Sau khi trở lại biệt thự, Lâm Hy giải quyết một số việc cho Hứa Dĩnh Hàn xong thì đi đến sân huấn luyện.
Đang khởi động làm nóng người thì Tống Dương đi tới.
“Mới mấy ngày không gặp thôi mà trông em đã mất đi miếng thịt rồi.”
Lâm Hy ngừng lại động tác, có hơi bất mãn quay người nhìn anh rồi nói: “Tống Dương, anh trốn việc.”
“Hử?”
“Chuyến đi Hong Kong vừa rồi rõ ràng là cử anh đi cùng, vậy mà anh lại lấy cái lý do là ốm nặng nằm liệt giường để trốn việc, hừ!” Lâm Hy nhấn mạnh năm chữ “ốm nặng nằm liệt giường”.
Tống Dương chọt chọt vào bắp tay cô rồi giải thích: “Hì hì, anh có ốm thật mà, chỉ là sau một đêm tỉnh dậy không hiểu thế nào mà liền thấy khỏe hẳn ra, sức lực từ đâu nó tràn về…”
“Thôi… thôi… thôi.” Lâm Hy cắt ngang lời anh.
“Trốn việc là trốn việc, anh khỏi có lý do lý trấu. Cái gì mà tình nghĩa anh em tình thương mến thương, em gái anh sang đó bị người ta bắt nạt còn anh thì ở đây nhàn nhã như vậy mà coi được hả?”
Tống Dương khẩn trương nắm lấy bả vai Lâm Hy, anh lay qua lay lại quan sát cô một vòng.
“Là kẻ nào dám bắt nạt em?”
Lâm Hy hất tay anh ra, tiếp tục vận động: “Bây giờ anh hỏi có phải là muộn quá rồi không?”
Tống Dương: “Ý em là sao?”
“Bọn họ bị lão đại tiêu diệt hết rồi.” Cô nói.
Tống Dương sâu thẳm nhìn cô như muốn thăm dò: “Em nói Xã Phường Châu bị tiêu diệt rồi sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Hy trả lời rất thản nhiên, cô không nhìn ra được ánh mắt thâm trầm của người trước mặt.
Anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt ấy chất chứa bao nhiêu tâm tư, phiền muộn.
Tống Dương kiếm cớ không đi Hong Kong là có lý do. Bởi nơi đó chôn giấu bí mật mà anh không muốn cô biết, càng không thể để cô biết.
Tống Dương phủi sạch suy nghĩ của mình ra khỏi đầu, anh ổn định lại cảm xúc rồi cười nói:
“Lão đại nhà ta quả nhiên lợi hại. Chẳng khi nào mà anh thấy lão đại có thời gian nghỉ ngơi.”
Lâm Hy bất giác nhìn anh: “Hiện tại không phải là đang rảnh hay sao?”
“Đúng là lúc nãy rảnh, nhưng bây giờ lão đại bận ở cùng với người đẹp rồi.”
Động tác của Lâm Hy hơi khựng lại, sau đó cô vờ như có như không hỏi: “Người đẹp nào cơ?”
“Nghe đâu vị tiểu thư này họ Thẩm.” Tống Dương nói xong thì tạm biệt cô rồi tiếp tục đi giám sát huấn luyện.
Lâm Hy đứng đơ như pho tượng, nghe Tống Dương nói xong thì cô chẳng còn tâm trạng đâu mà huấn luyện nữa.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Cái đồ có mới nới cũ, thấy trăng quên đèn… đồ trăng hoa…”
…
Tới giờ cơm trưa, tất cả mọi người tụ tập hết ở nhà ăn. Lâm Hy ngồi ở một góc chán nản cắn móng tay.
Bộ dạng lười biếng của cô vô tình lọt vào mắt của một cậu trai mới vào tổ chức không lâu.
“Chị ngồi một mình sao?”
Lâm Hy đang trầm tư vào dòng suy nghĩ thì bị cậu ta làm cho giật mình: “Cậu là?..”
“Em tên Lâm Quyền, là người mới của tổ chức. Ngày tháng sau này mong chị chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Hy đưa mắt nhìn lên cậu trai trắng trẻo, sạch sẽ trước mặt, cô có chút mất tự nhiên. Đây là lần đầu cô được người mới đích thân đến chào hỏi như vậy nên có phần không biết phải cư xử thế nào cho phải.
“Cậu khách sáo làm gì chứ? Yên tâm, có gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi.”
Lâm Quyền mặt không biểu cảm, nhưng thật ra là đang mở cờ trong bụng, cậu nói: “Em ngồi đây với chị được không?”
“Ừ, cậu ngồi đi.” Cô nói.
Lâm Quyền hớn hở ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy trên bàn trống không, cậu hỏi:
“Chị không ăn sao?”
“Tôi đợi thưa bớt người rồi ra lấy phần ăn sau. Bây giờ mà chen chúc thì mất thời gian lắm.”
Lâm Quyền nhìn xuống phần cơm của mình, sau đó cậu không do dự mà đẩy sang cho cô:
“Chị ăn của em đi, em ra đó lấy phần ăn khác cũng được.”
Lâm Hy muốn từ chối nhưng Lâm Quyền không cho cô cơ hội đó: “Chị yên tâm đi, với khuôn mặt đẹp trai của em thì không ai nỡ để em phải đợi lâu đâu.” Nói xong thì cậu chạy nhanh tới chỗ phát cơm.
“…”
Lâm Quyền vừa đi, cô múc một muỗng cơm đưa lên miệng, vô thức mỉm cười: “Em trai đáng yêu quá.”
“Có đáng yêu bằng tôi không?”
Lâm Hy giật bắn mình, quay đầu nhìn lên thì thấy được gương mặt khó coi của Hứa Dĩnh Hàn. Thoáng chốc, cô bị nghẹn, cô vỗ vỗ ngực mình rồi nói lớn.
“Anh đừng có lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình như thế có được không?”
Hứa Dĩnh Hàn vỗ mạnh lên lưng cô mấy cái sau đó nghiêm giọng: “Con mắt của em bị mù rồi hay sao mà nhìn thấy cậu ta đáng yêu?”
Lâm Hy bất giác nhớ đến chuyện hắn ở cùng với Thẩm Dung Yên cả buổi sáng. Cô muốn chọc tức hắn, tốt nhất là làm cho hắn tức chết luôn.
“Mắt tôi có hơi mờ nhưng mà con mắt mờ này nhìn người cực kì chuẩn. Cậu trai trẻ kia đích thị là đáng yêu hơn anh.”
Hứa Dĩnh Hàn giật giật khéo môi, hắn tức muốn chết nhưng lại không thể làm gì được cô.
Hắn bất đắc dĩ lái sang chủ đề khác: “Em ăn cơm một mình sao? Được rồi, hôm nay người lão đại như tôi sẽ bỏ ra chút thời gian để ngồi ăn cơm cùng em.”
Lâm Hy trong lòng vẫn còn chưa nguôi ý đồ muốn chọc tức hắn, nhìn hắn vẫn thản nhiên trước mặt cô trong khi buổi sáng còn đang ở cùng với người phụ nữ khác, cô không cam tâm.
“Ây dô! Tôi không dám làm phiền thời gian quý báu của lão đại, với cả, tôi có người ăn cùng rồi. Hàn Tam vừa rồi còn mời tôi tới bàn ăn cơm nữa đó nhưng mà tiếc quá, tôi lỡ nhận lời ăn cùng với cậu trai đáng yêu mất rồi.” Lâm Hy bày ra bộ mặt yểu điệu thục nữ.
Hứa Dĩnh Hàn bất động vài giây, hắn vẫn đang còn trong tư thế nửa ngồi nửa đứng, một chữ cũng không thể đáp lại cô.
Lâm Hy thấy bộ dạng này của hắn thì vô cùng đắc ý, cô không nhịn được mà đưa tay lên che miệng cười.
“Lâm Hy, em giỏi lắm!”
Vừa dứt lời hắn đá văng chiếc ghế ra xa, âm thanh va chạm lớn khiến tất cả ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía cô và hắn.
Bất ngờ hắn gầm lên: “Các người nhìn cái gì? Không ăn nữa thì cút hết ra ngoài!”
Thoáng chốc, cả dãy nhà ăn im bặt, không còn con mắt nào dám nhìn về phía bọn họ nữa. Không chỉ đám người kia mà đến cả cô còn bị dọa cho giật mình.
Nhưng cô không có một chút gì gọi là sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất hả dạ.
Sau khi hắn hậm hực rời đi, cô ngồi xuống vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
…
Đến đêm, Lâm Hy trằn trọc mãi không ngủ được. Cô lăn qua lăn lại trên giường, mở điện thoại lên xem thì đã hơn 12 giờ.
Cách đây ít phút, trong group chat của tổ chức đang rầm rầm rộ rộ về chuyện có người nhìn thấy Thẩm tiểu thư vô phòng của bé cún lớn dữ tợn lúc nửa đêm. (Bé cún lớn dữ tợn đã trở thành tên gọi thân thương dành riêng cho Hàn lão đại, chỉ những ai trong group chat mới có thể biết được cái tên này).
Lăn lộn một hồi, Lâm Hy ngồi bật dậy đi ra ngoài, lúc đi còn không quên cầm theo cái chăn.
Trong đầu Lâm Hy chạy một dòng chữ “chỉ đi dạo… chỉ đi dạo… chỉ đi dạo…”
Không hiểu sao cô chỉ có ý định đi dạo thôi mà lại dạo tới hẳn phòng của tên lão đại đáng ghét. Lâm Hy cảm thấy đây là ý trời rồi, đúng vậy… là ý trời.
Cô áp tai lên cửa, muốn nghe ngóng động tĩnh bên trong nhưng không nghe được gì. Cô đưa tay lên gõ cửa hai tiếng.
Đợi một lúc vẫn không có ai lên tiếng, Lâm Hy lại gõ tiếp. Bất ngờ cô nghe được tiếng động lạ cùng với những tiếng loạt xoạt ở bên trong. Tim cô bỗng đập mạnh, cảm giác bất an khiến cô có chút mất bình tĩnh.
Từ tiếng gõ cửa trở thành tiếng đập cửa dồn dập. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều giống như đang tra tấn cô.
Tay cô bắt đầy run rẩy, 3 giây tới nếu vẫn không ai ra mở cửa, có khả năng Lâm Hy sẽ đạp cửa xông vào.
Một giây… hai giây… ba giây. Lâm Hy lùi về sau lấy đà chuẩn bị đạp cửa. Cô vừa chạy tới thì bất ngờ Hứa Dĩnh Hàn mở cửa bước ra, cô bởi vì mất đà mà cứ thế lao thẳng vào người hắn.
“Chậc! Nửa đêm rồi mà em còn tới tận phòng tôi để làm gì? Định ám sát tôi à?”