Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Cô đã từng nhìn thấy trên mạng thảo luận một vấn đề, nếu bạn có một cơ hội xuyên qua thời gian, bạn muốn trở lại năm nào? Khi đó trong lòng cô nghĩ, cô nhất định phải trở lại năm cô 15 tuổi, vào ngày 25 tháng 6 năm 2005, khi bố muốn ra ngoài nhất định phải ôm lấy ông, mặc kệ ông nói gì cũng nhất quyết không để ông đi, bởi vì sau khi ông đi rồi thì không còn trở về nữa.
Khi đó cô rất hận ông, cảm thấy trái tim ông quá mức tàn nhẫn, cứ thế bỏ lại cô và mẹ mà đi, còn để lại một cục diện rối rắm như thế.
Sau này hiểu biết nhiều hơn, cô mới dần dần hiểu ra rằng người bị bệnh trầm cảm phải chịu đựng rất nhiều thống khổ, khi đó cô mới thấy đau lòng cho ông, nhất định ông đã phải chịu áp lực rất nặng nề.
Nếu cô và mẹ có thể hiểu được và cỗ vũ ông một chút thì tốt rồi, như vậy cô cũng sẽ không mất đi bố.
Cô thực sự rất nhớ bố, trên thế giới này bố là người đàn ông duy nhất yêu thương cô mà không cần báo đáp.
Cô nhìn người bố mặt mày hồng hào đang đứng ngay trước mắt mình, người bố từ ái yêu thương cô, nước mắt chậm rãi tụ lại nơi hốc mắt, cô rốt cuộc không nhịn được, lập tức nhào qua ôm lấy thân thể đã hơi hơi mập ra của ông, gọi ông từng tiếng từng tiếng: "Ba ba, ba ba..."
Bạch Khánh Đông thấy con gái thân thiết như vậy cũng ngẩn người, con gái sau khi trưởng thành rồi thì không còn làm nũng với ông nữa, có đôi khi cô buồn bực, ông muốn khuyên con gái cô còn ngại ông phiền.
Vậy mà bây giờ cô lại đột nhiên trở nên giống như một cô bé con, chủ động ôm lấy ông làm nũng.
Ông biết cô nhất định bị dọa rồi, con cừu con nhà ông bị sợ hãi rồi, ông vội vuốt ve đầu cô an ủi: "Tốt rồi, không cần sợ, có ba ba ở đây, ba ba bảo vệ con."
Ba ba bảo vệ con, đã bao lâu rồi cô không nghe câu nói này nữa.
Đã bao nhiêu lần trong đêm khuya mịt mờ, cô cũng từng mơ thấy bố sẽ giống như người trước mắt, vuốt ve đầu cô, nói rằng không cần sợ hãi, có ba ba ở đây, baba sẽ bảo vệ con.
Vậy mà bố cứ vậy buông tay ra đi, nhưng cô cuối cùng cũng không trách ông, thực sự không hề trách.
Cô rất nhớ ông, cho dù ông đầu tư thất bại, cho dù ông phải bán tất cả nhà cửa, cho dù ông lấy hết tiền trong nhà đi trả nợ thì cũng không sao cả.
Cho dù cuộc sống không còn được như trước, cô vẫn hy vọng có ông ở bên cạnh, cho dù ông không làm gì, chỉ cần lúc cô mệt mỏi nói một câu động viên cô như thế là được rồi.
Sau khi bố qua đời, cô trưởng thành trong một đêm, gánh nặng cuộc sống không ngừng thúc giục cô phải kiên cường.
Từ đó trở đi cô không còn khóc nữa, không thể khóc, vì khóc cũng vô dụng, cô cần phải tiến về phía trước, cho dù đầu rơi máu chảy cũng phải tiến về phía trước.
Mà bây giờ đây, nhìn thấy bố sau nhiều năm không gặp, lại lần nữa cảm nhận cái ôm ấm áp của ông, nước mắt giống chuỗi hạt châu bị đứt, không có cách nào giữ lại.
Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân quả thực đau lòng cực kỳ, Liễu Như Vân mềm lòng, cũng khóc lên theo, bên khóc bên mắng: "Kẻ đáng chém ngàn đao kia, nhất định phải tìm ra hắn rồi băm thây vạn đoạn."
Bạch Khánh Đông cũng cho rằng cô bị dọa rồi, ông vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, lại dám xuống tay với hòn ngọc quý trên tay Bạch Khánh Đông ông, người đó thật sự là chán sống rồi, trên tay vẫn tiếp túc vỗ về cô an ủi, "Ngoan, ngoan, đừng khóc, baba nhất định tìm được hắn, đảm bảo về sau không có ai dám xuống tay với con nữa."
Bạch Tuyết khóc một lúc mới ngừng, Liễu Như Vân lấy giấy giúp cô lau khô nước mắt, đau lòng vuốt ve mặt cô: "Bảo bối nhất định bị dọa rồi hả?"
Bạch Tuyết cũng không biết giải thích thế nào, liền thuận theo lời của họ: "Thật sự bị dọa rồi ạ."
Liễu Như Vân liền tiếp ngay: "Bây giờ không có việc gì nữa rồi, Phi Bạch ca của con đã báo cảnh sát, đợi lát nữa sẽ có cảnh sát tới nhà làm ghi chép, con yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ bắt được người xấu đó."
Được con gái chủ động ôm Bạch Khánh Đông rất vui vẻ, ông sờ sờ đầu cô, bảo: "Ngoan, đừng nhớ chuyện quá khứ nữa, bảo bối tỉnh lại là được rồi.
Bảo bối hẳn là cũng đói bụng rồi đi, baba đi nói Trần tẩu làm gì đó cho con ăn."
Bạch Khánh Đông nói xong thì đi ra ngoài, Liễu Như Vân cũng đưa cô xuống lầu theo, vừa đi xuống vừa trấn an cảm xúc của cô.
Đi ra cửa là một hành lang trải thảm, đi đến cuối là cầu thang xoắn ốc, phía trên tay vịn khắc hoa văn phức tạp, trên trần nhà treo một cái đèn treo rất lớn, phòng khách cũng rất lớn, trang hoàng vừa khiêm tốn lại vừa xa hoa, phần lớn đồ dùng đều bằng gỗ thô, theo phong cách phục cổ, dường như có niên đại đã lâu.
Bạch Tuyết quan sát bên dưới, không khỏi kinh ngạc cảm thán, nơi đây thực sự là nhà của cô sao? Cô chưa từng nghĩ tới cô lại có thể ở trong một căn nhà xinh đẹp như vậy, cô thậm chí cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như một giấc mộng.
Nếu thực sự chỉ là một giấc mộng, vậy thì cả đời đừng tỉnh lại nữa.
Nơi này quá mức tốt đẹp, mẹ không cần phải vất vả lao lực, bố vẫn còn ở bên cạnh cô, cô cũng không cần phải vì trả nợ mà khổ sở đêm ngày làm việc, nơi đây quả thực giống như cảnh thần tiên trong chuyện cổ tích.
Liễu Như Vân dắt tay cô vào phòng khách, Trần tẩu đã chuẩn bị xong đồ ăn, Liễu Như Vân giúp cô lấy đũa cầm chén tới, lại dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Bạch Tuyết nhìn thức ăn được phối hợp cân đối, có thịt gà, có cháo ngũ cốc dưỡng sinh, có rau dưa thịt nguội, có bông cải xanh, cà rốt, còn có mấy thứ mà cô không biết tên, bên cạnh còn một mâm trái cây nhỏ, có chuối, dâu tằm, anh đào và dâu tây, cuối cùng là một ly sữa bò.
"Bên Lam Thủy Hải là đầu bếp phối hợp dinh dưỡng hả? Có muốn mẹ tìm một người điều dưỡng cho con không? Mẹ cảm giác hình như con gầy đi rồi."
Bạch Tuyết đang ăn thì nghe Liễu Như Vân nói một câu như vậy.
Lam Thủy Hải hiện là nơi "cô ấy" đang ở, à, là nơi "cô ấy" ở cùng chồng mình.
Bạch Khánh Đông vừa mới nói chuyện điện thoại xong, lúc này nghe thế thì nói một câu: "Ngụy Gia Minh sinh ra trong gia đình như thế nào chứ? Đầu bếp trong nhà sẽ không hiểu mấy thứ này chắc?
Liễu Như Vân nghe thế thì không vui, phản bác lại: "Vậy ông nói xem sao bảo bối nhà chúng ta lại còn gầy đi? Lúc này mới kết hôn được bao lâu đâu chứ?" Nói xong bà tựa như nghĩ đến điều gì, sắc mặt bất mãn: "Cũng không biết Ngụy Gia Minh này vội chuyện gì, bảo bối nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không thấy nó quan tâm một chút."
Bạch Khánh Đông trừng mắt liếc bà một cái: "Người ta đang ở nước ngoài bàn chuyện hợp đồng."
Ông vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Liễu Như Vân, nhưng bà không thấy, lại nói tiếp: "Hợp đồng sao có thể quan trọng bằng bảo bối được?"
Bạch Khánh Đông quả thực phục "bà lão" không hiểu sắc mặt này, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Bà thật là cả ngày không có việc gì chỉ nói nhiều."
Liễu Như Vân đang muốn phản bác tiếp, lúc này mới muộn màng ý thức được mình hình như nói hơi nhiều thật, bà sợ Bạch Tuyết nghe những lời này xong trong lòng khó chịu, liền thôi, chỉ dặn dò: "Con ăn nhiều một chút, đừng nghĩ nhiều, Gia Minh thực sự cũng rất bận, chờ nó xong công việc rồi sẽ tới thăm con."
Ngụy Gia Minh, cũng là chồng của "cô ấy" ở không gian này, sinh ra tại Ngụy Gia, một trong không nhiều những đại gia tộc trong nước.
Ở trong không gian của cô, Bạch Tuyết cũng từng nghe tên Ngụy Gia Minh tiếng tăm lừng lẫy, nhưng dĩ nhiên là cô không kết hôn với anh ta.
Ngụy Gia Minh thường xuyên xuất hiện ở các tạp chí kinh tế tài chính, là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều cô nàng ao ước.
Bạch Tuyết làm sao nghĩ tới rằng, ở trong không gian này, "cô ấy", cũng chính là cô, vậy mà lại gả cho người đàn ông mắt cao hơn đầu này.
Lại nói, "Bạch Tuyết" sở dĩ có thể gả cho anh ta, còn có liên quan đến bố cô nữa.
Đại khái khoảng một năm trước, một hội nghị kinh tế được cử hành ở núi Kim Dương, Ngô Châu.
Sơn trang ở đây đặc biệt được tu sửa lại vì lần hội nghị này, phong cảnh thật sự là đẹp không thể chê.
Nhưng hôm đó lại bất ngờ có bão, thời tiết ác liệt khiến núi lở, đất đá trôi, mà nơi bị thiệt hại nặng nề nhất lại chính là sơn trang đó, khiến cho rất nhiều người bị nhốt lại trên núi.
Lúc đó bố Ngụy Gia Minh và bố cô đều bị kẹt lại không thể xuống núi, bố của anh ta lại còn bị thương, sau cùng được bố cô cõng chạy ra khỏi sơn trang, mới xem như thoát được một kiếp.
Lần này thì lớn chuyện thật rồi, chết mất mấy người, nếu lúc đó không phải bố cô cứu người, nói không chừng bố Ngụy Gia Minh sẽ phải táng mệnh ở đó.
Ngụy gia dù sao cũng là một đại gia tộc, tương đối xem trọng tình nghĩa, nhà họ nhận ân của Bạch gia, ân tình này dĩ nhiên phải trả lại.
Bạch gia làm bên mảng địa ốc, họ liền tính lấy một mảnh đất trống mà tổ tiên truyền lại làm tạ lễ cho Bạch gia.
Ở nơi tất đất tất vàng này, miếng đất đó thực sự là giá ở trên trời, phần lễ này, thực sự vô cùng có thành ý.
Chuyện này vốn có thể kết thúc như vậy, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, thì ra hòn ngọc quý trên tay Bạch Khánh Đông đã sớm coi trọng đại thiếu gia Ngụy Gia Minh rồi, nhiều năm trước vừa gặp đã thương, mấy năm nay vẫn cứ khăng khăng một mực, bây giờ có cơ hội có lý nào lại bỏ qua.
Vậy nên "cô ấy" thuyết phục bố, không cần tiền không cần đất gì hết, chỉ cần Ngụy Gia Minh.
Bạch Tuyết chưa bao giờ biết được, thì ra cô cũng sẽ yêu một người điên cuồng đến mức này.
Ở trong không gian đó, cả ngày của cô đều vì cuộc sống và nợ nần mà bôn ba, căn bản không có tâm tư yêu đương ai cả, nhưng ở đây, cô không cần lo ăn lo mặc, có thể theo đuổi hưởng thụ tinh thần, tất nhiên cũng có thể yêu một ai đó.
Tuy rằng tình yêu này có vẻ não tàn, phương thức yêu đương cũng não tàn không kém, nhưng cô thực sự hâm mộ một chính mình như vậy.
Cách Bạch Khánh Đông đối xử với con gái yêu duy nhất luôn là muốn gì có nấy.
Con gái ông muốn gả cho Ngụy Gia Minh, tuy ông không quá vừa lòng, cảm thấy con bé gả đến một gia đình như vậy sẽ không tốt, nhưng cuối cùng ông vẫn vứt bỏ cái mặt già này đề ra yêu cầu với Ngụy gia, không nghĩ tới họ cũng đồng ý.
Nhưng cũng không phải mọi việc đều thuận lợi cả, trước khi mọi việc được quyết định Ngụy Gia Minh có đến tìm "Bạch Tuyết" một lần.
Người ta rất nho nhã lễ độ lại không mất phong thái nói với "cô": "Bố của cô Bạch đây có ân với nhà chúng tôi, nhà cô có yêu cầu gì chúng tôi tự nhiên sẽ cố gắng làm cả.
Chỉ là vẫn phải nhắc nhở cô Bạch một chút, tôi và cô chưa từng có tình cảm gì, chỉ sợ sau khi kết hôn sẽ không hạnh phúc như tưởng tượng của cô.
Cho dù như thế cô cũng muốn gả cho tôi sao?"
Một cô gái đã bị một người đàn ông hoàn toàn mê hoặc, thì trở ngại nào cũng đều không ngăn được, "cô" gần như không cần suy xét đã gật đầu: "Không sao cả, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng."
Chỉ là Ngụy Gia Minh chưa từng nghĩ tới việc cho "cô" cơ hội để bồi dưỡng tình cảm, mà anh ta đích thực cũng không lừa "cô", anh chẳng có bất luận tình cảm gì với "cô" hết, ngoại trừ lễ tiết ngoài mặt anh chưa từng tới gần "cô" nhiều hơn nửa bước, thậm chí hai người đã kết hôn gần được một năm mà vẫn còn trong trạng thái ở riêng.
Ngụy Gia Minh nhìn qua thì nho nhã lễ độ, nhưng thực ra lạnh lùng vô tình, không yêu thì chính là không yêu, mặc kệ "cô" hao tâm tổn sức, cố gắng lấy lòng, anh vẫn không yêu "cô".
Vợ mình bị tập kích, bị siết cổ đến mức thiếu chút nữa là chết, người làm chồng chậm chạp không thấy mặt đâu, cái gì mà ở nước ngoài bận chuyện công việc, bàn chuyện hợp tác, chỉ là lấy cớ mà thôi.
Nói trắng ra chính là "cô" sống hay chết anh cũng không quá để tâm, nhiều nhất anh chỉ cho "cô" thể diện bề ngoài của một người vợ, nếu cô thực sự chết rồi, vậy anh sẽ làm một lễ tang long trọng cho cô, không hơn.
Lại nói nữa, cô ở cả hai không gian đều rất vất vả đấy nhỉ, cô ở bên kia thì bôn ba vì tiền, "cô" ở đây không lo cơm áo thì lại không có được tình yêu, nhìn qua thì cũng không tệ lắm, nhưng chỉ "cô" mới biết được trong lòng mình mệt mỏi biết bao.
Con người ấy mà, đại khái là không bao giờ biết thỏa mãn.
Bất quá, tuy rằng lòng cô tham lam, nhưng còn chưa tham đến độ cái gì cũng muốn.
Nhiều năm như vậy rồi, cô ăn khổ cũng nhiều, khổ vì tiền, khổ vì người thân, bây giờ người thân đều ở bên cạnh, cuộc sống như thế đối với cô mà nói quả thật là tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Tình yêu và hôn nhân gì đó, trải qua cuộc sống vất vả đã lâu, cô chẳng còn tâm tư đi lấy lòng người khác nữa, nếu cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, vậy không nhất thiết phải tiếp tục.