Trở Thành "Nam thần" Nữ Nhân

An Nhàn gọi hai chiếc xe, bên trên chở thùng nước lớn, đi tới biển Phỉ Thúy, tính toán đem toàn bộ cá này thả về biển, nếu cứ để ở trong nhà, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ ăn của Trảo Nha, nó đã ở trong góc tối mà nhìn trộm vài lần rồi.

Xe tải lớn đi qua nội thành đều phải kiểm tra, để tránh phải kiểm tra, An Nhàn chỉ có thể tự lái xe (thật ra chính là ngồi im trên xe, còn xe lái tự động), vòng đường xa qua vùng ngoại thành. Nếu vận khí không tốt, trên đường gặp phải kiểm lâm, vùng ngoại thành ít người, thì cô còn có thể dùng pháp thuật qua mặt mà lừa gạt.

Cũng may vận khí cô luôn luôn khá tốt, thuận lợi mà đến phố Lộ Thị, đem xe chạy đến chỗ dân cư tương đối thưa thớt bên bờ biển, nhẩm một câu, két nước thủy cùng cá lăng không phiêu khởi theo cô mà chạy về phía biển rộng.

Bùm, bùm... Liên tục mấy chục tiếng, đàn cá quay về biển khơi, tứ tán bơi ra, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chỉ có cá đuối bơi qua bơi lại trên mặt biển, lại thấy sau khi cô đem toàn bộ cá biển có được phóng sinh, liền xoay người hướng ra bờ đi.

Cá đuối bỗng nhiên tỉnh ngộ: Nó lại bị vứt bỏ!!!

Bùm!!! Cá đuối liên tục nhảy lên trên mặt biển, trong miệng phát ra một trận sóng âm quái dị.

Bước chân An Nhàn dừng lại, quay đầu lại nhìn nó, rồi lại nhìn hải cảng ở đằng xa,  suy ngẫm một lát, xoay người trở lại bờ biển, lấy ra tấm card có dấu môi màu xanh, lại lấy ra một lọ thuốc bột, rắc lên dấu môi, thuốc bột không màu lập tức biến thành màu xanh nhạt, An Nhàn cúi sát hít một cái, thuốc bột nháy mắt bị hít vào trong mũi, động tác thoạt nhìn cùng dùng độc hai dạng cũng khác gì mấy.

Đây là Khứu Đạo Phấn, làm cho con người có thể có được khứu giác mạnh mẽ độc nhất vô nhị, chắn tất cả mùi khác, chỉ chừa lại một loại mùi, cho dù cách xa mấy ngàn dặm thì cũng có thể tìm thấy nơi mùi đó phát ra.

Đối phương không lưu lại thông tin nhận dạng chính xác, nhưng tấm in môi này có đặc điểm nhận dạng đặc biệt, tám, chín phần là đối phương tự mình để lại. Với mùi đó, hẳn là có thể xác định mục tiêu.

Sau khi hít Khứu Đạo Phấn vào, mơ hồ xuất hiện một sợi dây mỏng trong không khí, quanh co khúc khuỷu, kéo dài hướng về phía cảng.  An Nhàn thả tinh thần lực ra, đi theo sợi khí vị, đem tất cả cảnh bên đường lưu vào trong đầu.

Khí vị kéo dài ở ngoài cảng đã năm dặm, có một số kéo dài quanh quẩn bên một con tàu.

An Nhàn thu lại tinh thần lực, nuốt một viên Thứ Lâm Đan, bước vài bước rồi thả người nhảy xuống biển.

Nếu mục tiêu ở trên biển, vậy tốt nhất là trực tiếp băng qua biển.

Cá đuối nhìn thấy cô nhảy xuống biển, vô cùng cao hứng, tung ta tung tăng mà bơi theo sau cô.

Một người một cá bơi như hỏa tiễn, nhanh chóng đến bến cảng. An Nhàn lần theo mùi mà tìm thấy được con thuyền, Thứ Lâm Đan cũng vừa hết dược hiệu, nuốt một viên Ẩn Thân Đan, thân thủ linh hoạt nhảy lên boong tàu.

Đây là một chiếc thuyền du lịch cỡ lớn, bề ngoài sang trọng, bố trí xa hoa, nơi này nhất định là của cao nhân xa xỉ.

An Nhàn không tiến vào khoan thuyền, mà trực tiếp nhảy thẳng lên, ghé vào cửa sổ bên trên cùng và nhìn vào trong.

Này?

Đó không phải là Hạ Lẫm sao?!

Trong nhà ăn của du thuyền xa hoa, Hạ Lẫm ngồi đối diện với một người đàn ông tóc vàng. Người trước bưng chén trà, bộ dáng nhàn nhã; người sau dựa vào ghế sofa, biểu tình lười biếng, vẻ ngoài lạnh nhạt đến cực điểm.

Lúc này, Hạ Lẫm dường như cảm nhận được gì đó, tùy ý liếc mắt về phía cửa sổ. An Nhàn ngay lập tức như thằn lằn bò lên, thoát ly khỏi tầm mắt hắn.

Mắt hắn không nhìn thấy cô nhưng hắn có thể cảm ứng được tinh thần lực cô tồn tại.

Sao Hạ Lẫm xuất hiện ở chỗ này? Mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc, cô yên lặng lắng nghe.

"Hạ gia, tôi đã đắc tội gì với anh ư?" Kiều Cổ Tư biếng nhác mở miệng nói.

"Lời này là có ý gì? Hôm nay tôi chỉ đến uống trà thôi." trong giọng nói Hạ Lẫm không mang theo một chút nóng giận.

"Uống trà? " Kiều Cổ Tư "Ha hả" vài tiếng, "Giam thuyền của tôi lại, rồi đuổi toàn bộ ở cảng, chỉ vì tìm tôi uống trà?"

"Kiểm tra lâm hành mà thôi." Hạ Lẫm nhàn nhạt nói, "Anh cũng biết tôi phụ trách an toàn của quốc gia, bất luận con đường liên hệ trong ngoài nào đều cũng phải nghiêm khắc kiểm tra."

"Loại việc này mà anh cũng phải trực tiếp tham gia sao?"

"Tôi cũng chỉ thuận đường nên ghé vào xem sao thôi."

"Vậy xin hỏi anh tính "xem" trong bao lâu?"

"Đến lúc anh không còn hứng thú với việc bắt cá mới thôi."

Kiều Cổ Tư bất bình nói: "Hạ gia, anh nói vậy mà nghe được không? Tôi bắt cá mà cũng phải e ngại anh nữa à?"

"Anh bắt cá thì không thành vấn đề, nhưng tùy ý bắt giữ các loài cá quý hiếm còn đem chúng tặng cho người khác nữa là một vấn đề."

Kiều Cổ Tư hơi sửng sốt, ngay sau đó như bừng tỉnh nói: "Oh, tôi hiểu rồi, anh vì tiểu mỹ nhân ngư của tôi mà tới."

Hai đạo ánh mắt sắt bén hướng tới hắn: Ai là tiểu mỹ nhân ngư của "ngươi"? Nói cho rõ ràng!

Kiều Cổ Tư cười tà ác: "Hóa ra tiểu mỹ nhân ngư của tôi bị người khác nhanh chân giành trước. Thật đáng tiếc, tôi còn chưa theo đuổi đâu."

Mỗi ngày gửi một thùng cá để quấy rối người ta, đây mà cũng được gọi "Chưa bắt đầu theo đuổi" ư? Nếu chính thức bắt đầu theo đuổi, chẳng lẽ hắn ta tính mỗi ngày đều gửi một con cá voi à?

Trên thực tế, Kiều Cổ Tư đúng là có tính toán như vậy, chỉ là lễ vật không phải giới hạn một mình cá voi mà thôi.

"Được rồi”, Hạ Lẫm buông chén trà xuống, "Tới lúc ngươi chuẩn bị "bắt đầu " theo đuổi thì ta chính thức tiến hành đánh giá an toàn. Trong giai đoạn này, tất cả các tàu Xà Thuẫn vào và rời khỏi nước sẽ bị quốc phòng kiểm tra nghiêm ngặt."

Kiều Cổ Tư: "Hạ gia, anh như vậy là đang uy hiếp công dân hợp pháp tốt đẹp sao?"

"Anh xác định mình là công dân "hợp pháp"?" Hạ Lẫm không vòng vo, âm thanh lạnh lùng nói, "Kiều Cổ Tư, tôi mặc kệ bình thường anh tùy hứng làm bậy như thế nào, nhưng nếu dám đụng đến người của tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu. "

Hắn chậm rãi đứng lên, từ trên cao mà nhìn xuống Kiều Cổ Tư: "Anh tặng cá tám ngày, vậy đóng cảng tám ngày đi."

"Tám ngày? Hạ Lẫm, anh biết đối với chúng ta loại này một giây mấy trăm vạn trên dưới đại tập đoàn, tám ngày không ra biển sẽ tổn thất nhiều ít sao?” Kiều Cổ Tư khoa trương mà hô lên nhưng trên mặt lại không biểu hiện một chút lo lắng.

Ánh mắt Hạ Lẫm hơi trầm xuống, xoay người rời đi.

Kiều Cổ Tư nhìn bóng lưng hắn, hai mắt híp lại mỉm cười giống như hồ ly. Hắn lúc này còn không biết Hạ Lẫm đã tặng một phần đại lễ ở nhà hắn, vị kia so với hắn càng biến thái hơn - Kiều gia Hoàng Thái Hậu.

Say khi Hạ Lẫm rời khỏi, An Nhàn ghé vào của sổ cân nhắc một chút. Lần này cô phải chạy tới đây để tìm người hỏi cho ra chuyện, kết quả thì phát hiện có người giúp cô ra tay, cô rốt cuộc có nên tự mình phá hắn một chút nữa hay không đây?

Suy tư một hồi, An Nhàn lẻn vào trong nhà ăn từ phía bên kia, lặng yên không một tiếng động mà tới gần Kiều Cổ Tư vẫn như cũ cười rất gợi đòn...

Sau khi rời thuyền, Hạ Lẫm nói với Phi Thác: "Cậu đi lấy xe đi, tôi chờ cậu ở chỗ này." Nói xong liền đi đến một góc an tĩnh rồi đứng như một bức tượng, Phi Thác ngẩn người khó hiểu, phân phó vài tên vệ sĩ ở lại, mang những người còn lại đi lấy xe ở gara.

Hạ Lẫm đứng ở trong góc một lúc thì bỗng nhiên ở trên không trung có một vang lên: "Hoa Hoa?"

"Ừ." âm thanh vang lên bên tai cứ như u linh vậy.

Hạ Lẫm tiện tay nắm lấy, cảm giác sợi tóc lướt qua lòng bàn tay.

"Thật là cậu, sao cậu lại đến đây." Hạ Lẫm ngừng một chút rồi hỏi, "Vì Kiều Cổ Tư?"

"Ừ."

"Cậu tính làm như thế nào?" Hạ Lẫm bất động thanh sắc mà gãi gãi trên không trung, cuối cùng cũng bắt được một góc áo.

"Biến hắn thành cá."

Hạ Lẫm:...

Đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy tiếng một người hét lên từ xa: "Có người rơi xuống nước!"

Tiếp theo đó là một trận binh hoang mã loạn, bởi vì người rơi xuống nước là Kiều Cổ Tư.

Vài phút trước, An Nhàn thả vào ly Kiều Cổ Tư một viên dược nhỏ, vào nước liền tan, không màu không mùi, uống một lúc thì cả người khô nóng, cổ họng khát khô, cảm thấy cơ thể cần một lượng lớn nước.

Kiều Cổ Tư không suy nghĩ liền bước nhanh lên boong tàu, thả người nhảy xuống biển. Khi cơ thể vừa tiếp xúc với biển liền mọc vảy, nhưng hắn không thể thở trong nước như cá, bơi một lúc liền ngoi lên, lúc các thuyền viên chuẩn bị cứu người, nhìn thấy bộ dáng Kiều Cổ Tư, tất cả mơ màng.

Mẹ ơi, là một con quái vật biển rất lớn.

Toàn thân Kiều Cổ Tư bao trùm vảy màu xanh biếc, cơ hồ nhìn không ra hình người. Sau khi mặt tiếp xúc với không khí, vải mới chậm rãi rút đi. Kiều Cổ Tư nhanh chóng phát hiện sự thay đổi này nên nhanh chóng bơi vào bờ, dưới sự kinh hoàng của mọi người, lau khô các vệt nước trên người, một lát sau vảy cũng biến mất.

Mọi người xung quanh trong lòng đồng thời hiện lên một ý niệm: Chẳng lẽ Kiều Cổ Tư là người cá trong truyền thuyết?! Khó trách người Kiều gia có thể xưng bá trên biển, đây là lợi thế về thiên phú của người ta.

Lập tức có người nhắn trên điện thoại cho Hiệp hội Nghiên Cứu Sinh Vật Biển: "Uy uy, tôi vừa phát hiện một chủng loại sinh vật biển mới, cung cấp tin tức có tiền thưởng hay không? Có? Thật tốt quá, các người cho người khống chế Kiều gia đi, bọn là tộc người cá! Cái gì? Tôi nói giỡn? Tôi và mấy trăm người đều thấy được, nếu các người không tin có thể đến cảng biển Phỉ Thúy hỏi... Uy uy, MD, tự nhiên tắt điện thoại, bọn này đúng là lũ người ngu ngốc!"

Kiều Cổ Tư xanh mặt gọi cho Hạ Lẫm một cú điện thoại: "Hạ gia, anh đã làm gì tôi vậy hả?"

Hạ Lẫm vui sướng mà cõng cái nồi này: "Anh cảm thấy tôi đã làm gì với anh?"

"Có phải anh động tay động chân vào nước trà của tôi không hả?" Kiều Cổ Tư không khách khí hỏi.

"Có sao?" Ngữ khí Hạ Lẫm rất nhẹ nhàng.

"Ồ, chỉ để cho anh trải nghiệm cảm giác làm cá thôi." Hạ Lẫm một bên trả lời một bên nhẹ nhàng kéo kéo góc áo An Nhàn.

An Nhàn nhỉ giọng nói: "Cơ thể dính nước liền mọc vảy, sau khi lau khô thì vảy biến mất, phải dùng giải dược thích hợp mới có thể giải được, không ảnh hưởng tới những thứ khác."

Hạ Lẫm thuật một lần lại giống như thế cho Kiều Cổ Tư: "Không phải anh thích cá sao? Tôi tin sau khi sử dụng dược này thì anh cùng với loài cá sẽ càng thêm gần gũi."

"Chà, anh lợi hại, tôi thừa  nhận." Kiều Cổ Tư trợn trắng mắt, "Về sau tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh, làm phiền anh đưa giải dược cho tôi."

"Xem biểu hiện của anh vậy." Hạ Hạ Lẫm lưu loát ngắt điện thoại, quay đầu qua không trung hỏi, "Biểu hiện của tôi như thế nào?"

An Nhàn: "..." Anh thật là Hạ Lẫm sao? Không phải là người nào ngụy trang chứ? Bằng không như thế nào mà hỏi một vấn đề khó nói hết như vậy?

"Nếu biểu hiện của tôi tốt, có thể rút ngắn thời hạn 180 ngày không?" Đây mới là ý đồ chân chính của Hạ Lẫm.

"180 ngày là thời gian dự tính cho anh luyện khí, nếu hoàn thành sớm, anh có thể tới gặp tôi."

Hóa ra là như thế!

Trước mắt Hạ Lẫm lập tức như hoa nở xuân về, một trời rực rỡ.

_oOo_

Cần một editor đáng yêu chăm chỉ nè TToTT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui