Tất cả các gián điệp được gài xung quanh thái tử đều bị đuổi đi.
Ancia đã sa thải một số lượng lớn hầu cận và phụ tá cấp cao.
Công tước Cassil và người anh Frank cùng cha khác mẹ với cậu rất tức tối.
Nhưng Richard lại nghĩ bụng cười thầm.
Không chỉ những gián điệp mà họ điều đến đều bị đuổi đi, tất cả những gián điệp của cha cậu cũng biến mất.
Kết quả thu về cũng khá khả thi.
Cô hầu, người đã cố tiếp cận Blake, là một quân bài tốt, nhưng cậu còn có một quân bài tốt hơn.
Đó là Ancia, người vừa mới trở thành thái tử phi.
Ancia thích Richard.
Cô đã nhiều lần lén nhìn cậu từ lần này đến lần khác.
Dụ dỗ Ancia, cô gái bé nhỏ luôn ao ước có được tình yêu, là một việc dễ như ăn bánh.
Khi Ancia nghe tin sẽ được gả đi cho Thái tử, cô đã cố gắng tự tử vì quá tuyệt vọng.
Đáng thương thay, cô ta vẫn sống sót và phải sống tiếp cuộc đời địa ngục của mình với tên Thái tử quái đản kia.
Việc tán tỉnh một cô gái bé nhỏ cô đơn và tuyệt vọng rất đơn giản.
Nếu như có thể biếи ŧɦái tử phi thành con rối trong tay, vậy thì còn hiệu quả hơn việc điều mười tên gián điệp gấp nhiều lần.
Richard cười nhẹ và đi tới cung thái tử.
"Ancia, nàng rất tốt bụng, vì vậy nàng có thể hiểu được nỗi lòng ta mà phải không? Nàng yêu ta mà."
Còn điều gì dễ hơn việc chiếm lấy trái tim của một cô gái luôn khao khát tình yêu chứ?
Richard làm bộ mặt buồn thảm nhưng trong thâm tâm lại đang cười nhạo Ancia.
Nhưng dự đoán lần này của cậu lại hoàn toàn sai.
Đôi mắt của cô ấy, thay vào đó lại nhìn Richard với vẻ vô cùng tức giận.
Richard đã rất kinh ngạc.
Ancia vẫn luôn đẹp như vậy sao?
Thành thật mà nói, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp.
Giới thượng lưu hay sôi nổi trước vẻ đẹp tươi sáng của Ancia dù còn nhỏ tuổi, sự thật là, ngoại hình của Ancia nổi bật hơn Diana nhiều.
Tuy nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt cô phản ánh nội tâm nhút nhát của mình, luôn ước ao được yêu thương.
Điều đó khiến cho cô trở nên tồi tàn hơn, giống như đá quý mất đi ánh sáng của mình vậy.
Nhưng giờ đây trông cô như một người hoàn toàn khác.
Với vẻ ngoài xinh đẹp và nhân phẩm đứng đắn, cô giờ không chỉ là một cô bé mười tuổi, mà là một 'thái tử phi' hoàn hảo.
Cậu từng nghĩ cô cũng giống như những người con gái thích cậu khác.
Cậu từng nghĩ cô chỉ là một cô bé ngu ngốc, người trở thành công chúa và có thể trở nên hữu dụng cho cậu hơn một chút.
"Ancia, nàng vẫn còn giận ta sao?"
Richard bất giác trở nên mất bình tĩnh và nắm lấy tay Ancia.
Nhưng tay cậu nhanh chóng bị chặn lại.
Đó là Blake – Thái tử.
'Ai cho phép một con quái vật như ngươi chạm vào thân thể của ta chứ.'
Richard không tin vào tin đồn rằng người kế thừa lời nguyền có thể truyền lời nguyền sang cho người khác, nhưng cậu cũng không có ý định đến gần con quái vật bị nguyền rủa này.
Richard tức tối cố gắng gạt tay Blake ra.
Ngay lúc đó, cơ thể Blake bắt đầu tỏa ra một luồng sức mạnh.
Từ tay cậu, một luồng mana thoát ra, như thể chuẩn bị cắn xé lấy Richard.
"Biến đi."
Ngay khi Blake thả tay ra, Richard lập tức rời khỏi cung điện.
Sau khi quay trở về biệt thự, cậu nhìn tay mình.
Cũng phải được một tiếng kể từ lúc cậu rời khỏi cung điện, nhưng tay câu giờ đây vẫn không ngừng run rẩy.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao hắn ta có thể sử dụng sức mạnh mặc dù là quái vật bị nguyền rủa chứ?
Hoàng đế đã làm gì sao? Mặc dù hắn vẫn giả vờ làm ngơ thái tử, cậu biết rằng ngài ta vẫn đang cố tìm cách hóa giải lời nguyền cho con trai mình.
Hắn ta chắc phải tìm được cách gì đó.
Richard lắc đầu, không thể như vậy được...
Hoàng đế Tenstheon đã rời đi đến thung lũng của sự Hỗn loạn để đóng lại cánh cổng Bóng đêm.
Kể cả khi hắn ta có muốn hóa giải lời nguyền cho con trai mình đi nữa thì cũng chẳng có thời gian để làm việc đó.
Hắn dù có muốn thì cũng chẳng có thời gian.
Nhìn lại mu bàn tay của mình, Richard hồi tưởng lại sự việc vừa xảy ra tại cung điện.
Dòng chữ lời nguyền che phủ bàn tay của thái tử vẫn giữ nguyên như vậy.
Có khi đó không phải là sức mạnh, mà đơn giản chỉ là năng lượng của lời nguyền tỏa ra thôi.
"Richard, nàng ấy không còn là một tiểu thư nữa.
Nàng ấy là thái tử phi."
Cậu ném cho Richard một cái lườm, tự tin khẳng định lời nói của mình.
Thải tử đã thay đổi rồi.
Một điều cơ bản gì đó đã thay đổi cũng như cách sử dụng sức mạnh của hắn.
Có phải vì Ancia không? Không lẽ sự hiện diện của Ancia đã tác động lên con quái vật đó?
Ngay lúc đó, con ngươi đỏ thẫm của Richard ánh lên một sự chiếm hữu sâu sắc.
Thú vị đấy...
Richard tự cho rằng bản thân không sở hữu một nỗi tham lam nào.
Câu chưa từng thấy hứng thú với điều gì ngoại trừ việc trở thành hoàng đế từ khi còn nhỏ.
Nhưng hôm nay...
'Ancia.
Ta muốn cô gái đó.'
***
Ngày hôm sau, Richard gửi cho tôi một món quà cùng với một bức thư đi kèm với nội dung xin lỗi.
'Cậu ta bị sao vậy?'
Trông tôi hữu dụng lắm sao? Cậu ta đang cố tán tỉnh tôi, biến tôi thành gián điệp trong cung thái tử?
Tôi phải từ chối một cách dứt khoát hơn mới được.
Vì vậy tôi đã trả lại quà và những bức thư của cậu.
Melissa nói rằng việc từ chối nhận thư là thiếu lịch sự.
Nhưng có vẻ như vậy thì tên khốn kiêu ngạo đó mới chịu bỏ cuộc.
Tuy nhiên, một món quà khác lại được chuyến đến vào ngày hôm sau.
Tôi tiếp tục từ chối.
Thay vì số lượng quà giảm xuống, quy mô quà cáp càng ngày càng tăng lên.
"Điện hạ, Richard đã gửi quà đến cho người."
"Không cần bẩm báo việc đó với ta đâu, cứ từ chối là được."
Cậu ta liên tục tấn công tôi bằng đủ thể loại quà mỗi ngày.
"Thần cũng đã cố rồi, nhưng thần nghe nói nó là một báu vật có giá trị đấy."
"Báu vật?"
"Đúng vậy.
Là một chiếc nhẫn được làm từ hơi thở của nhân ngư."
Cậu ta điên rồi.
Tôi suýt chút nữa thì chửi thề.
'Hơi thở của nhân ngư' là một viên đá mana với sức mạnh từ biển khơi, một viên đá quý trông giống như ngọc trai.
Trong truyện gốc, Richard đã tặng cho Diana 'Hơi thở của nhân ngư', một báu vật hiếm có.
Nhưng sao cậu ta lại tặng nó cho tôi nhỉ?
Chắc vì muốn gài gián điệp vào cung thái tử quá nên mắt cậu ta cũng mù hết rồi.
Thành thật thì tôi cũng tò mò muốn biết 'Hơi thở của tiên cá' trông như thế nào.
Nó là một viên đá quý được ca ngợi với vẻ đẹp độc đáo trong tiểu thuyết.
"Ta không cần.
Nói với cậu ta đừng gửi gì nữa bởi vì dù có là gì thì ta cũng không nhận đâu."
"Vâng, thưa điện hạ."
Hans lui ra ngoài với nụ cười rạng rỡ.
Anh ta bẩm báo với tôi về việc món quà được gửi tới, như lại thấy vui vẻ khi được sai bảo phải từ chối.
***
Hans cảm thấy rất tuyệt.
Ngày nào trôi qua cũng đều là những ngày hạnh phúc kể từ khi Ancia xuất hiện.
Ánh sáng ấm áp bắt đầu tràn vào trong cung điện thái tử.
Mặc dù anh có phần hơi hồi hộp khi Richard bắt đầu thể hiện sự hứng thú dành cho thái tử phi, người vẫn điềm nhiên từ chối những món quà và lá thư của hắn.
Thay vì ngả mình trước báu vật quý giá, người lại để lộ vẻ mặt khó chịu.
Mỗi ngày của Ancia trôi đi cũng thật yên bình, người vùi mình trong nhiều cuốn sách khác nhau, nấu những món ăn kì lạ nhưng lại rất ngon.
Đêm về, người chìm vào giấc ngủ khi đang nắm lấy tay thái tử thật chặt, người cũng giúp thái tử tắm.
Người cũng không quan tâm tới những lời tán tỉnh ngon ngọt của công tử Richard.
Hans, Melissa và Edon sau khi chứng kiến điều đã nguyện thề lại lần nữa rằng sẽ luôn trung thành.
'Nhưng mình không nghĩ ngài ấy lại từ chối 'Hơi thở thở của nhân ngư' đấy.'
Anh không thể tin được rằng người không thèm đoái hòai tới báu vật, thứ mà có lùng sục khắp thế gian cũng chỉ có số lượng chưa đến ba mươi.
Hans với những dòng lệ của sự cảm động, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm cho thái tử.
Anh nở nụ cười ngay khi bắt gặp bòng hình của cậu bé.
"Điện hạ, điều gì đã đưa người tới căn bếp này vậy?"
Thái tử hiếm khi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Hoàng đế không hề để tâm đến Blake, còn những người hầu thì khinh thường, xem cậu như một con quái vật.
Nhưng Blake không bao giờ nổi giận.
Hay cảm thấy bực bội trước số phận bị nguyền rủa của mình.
Cậu chỉ ở một mình trong phòng ngủ với đôi mắt trống rỗng, giống như một con người không thể cảm nhận được buồn tủi, thù hận, cô đơn và đau đớn.
Cậu trải qua mỗi ngày đều với vẻ mặt khô khốc, như thể cậu không còn quan tâm mình sẽ ra đi vào lúc nào vì lời nguyền.
Dù bị ẩn giấu, tâm trí cậu có lẽ đã chết rồi.
Vậy nhưng thái tử rồi lại thay đổi.
Cười, khóc, bối rối, xấu hổ, cậu bắt đầu thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng.
Đôi mắt ấy của cậu từng mờ đục, bao phủ bởi sự tuyệt vọng, trông không hề giống một cậu nhóc tám tuổi bình thường.
"Hans."
"Vâng, thưa điện hạ."
Sau khi kết hôn với Ancia, Blake bắt đầu gọi tên những người làm trong cung.
Trước đó, cậu chỉ ra lệnh, chứ không gọi tên hay làm thân với những hầu cận.
Blake tự tách bản thân mình với mọi người xung quanh như thể cậu muốn biến mất bất cứ lúc nào.
Nhưng giờ thì khác.
"Khi nào Ancia về vậy?"
Blake ngập ngừng mở miệng hỏi.
Hans nhìn cậu với nụ cười ấm áp trên môi.
"Ngài ấy tới chỗ của người thợ rèn, ngài ấy nói sẽ làm một 'cái vạc'."
Đây là lần dạo phố đầu tiên của người kể từ khi kết hôn.
"Cũng được hai tiếng rồi..."
"Ngài ấy đi ra ngoài cũng khá lâu, thần nghĩ chắc là ngài ấy đã dừng chân ở một chỗ nào trên đường về."
"Ở quảng trường có nhiều người xấu lắm..."