻ một khóc hai nháo ba thắt cổ, bố mẹ chỉ có thể bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, cô thật sự sợ Bùi Dục Kỳ sẽ học được những thói xấu này.
Chỉ thấy Bùi Dục Kỳ không tranh cãi cũng không ầm ĩ, chỉ là giống như một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ, mất mác cúi đầu xuống.
Trái tim sắt đá của Tiết Huệ Vũ ngay lập tức bị lung lay.......
Hiếm khi bé con thích ăn một thứ gì đó, nhưng lại bị mình từ chối một cách tàn nhẫn như vậy..... quả thật chính là một người tồi tệ.
Cô hận không thể thu hồi lại những lời vừa nói, vì thế bổ sung thêm: "Nhưng hôm nay thời tiết thật sự rất nóng, ăn thêm một cây kem nữa cũng không sao.."
Bùi Dục Kỳ lại khẽ lắc đầu.
"Con lúc nào cũng bị ốm, chẳng may bị tiêu chảy sẽ không tốt....Sẽ làm phiền đến bố mẹ...."
Vào lúc nghe được câu nói này, phản ứng đầu tiên của Tiết Huệ Vũ là thế mà bé con lại biết đưa ra giả thuyết....Ngay lập tức bị sốc bởi sự hiểu chuyện không giống với các bạn cùng lứa của cậu.
Không phải cậu lo lắng mình sẽ bị tiêu chảy, mà sợ mình sinh bệnh sẽ gây phiền toái cho người khác. Dù người khác ấy chính là bố mẹ cậu, cậu không muốn trở thành sự phiền toái ấy.
"Con.....Đừng cảm thấy chính mình....." Trái tim của Tiết Huệ Vũ bị bóp chặt dữ dội, bỗng chốc nghẹn ngào đến luống cuống.
Mà giây tiếp theo, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ lắc lắc tay cô, chỉ về phía người bán hàng rong trên tay cầm một bó to bóng bay có in hình nhân vật hoạt hình, giọng trẻ con nói: "Mẹ ơi, con muốn mua cái kia..."
Tiết Huệ Vũ không biết Bùi Dục Kỳ có thật sự muốn mua cái bóng bay kia không, nhưng cô biết đứa trẻ này nhất định đã nhạy cảm nhận ra được cảm xúc của cô, nên mới cố tình nói lảng sang chuyện bóng bay.
Không phải dùng từ "Có thể mua không", mà là "muốn mua".
Đứa trẻ này ngay cả lời nói cũng nghĩ đến việc giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô.
"Mua !"
Phải thỏa mãn nguyện vọng của con!
Một quả bóng bay đủ thế nào được! Tiết Huệ Vũ mua một lần ba quả bóng lớn nhất xinh đẹp nhất!
Sau khi mua được bóng bay, Bùi Dục Kỳ nắm sợi dây thừng trong tay tò mò kéo, lại thăm dò thử buông tay.
Sợi dây gần như sắp tuột khỏi tay cậu, cậu lo lắng siết chặt nó ngay lập tức.
"Mẹ, chim bay được là nhờ có cánh, nhưng bóng bay không có cánh, vì sao lại bay được?"
"Bởi vì bên trong là khí hydrogenium, khí hydrogenium còn nhẹ hơn cả không khí."
"Vậy thì....nếu cầm thật nhiều bóng bay, con cũng có thể bay sao?"
"Đúng vậy, con quá nhẹ, chỉ cần mua ba quả bóng bay, lại mua thêm mấy quả bóng bay nữa, con sẽ bay được luôn rồi."
Bùi Dục Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bóng bay...hóa ra cũng nguy hiểm ghê!"
Trẻ con luôn khao khát bầu trời, Tiết Huệ Vũ cố tình trêu cậu rằng cậu sẽ được bay lên không trung, nhưng không ngờ lại nhận được phản ứng như vậy, cô tò mò hỏi: "Tại sao con lại cảm thấy nguy hiểm, con không muốn bay lên trời để xem thử sao?"
Bùi Dục Kỳ kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: "Bóng bay chỉ có thể bay lên trời, nhưng không thể giống như chim đáp xuống dưới được. Con phải buông tay mới có thể đáp xuống, nhưng nếu con buông tay, sẽ té ngã."
Bùi Dục Kỳ phân tích đầu đuôi rõ ràng, lời nói làm Tiết Huệ Vũ choáng váng.
Cô cười xoa xoa đầu cậu nói: "Vậy chờ sau này con lớn lên rồi ngồi máy bay đi. Máy bay cũng giống như ô tô, xe lửa vậy, là phương tiện giao thông có thể bay lên trời. Có thể đi xuyên qua những đám mây, có thể quan sát mặt đất, có thể thấy rất nhiều cảnh đẹp không thể nhìn thấy trên đất liền. "
"Ừm ừm."
Mình phải lớn lên thật nhanh.
Lớn lên rồi có thể bảo vệ mẹ, có thể ăn kem mà không sợ bị tiêu chảy, có thể không cần lo lắng bị bóng bay mang lên trời, cũng có thể ngồi máy bay đi du lịch với mẹ....!
Rốt cuộc khi nào mới có thể lớn lên đây.
Thật sự muốn lớn thật nhanh mà ...