Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

“Cậu hai Tống.” Lâm Hy một lần nữa gọi anh với cái tên xa lạ này.

Nực cười là, sau khi biết toàn bộ chân tướng, Lâm Hy vẫn không dám tin là Tống Dương có thể làm ra mọi chuyện.

Tư liệu trong USB mà cô đọc vào đêm đó, hoàn toàn dập tan những hiểu biết của cô về người anh tôn quý này.

Anh ấy… sao có thể? Tống Dương mà cô biết không phải là người máu lạnh như vậy.

Tống Dương có phần hơi hoảng, muốn mở miệng nói chuyện nhưng giọng anh cứ như mắc kẹt nghẹn ứ ở trong cổ họng, lúc nói được thì giọng cũng đã trở nên khàn đặc: “Lâm Hy, em đừng gọi anh như thế nữa có được không? Chúng ta từ bao giờ lại trở nên xa lạ tới nhường này?”

Lâm Hy nhìn thẳng, mắt đối diện với Tống Dương, thanh âm phát ra không một câu từ nào mang tia ấm: “Ngay từ giây phút anh rắp tâm phản bội anh ấy, giữa chúng ta đã định sẵn là sẽ ở hai thái cực, không thể chung đường.”

Bước chân định tiến về phía cô chợt khựng lại, nhịp tim đập nhanh lại hỗn loạn khiến Tống Dương không khỏi cảm thấy đau nhói.

Anh không giấu nổi hai bàn tay đang run rẩy của mình, chỉ có thể nắm chặt để cô không nhìn thấy.

Tống Dương im lặng rất lâu, đến mức giọng nói cũng trở nên căng cứng, anh cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, đối mặt với cô: “Nhóc con, em lại đang muốn đùa gì nữa vậy hả?”

“Em tin là anh hiểu được ý tứ trong đó.” Bấy giờ, có thể nói Lâm Hy như biến thành một tảng băng lạnh đè nặng lên đống tâm tư đổ nát của anh.

Vẫn là cô tàn nhẫn, cô biết rõ người anh trước mặt này có tình cảm không hề đơn thuần với mình, thậm chí dửng dưng như không, lờ đi tấm lòng của anh.


Cô và anh quen biết nhau 7 năm, cùng trải qua sinh tử 7 năm, mối quan hệ cũng theo đó mà gắn bó 7 năm.

Nhưng tại sao nhiều năm như vậy, Lâm Hy vẫn không mở lòng cho anh cơ hội bước vào cuộc sống của mình?

Rất đơn giản, bởi vì không yêu chính là không yêu.

Trên đời này có một loại tình cảm mà cô chỉ muốn dành riêng tuyệt đối cho người anh tôn quý này, chỉ tiếc là… nó không phải tình yêu.

Lâm Hy nhắm nghiền hai mắt, lại hít sâu một hơi, lần nữa đối diện với anh: “Tống Dương.”

Cô gọi tên anh, lần này cô thật sự gọi tên anh chứ không phải ba chữ “cậu hai Tống” xa cách vời vợi kia.

Nhưng không hiểu tại sao, Tống Dương lại cảm thấy sợ, sợ ánh mắt lạnh tanh đó của cô khi nhìn anh.

Tống Dương dần dần không dám đối mặt với người con gái này nữa, anh cúi đầu xuống, cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng:

“Anh thừa nhận, anh thừa nhận là anh đã phản bội lão đại, anh thừa nhận rằng mình có dã tâm, nhưng vì cái gì mà có dã tâm… em có bao giờ thật sự nghĩ tới hay chưa?”

Càng về cuối, Tống Dương càng nâng tông giọng, tựa hồ như đang mất kiểm soát. Rồi sau đó, anh nhìn cô.

Lâm Hy vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng chưa bao giờ có đó mà nhìn anh như thế, muốn cô mở miệng chịu nói với anh dù chỉ một câu thôi, nhưng giờ phút này, đối mặt với Lâm Hy anh lại hèn nhát.

Anh sợ nếu phải nghe được quyết định cuối cùng của cô thì anh sẽ không chịu đựng nổi, anh sẽ sụp đổ mất.

Lâm Hy cong miệng cười, chỉ là ý cười không chạm được đến mắt, nhìn vào biểu hiện đó của cô thôi thì hốc mắt của Tống Dương đã đỏ lên rồi.

“Cần phải nghĩ hay sao?” Giọng cô nguội lạnh,

lại giống như đang đùa cợt. “Tâm là ở nơi anh, bất cứ ai cũng không thể tác động được đến, trừ khi là anh cho phép.”

Tống Dương một chữ cũng không hiểu, nói thế nào đây? Anh là đang cố tình không muốn hiểu. Anh là vì cô, nhưng cô lại vì hắn…

Từ trên sàn đài nhìn xuống, người đàn ông trầm lặng đang ngồi bắt chéo chân, dựa lưng vào sofa hút thuốc, mắt vẫn luôn dõi theo mọi diễn biến ở trên sân đài.

Sắc mặt Lâm Hy trầm tĩnh, ánh mắt vẫn không rời, nhẹ giọng nói: “Anh ấy là người đàn ông của em.”

Cô muốn nói cho anh biết, tình nghĩa nhiều năm của cô và anh dù có cảm động trời cao tới mức nào, cũng sẽ lụi tàn trong phút chốc nếu như anh dám đụng đến người đàn ông của cô.


Giọng cười khô khan của Tống Dương vang lên, anh tựa hồ đang thốt ra lời chế giễu tự đáy lòng mình.

Anh đỏ mắt, cúi đầu che đậy cảm xúc trong lòng: “Anh hiểu rồi, em không cần nói nữa.”

Lâm Hy có cảm giác cổ họng mình đau rát, hốc mắt hơi cay: “Tống Dương.” Cô nhỏ giọng gọi tên anh.

Tống Dương một lần nữa ngước lên, anh thấy rõ giọt lệ trong mắt Lâm Hy, vẫn không kìm được mà hỏi: “Nhóc con… hai chúng ta, còn có thể như trước đây không?”

Một giây, hai giây, ba giây… nước mắt Lâm Hy rơi xuống: “Không thể?”

Chỉ hai chữ thôi cũng khiến cho Tống Dương hoàn toàn chế.t lặng.

Đều tại sự ích kỷ của bản thân mà anh đã tự tay hủy hoại đi mối quan hệ gắn bó sâu đậm này, tự tay đẩy người con gái mà anh yêu mỗi lúc một xa anh.

Lúc nói ra câu đó, Lâm Hy đã không thể nào đối mặt được với Tống Dương nữa, ngay tức khắc quay người rời xuống khỏi sàn đài, bởi cô sợ, nếu ở thêm một giây nữa thôi cô sẽ thật sự không nỡ.

Hứa Dĩnh Hàn dụi dụi điếu thuốc sau đó đứng dậy đi tới đón cô.

Thấy được hốc mắt đỏ của Lâm Hy, hắn nâng mặt cô lên, nhíu mày: “Là vì cậu ta mà khóc sao?”

Khóe mắt Lâm Hy ươn ướt, cô ôm chặt cổ tay hắn, trả lời dứt khoát: “Em tiếc cho tình bạn của của chúng em.”

Hứa Dĩnh Hàn một tay ghì gáy cô, cúi đầu, giọng khàn đến mơ hồ: “Có hối hận không?”

Lâm Hy nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi kiên định nói: “Không hối hận.”

Tảng đá đè nặng trong tim Hứa Dĩnh Hàn như được tháo gỡ, hắn nhẹ nhõm thả lỏng cơ thể đang căng chặt của mình, sau đó ôm cô vào lòng.


Trong một khoảnh khắc, Hứa Dĩnh Hàn thật sự đã có cảm giác lo sợ, cô gái nhỏ của hắn và cậu hai không danh phận kia là tình cảm anh em sâu đậm khiến trời đất cũng phải cảm động. Hắn sợ vị trí của hắn ở trong lòng cô vẫn không bằng được Tống Dương.

Nhưng thật may, thật may là cô đã chọn hắn.

Hứa Dĩnh Hàn bình phục hơi thở, áp sát mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có thể cảm nhận được hàng mi hơi ướt khẽ run. Hắn lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của cô.

“Em đừng đi gặp cậu ta nữa, những việc còn lại, hãy cứ giao cho anh.” Hắn thật sự không muốn Lâm Hy có bất cứ liên quan gì đến đứa con trai của nhà họ Tống này nữa.

Lâm Hy nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, cảm xúc cũng trở nên rối loạn, một lần nữa ngước mặt lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn: “Được.”

Hắn càng ôm chặt Lâm Hy hơn, nhưng ánh mắt dường như đã xa xăm, lại thâm sâu khó lường.

Hứa Dĩnh Hàn lia cặp mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững nắm chặt hai tay trên sàn đài, hắn nhếch lên một nụ cười trào phúng, cụp mắt nhìn xuống chiếc USB trên tay mình.

Với bản lĩnh của hắn, nếu không phải hắn cho phép Lâm Hy từng bước tiếp cận mình thì làm sao cô có thể dễ dàng xem được tư liệu trong đó.

Giác quan nhạy bén vốn đã đánh hơi được điểm khác thường từ trong ánh mắt của Lâm Hy, ngay khi cô vừa mới bước vào phòng bao.

USB là hắn cố tình để cho Lâm Hy nhìn thấy.

Suy cho cùng thì Hứa Dĩnh Hàn vẫn là Hứa Dĩnh Hàn, hắn có thể cưng chiều thỏa hiệp với một mình cô gái nhỏ của hắn, nhưng sẽ tuyệt đối không nương tay với bất cứ kẻ nào dám tính kế bẫy mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận