"Dĩnh Hàn… Dĩnh Hàn… "
“Hả?..” Lão đại tổ chức bừng tỉnh sau cơn kinh hoàng, sau đó thì cười gượng gạo nhìn Lâm Văn.
Đúng lúc này, Lâm Quyền bỗng lên tiếng: “Chị à, đây là mẹ của em, bà ấy tên Chỉ Nhược.”
Hứa Dĩnh Hàn thầm cảm tạ trời đất, Lâm Quyền cứ như một vị cứu tinh kịp thời giúp hắn thoát khỏi tình huống khó xử rối rắm hiện tại.
Nhưng thế quái nào mà hắn thà cảm tạ trời đất cũng không muốn cảm tạ công lao của Lâm Quyền.
Xem ra, hai anh em họ về sau cần phải bồi đắp tình cảm.
Lâm Hy nhìn thấy ánh mắt trìu mến của bà đang đặt lên người mình, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, sau đó cô mỉm cười, một nụ cười rất mĩ mãn: “Con chào dì.”
“Ừ… Hy nhi đó à?”
Hy nhi? Bà ấy gọi cô là… Hy nhi?
So với cảm xúc nóng ran đang dâng trào trong lòng Lâm Hy thì bên phía Hứa Dĩnh Hàn có phần thẩm thỏm hơn nhiều chút.
Cũng may là ngày hôm qua hắn không lộ mặt, nếu không thì…
“Cậu trai trẻ đây chắc hẳn là con rể của nhà chúng ta rồi đúng chứ?” Chỉ Nhược lúc này mới để ý đến chàng thư sinh nhã nhặn bên cạnh Lâm Hy, lên tiếng hỏi.
Tâm trạng thấp thỏm của Hứa Dĩnh Hàn bấy giờ mới vơi đi một nửa, nhưng chẳng mấy chốc đã bị thay thế bởi cảm xúc muốn giết người.
“Mẹ vừa mới nói cái gì cơ? Anh ta mà trẻ á? Anh ta già hơn con tận 9 tuổi đấy?”
“Phụt!” Lâm Hy phút chốc phì cười, nhưng rất nhanh đã biết điều mà nuốt ngược tiếng cười vào trong.
Lâm Văn đứng ở một bên không thể chấp nhận được với thái độ này của Lâm Quyền, liền lạnh giọng chỉnh đốn: “Quyền Quyền! Nói năng tùy hứng cũng phải biết lễ nghĩa, cậu ấy là anh rể của con!”
Khuôn mặt Lâm Quyền thoáng chốc ỉu xìu, không khó để nhìn ra lời nói của Lâm Văn thật sự rất có uy lực, dù không vui nhưng cậu vẫn nhanh chóng lễ phép đáp lời: “Dạ, là con thất lễ.”
Hứa Dĩnh Hàn vốn dĩ không hề để bụng, thế nhưng để cậu em này chịu sự giáo huấn một chút thì cũng rất tốt, rất vừa lòng hắn.
Hứa Dĩnh Hàn chỉnh trang lại cà vạt, sau đó tiến lên một bước, trịnh trọng giới thiệu bản thân: “Chào bác gái, con là…”
“Ấy! Cậu trai trẻ khôi ngô kia sao mà trông quen mắt thế kìa?” Hứa Dĩnh Hàn còn chưa kịp giới thiệu xong thì mọi sự chú ý của Chỉ Nhược đã chuyển hướng tới chàng trai đang đứng nghiêm chỉnh ở ngoài sân biệt thự.
Hàn Tam?
Hứa Dĩnh Hàn không khỏi nuốt “ực” một cái, không lẽ nào bà ấy…
“Bà trông thấy người nào mà quen?” Lâm Văn nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
Ngay cả Lâm Hy và Lâm Quyền lúc này cũng tò mò mà hướng mắt về phía ngoài sân cỏ, chỉ thấy Hàn Tam, Hàn Tứ cùng với mấy đám người mà ông lớn cử đi theo cùng.
Bà ấy quen biết ai trong số đó sao?
Hứa Dĩnh Hàn hắn cuống đến mức thật sự muốn thả bom cả căn biệt thự này để dời đi sự chú ý của bà ra khỏi Hàn Tam, rất muốn nhanh miệng để cắt đứt ánh mắt đó, thế nhưng dường như tổ tiên ông bà không muốn độ hắn.
“Bác gái à, con…”
“Ai da! Nhớ rồi, nhớ ra rồi…” Chỉ Nhược cứ như thể gặp được tổng thống, không chừa cho Hứa Dĩnh Hàn một cơ hội đã đi một mạch ra ngoài với tâm trạng đầy phấn khích, trên tay còn đang cầm chiếc muôi.
Trong một thoáng, Hàn Tam dường như cũng đánh hơi ra được nguy hiểm sắp sửa cận kệ, anh ta theo phản xạ quay ngoắt đầu lại, liền nhìn thấy một màn đáng sợ này.
Đây chẳng phải là người phụ nữ mà hồi hôm qua vừa mới chửi anh và lão đại là cái tên thất đức sao? Sao bà ta lại ở đây?
Một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu Hàn Tam, nhất là khi trông thấy bộ dạng của bà một tay cầm muôi, trên người đeo chiếc tạp dề, khuôn mặt lạnh băng kèm theo đó là điệu cười mà chính cả Hàn Tam cũng không thể nhìn ra được nó có bao nhiêu phấn khích bao nhiêu phẫn nộ.
Hàn Tam bất giác lạnh gáy, vừa hay lại bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Hứa Dĩnh Hàn, cuối cùng anh ta cũng giác ngộ.
Lão đại à, năm nay hạn lớn rồi.
Hàn Tam thầm cầu trời khấn phật thay cho vị lão đại mặt lạnh tôn quý, đồng thời cũng đã tiên tri ra được kết cục tiếp theo của mình.
Thôi thì… chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện của lão đại cũng là chuyện của mình, chuyện không phải của mình cũng là chuyện của mình…
“Cậu kia!” Chỉ Nhược bỗng nhiên lớn tiếng gọi.
Hàn Tam thoáng chốc giật mình, đứng thẳng người không dám hó hé.
Người phụ nữ trước mặt anh ta rõ ràng là diễm lệ, cả người đều toát lên một vẻ hiền dịu ôn nhu, thế nhưng trong mắt Hàn Tam hiện tại, bà với mụ xiêm la giống nhau đến tận tám phần.
Hàn Tam có cảm giác, chiếc muôi trên tay của bà rất nhanh thôi có thể sẽ giáng xuống đầu anh.
Hứa Dĩnh Hàn không thể thấy chết không cứu, hắn nhanh tay lẹ chân đi đến muốn bắt chuyện với bà, thế mà liền bị Chỉ Nhược ấn đầu đẩy ra.
Lâm Hy bấy giờ mới bắt đầu căng thẳng, cô túm lấy cổ tay Hứa Dĩnh Hàn, nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu với hắn.
Cô nào có biết hắn và Hàn Tam đang thấp thỏm chuyện gì.
Hứa Dĩnh Hàn chỉ đành méo mặt nhìn Hàn Tam từng bước từng bước bị dâng đến miệng hổ. Thầm cầu mong sao cho cậu ta qua được kiếp nạn lần này, sau khi trở về nhất định sẽ khen thưởng hậu hĩnh.
Cho đến khi khoảng cách giữa bà và Hàn Tam chỉ còn khoảng nửa mét, Hàn Tam sợ đến mức nín thở. Mỗi một bước chân của bà nó giống như một sợi dây đang rút ngắn tuổi thọ của anh ta vậy, chưa kể ánh mắt của bà ta nhìn anh rất nguy hiểm, Hàn Tam sợ chết khiếp.
Ngày thường rút dao nổ súng anh không sợ, nay lại vì chột dạ mà sợ một người phụ nữ không có một chút khả năng đe dọa này, thật mất mặt!
“Cô… cô à…” Hàn Tam lắp bắp gọi bà, chân cũng theo phản xạ mà lùi về sau.
Còn chưa tới bước thứ hai thì…
“Ôi trời… thần hộ mệnh của tôi.” Chỉ Nhược đột nhiên nắm lấy hai tay Hàn Tam như cảm tạ, sau đó càng vui mừng mà nắm chặt hơn: “Cuối cùng tôi cũng gặp lại cậu.”
“Hờ hờ…” Hàn Tam gượng gạo cười, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh vô thức nhìn sang lão đại của mình, chỉ thấy hắn nhướng mày nhún vai một cái.
Xem ra Hứa Dĩnh Hàn cũng không hiểu.
“Chỉ Nhược, chuyện là như thế nào!” Lâm Văn trầm giọng hỏi tới, có vẻ rất không hài lòng.
Chỉ Nhược không hề kiêng kỵ mà nói huỵch toẹt ra hết cho ông nghe: “Ông à, ông biết không? Nhờ có cậu ấy kịp thời giải vây mà ngày hôm nay tôi mới thoát được kiếp nạn No.1 Hot search đấy, ông cũng phải cảm ơn cậu ấy đi.”
“Làm càn!” Lâm Văn đột nhiên tức nhận, khiến cho bầu không khí ngay tức khắc căng thẳng, sau đó thì ông cũng chợt nhận ra tình cảnh hiện tại không phù hợp để giải quyết chuyện gia đình, giọng ông dần dần bình tĩnh lại, lạnh lùng quét mắt về phía vợ mình: “Không được có lần sau!”
“Biết rồi mà, lần sau tôi hứa sẽ cẩn thận.” Đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Lâm Văn mong muốn.
Cũng đúng thôi, nếu như cấm được bà ấy thì đến tận bây giờ ông cũng đâu phải ngày đêm đau đầu như thế. Lâm Văn hết cách thở dài, ông quay người đi thẳng vào trong.
Hứa Dĩnh Hàn mãn nguyện gục đầu xuống vai Lâm Hy, cuối cùng thì tổ tiên cũng chịu độ hắn rồi.
Xâu chuỗi lại mọi diễn biến vừa rồi, Lâm Hy giống như đã ngộ ra điều gì đó, cô nhướng mày cười, cụp mắt nhìn xuống cái đầu của chồng cô: “Anh vừa mới làm chuyện gì xấu xa không thể chấp nhận được à?”
Hứa Dĩnh Hàn tức khắc đứng thẳng dậy, nói:
“Không phải ba còn đang đợi chúng ta vào nhà ăn cơm sao? Anh vô trước.”
Lâm Hy nhịn không được bật cười, hắn mà cũng có lúc khẩn trương đến như vậy?
“Dì à, chúng ta vào trong thôi.” Lâm Hy dịu dàng đi tới, chính là đang muốn cứu Hàn Tam một mạng.
“Ừm, con chờ dì một chút.” Trả lời Lâm Hy xong, bà quay sang nhìn Hàn Tam hỏi: “Hay cậu cũng vào trong dùng bữa với chúng tôi luôn đi, tôi cũng không thể chỉ nói lời cảm ơn bằng miệng với cậu được.”
“A… dì à, anh ấy còn có việc, đúng không anh?” Lâm Hy liếc mắt ra hiệu cho Hàn Tam, anh ta cũng hiểu ý gật đầu lia lịa.
“Đúng đúng, tôi còn có việc, hay để dịp khác đi ha?” Dù có là đãi ngộ đặc biệt đi chăng nữa thì trong tình huống này Hàn Tam cũng tự hiểu, anh ta không thể nhận lời của Chỉ Nhược được.
Nói đúng hơn là anh ta không dám.
“À…” Sau đó, bà và Lâm Hy quay người vào trong.
Vừa vào trong đã thấy một bàn ba người ngồi nghiêm chỉnh đợi sẵn, chỗ ngồi của Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn đúng hơn là phải xếp cùng nhau, nhưng chẳng biết Lâm Quyền từ lúc nào đã nhanh chân dành chỗ, ngồi kế bên cạnh Hứa Dĩnh Hàn.
Cô còn không hiểu tâm tư của em trai sao? Chậc! Thù dai thật đấy.
Lâm Hy kéo ghế ngồi xuống phía đối diện hai anh em họ, Chỉ Nhược ngồi bên cạnh cô, Lâm Văn ngồi ở giữa lúc này mới lên tiếng: “Vì nghe tin hai con sẽ tới mà bà ấy đã thức từ bốn giờ sáng để chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn như thế này đấy, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của hai con.”
Lâm Hy nhẹ giọng mỉm cười, nhìn Chỉ Nhược nói: “Vất vả cho dì rồi.”
Hứa Dĩnh Hàn cũng cảm kích thấp giọng: “Cảm ơn bác gái vì bữa ăn ngày hôm nay, con và Lâm Hy sau này chắc chắn sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người.”
Lâm Quyền đang lười biếng dựa người vào lưng ghế, nghe vậy liền bật nhổm người lên:
“Chứ anh định sẽ giấu chị ấy ở tổ chức mãi mãi à?”
“Quyền Quyền!” Lâm Văn không vui gằn giọng.
“Vâng…” Lâm Quyền kín đáo liếc nhìn Hứa Dĩnh Hàn, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Hơn 30 phút ở bàn ăn, Hứa Dĩnh Hàn bị cậu em làm khó đủ điều, chủ yếu là để xả giận, không có gì quá đáng, nhưng mà bữa cơm này hắn vẫn nuốt không trôi.
Lâm Hy nhìn ra được, hắn đã rất nhẫn nại với Lâm Quyền.
Từ dưới bàn ăn, cô với chân đến muốn xoa dịu tâm trạng của hắn một chút, nhưng dường như cách này không có hiệu quả, đang định thu chân về thì…
“Mẹ à, nhột…”
“Nhột cái gì? Cái gì nhột?” Chỉ Nhược khó hiểu hỏi con trai.
Lâm Hy giật nảy một cái, lúc này cô mới biết là mình xoa dịu nhầm người, liền khẩn trương thu chân mình lại nhưng chẳng may đầu gối cô lại vấp trúng cạnh bàn, kêu lên một tiếng “cốc” rất lớn.
“Ui da!”
“Ây… có sao không con?” Lâm Văn lo lắng hỏi.
Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới nhận ra điều khác thường, phút chốc liền đưa tay sờ lên mũi mình, cười một cách kín đáo.
Lâm Hy ghét bỏ lườm hắn, trả lời ông: “Dạ con không sao, tại con bất thẩn thôi ạ.”
“Ừ.” Lâm Văn lúc này mới yên tâm, mọi người lại tiếp tục dùng bữa.
Chẳng bao lâu, Lâm Văn nói: “Con rể à.”
Hứa Dĩnh Hàn nghe thấy ông gọi mình, liền vội nuốt xuống miếng cơm: “Dạ bác cứ nói.”
“Còn gọi là bác sao?” Lâm Văn mỉm cười nhìn Lâm Hy rồi lại nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Mắt Hứa Dĩnh Hàn thoáng chốc sáng rực, nhanh chóng chỉnh lại lời nói: “Dạ, ba có gì cần căn dặn?”
“Gọi ba thuận miệng đấy.” Lâm Quyền lẩm bẩm một câu, nhưng Hứa Dĩnh Hàn không để bụng, bởi hắn đang rất vui.
Lâm Văn hài lòng nói tiếp: “Hai đứa đã lỡ tới đây rồi thì tối nay hãy ở lại, Hy nhi con bé rất thích cá nướng do Quyền Quyền làm, đám trẻ các con tối nay hãy ngồi lại bầu bạn một lần đi, cũng coi như là… giải quyết mâu thuẫn của nhau.” Lời này là dành cho con trai ông và Hứa Dĩnh Hàn.
Hắn làm sao không nghe ra được ý tứ trong đó, nhưng hắn vẫn vui vẻ nhận lời.
“Được ạ.”
…
Sẩm tối, Lâm Quyền dẫn chị gái cùng Hứa Dĩnh Hàn ra ngoài bờ sông ở gần ngôi biệt thự.
Lâm Hy thỏa mãn hít thở không khí trong lành, cô rất thích nơi này, nó mang lại cho cô cảm giác rất dễ chịu, lại cũng rất yên lòng.
“Cẩn thận một chút.” Hứa Dĩnh Hàn cứ như một người cha tần tảo đang dắt trẻ con trong nhà đi dạo, Lâm Hy lại còn là một người khá vụng về, sớm muộn gì cô cũng vấp phải đâu đó cho xem.
“Anh cảm thấy nơi đây thế nào?” Lâm Hy hỏi.
Hứa Dĩnh Hàn như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ nói: “Nếu như em thích, lúc nào cũng có thể trở về.”
Lâm Hy vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn: “Em rất thích nơi này!”
Hứa Dĩnh Hàn nghiêng đầu đặt lên trán Lâm Hy một nụ hôn, cưng chiều nói: “Anh không ngại việc ở rể.”
“Nếu thật sự có ngày đó, anh cứ chờ bị tôi hành chết đi.” Lâm Quyền vốn đứng không xa, bọn họ nói gì cậu đều nghe thấy hết, xem cậu là cây cảnh không tai không mắt thật à? Trời còn chưa tối hẳn đâu nhé.
Khuôn mặt Hứa Dĩnh Hàn thoáng chốc đen hơn đít nồi, hai tay nắm chặt đến mức nổi gân, nhưng hắn chỉ nhìn Lâm Quyền như muốn ăn tươi nuốt sống chứ không đả động gì đến cậu.
Lâm Hy thấy lạ liền lay lay hắn hỏi: “Anh sao vậy?”
“Anh đang niệm chú.”
“Hả?” Lâm Hy nhíu mày, ngay sau đó thì khóe môi cong lên: “Anh niệm cái gì chú cơ?” Lời này là trêu hắn.
Hứa Dĩnh Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không được sát sinh… không được sát sinh… không được sát sinh…”
“Phì!” Lâm Hy tức cười trước bộ dạng muốn phát tiết mà không làm gì được của hắn, cô vỗ vỗ vai hắn chép miệng tuyên dương: “Tốt! Anh suy nghĩ được như vậy là tốt.”
“Không!” Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên trả lời một câu như vậy, khiến Lâm Hy nhất thời ngưng bước.
Hứa Dĩnh Hàn: “Anh đang nghĩ, giết người thì ở tù mấy năm!”
“Ực…” Lâm Hy tái mặt nuốt ực một tiếng, lão đại lần này thật sự đã nhịn đến cực hạn rồi.
Từ đằng xa, một chiếc việt dã màu đen chầm chậm chạy tới, còn chưa đến nơi thì người trong xe đã không thể nhịn được mà vẫy vẫy tay về phía Lâm Hy hét lớn: “Nữ chủ à, bọn em đến rồi đây.”
Lại là con bé đó nữa sao? Hứa Dĩnh Hàn quay đầu nhìn sang Lâm Hy, hỏi: “Sao bọn họ cũng tới nữa vậy?”
Lâm Hy cười cười, dùng hai ngón tay giãn hàng lông mày nhăn nhúm của hắn ra, nhẹ giọng nói: “Là em bảo bọn họ tới, hôm nay là sinh nhật của A Phong và Doãn Tử, em nên làm chút gì đó cho bọn họ.” Nói rồi cô càng ôm chặt cánh tay của Hứa Dĩnh Hàn hơn, thấp giọng nói tiếp: “Dĩnh Hàn à, bọn họ… đối xử với em rất tốt.”
“Lâm Hy.” Hứa Dĩnh Hàn đột ngột xoay người, hai tay ôm bả vai cô: “Anh không mù, anh có thể tự nhìn ra được, bọn họ đã đối xử rất tốt với em.”
Lâm Hy sửng sốt: “Em chỉ là…”
“Em sợ cái gì?” Hắn hỏi.
“Em…”
Hứa Dĩnh Hàn bất giác thở dài, hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Không phải anh đã từng nói, dù là trước đây hay sau này, anh đều sẽ không giận em sao?”
Lâm Hy không biết phải trả lời hắn như thế nào, vậy nên cô chỉ cúi đầu im lặng.
Hứa Dĩnh Hàn cũng không gượng ép, hắn vỗ nhẹ lên khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: “Tiếp khách thôi, cô gái nhỏ.”
…
Bày biện nướng cá xong xuôi thì cũng đã hơn sáu giờ.
Bọn họ trải bạt ngồi ở bên cạnh đống lửa gần hồ cùng nhau trò chuyện.
Phía trên là Doãn Tử và A Phong, sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, thế nhưng lại chênh lệch nhau tận 9 tuổi.
Theo thứ tự tiếp đó là Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn.
Đối diện là Minh Lễ, Viễn Minh.
Dọc theo sau đó nữa chính là Lâm Quyền, còn có cả… Hàn Tam, Hàn Tứ.
Qua một hồi chờ đợi, Lâm Hy cuối cùng cũng lọ mọ cắm nến xong: “Nào, chuẩn bị cắt bánh thôi.”
Bọn họ cùng nhau rôm rả hát chúc mừng sinh nhật A Phong cùng Doãn Tử, cho tới khi câu hát cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay cùng hò hét vang lên.
“Hú!.. chúc mừng sinh nhật A Phong, Doãn Tử.”
“Chúc mừng… chúc mừng…”
“Nào, mau ước đi.”
“…” Sau đó thì, Doãn Tử đã ước, nhưng A Phong thì không.
Anh ấy chỉ lẳng lặng một bên thầm ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Tử rồi mỉm cười, cho đến tận khi cô bé ước xong, A Phong mới tiếc nuối rời mắt.
“Lộ liễu quá rồi đấy.” Lâm Hy nhỏ giọng trêu chọc người anh, cũng không thắc mắc lý do vì sao mà A Phong không ước.
A Phong đã bị cô em của mình trêu chọc không ít lần, sớm cũng đã thành quen, anh hơi nghiêng người về phía Lâm Hy thầm nhờ vả.
“Lát nữa em giúp anh giữ chân đám Viễn Minh lại, anh có chuyện muốn nói với Doãn Tử.”
Wow! Tỏ tình rồi! Tỏ tình rồi!
Đó là suy nghĩ của Lâm Hy chứ thật ra cô cũng không chắc lắm, nhưng cô vẫn rất vui.
“Được, hãy cứ giao cho em, chúc anh may mắn.” Lâm Hy phấn khích nhếch mày với anh, cô vui đến mức lúc quay đầu lại liền chui tọt hẳn vào lòng của Hứa Dĩnh Hàn dụi dụi, khóe miệng vẫn chưa tản hết nụ cười.
“Dưa chín rồi sao?” Hứa Dĩnh Hàn cười cười hỏi.
“Ừm, ngọt nữa là đằng khác.” Lâm Hy ngẩng mặt từ trong lòng hắn trả lời.
“Ôi!”
Doãn Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, Lâm Hy giật mình quay lại thì thấy chiếc bánh kem trước mặt A Phong đã bị rớt ụp xuống đất.
“A Phong à, em xin lỗi, anh còn chưa kịp cắt bánh kem mà em đã hậu đậu rồi.” Doãn Tử ỉu xìu nhận lỗi với A Phong, giây sau nói: “Nhưng rõ ràng là em chỉ muốn chỉnh lại chiếc bánh kem của mình thôi, thế nào mà lại làm rớt luôn cả bánh của anh.”
A Phong nhẹ giọng vỗ vai Doãn Tử: “Một chiếc bánh kem thôi mà, không sao.”
Mặc dù nói vậy nhưng Doãn Tử vẫn cảm thấy rất có lỗi, cô bé nhìn chiếc bánh kem be bét mà sắp khóc tới nơi.
Bất ngờ Minh Lễ nói: “Sao tôi cứ cảm thấy, có cái điềm gì đó chẳng lành, không phải người xưa thường hay quan niệm rằng, đổ vỡ là điềm xui sao?”
“Nói bậy!” A Phong nghiêm giọng nói với Minh Lễ: “Cậu đừng có mà mê tín quá, bánh kem thì lấy đâu ra vỡ, đừng có mà dọa Doãn Tử.”
“Thì…” Minh Lễ tức khắc cứng họng, nhưng rồi vẫn cương quyết nói: “Không phải cũng có đổ đó sao? Tôi chỉ là linh cảm thôi mà.”
Viễn Minh nhận thấy tình hình căng thẳng, liền muốn phá tan bầu không khí áp bức này, thế nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại vô thức thốt ra một câu khiến ai nấy đều sửng sốt.
“Nào nào, đừng nói đến chủ đề đó nữa. Mà cậu nhắc làm tôi mới để ý nha, sao hôm nay trùng hợp thế nào mà cả A Phong và Doãn Tử đều mặc đồ đen vậy kìa? Bình thường không phải là hai người này đều rất kỵ đụng hàng hay sao? Ây! Mà hình như màu đen nó xui hay sao ấy? Ưm…”