“Anh bớt nói lại vài câu đi Viễn Minh, em thấy anh đây là đang hùa theo Minh Lễ để dọa mọi người thì đúng hơn đấy.” Doãn Tử kịp thời đưa tay bịt miệng Viễn Minh lại, tay kia còn cố tình ghì chặt phía sau gáy anh, Viễn Minh muốn thoát cũng khó.
“Ưmmm…”
Doãn Tử nhíu mày, giây sau cô bé liền cao giọng: “Hả?”
“Ưm… ưm…” Viễn Minh vì bị Doãn Tử bịt miệng mà không ngừng ú ớ, còn Doãn Tử không biết là đang giả ngơ hay thật sự bị ngốc mà lại bày ra vẻ mặt khó hiểu mất kiên nhẫn kia.
Cô bé lại một lần nữa nói lớn: “Anh vừa mới nói cái gì cơ?”
Bất quá, Viễn Minh chỉ đành dạy dỗ lại cô em này một chút, lần này anh không ú ớ chi cho mất công, trực tiếp há miệng cắn mạnh một cái vào lòng bàn tay Doãn Tử.
“Áaaa… Viễn Minh! Anh là chó sao? Sơ hở đi cắn người vậy hả?” Doãn Tử ôm chặt bàn tay in rõ dấu răng sâu hoắm, là thành quả do Viễn Minh để lại.
“Ai mượn em chọc phải chó làm gì?” Nói xong câu đó thì Viễn Minh cũng không dám ngồi gần Doãn Tử nữa, anh ta nhanh chóng đánh bài chuồn xuống chỗ Hàn Tam, Hàn Tứ ngồi.
Doãn Tử có cảm giác đầu mình sắp sửa bốc hỏa tới nơi, đang định mở miệng hơn thua tiếp thì bỗng bàn tay vừa bị Viễn Minh cắn rất nhanh đã được A Phong nhẹ nhàng nắm lấy.
Một loại cảm xúc mâu thuẫn không ngừng đấu tranh ở sâu bên trong Doãn Tử, cô cũng không rõ nó là loại cảm xúc gì, chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi như có dòng điện chạy dọc toàn thân.
Cho đến khi cảm nhận được từng đợt từng đợt nóng hổi, lúc này Doãn Tử mới ý thức được, người đàn ông trước mặt mình ngạo nghễ đến nhường nào, bấy giờ lại nghiêm túc cẩn trọng, dịu dàng thổi lên vết cắn trên tay cô.
“Có đau không?” A Phong hỏi.
Doãn Tử thoáng giật mình: “Hả? Không… không đau…”
Nói xong cô lại cảm thấy có chút hối hận.
“Doãn Tử à, mày khẩn trương cái gì chứ?” Doãn Tử nhắm lại đôi mắt, cô bé thầm tự giễu chính mình.
Bất ngờ A Phong lạnh giọng: “Lần sau mà cậu còn dám thì cứ chuẩn bị tinh thần đi gặp bác sĩ nha khoa đi!”
Ánh mắt cảnh cáo của A Phong khiến Viễn Minh phút chốc rụt cổ, nhìn sang lại thấy cô em út của mình đang đắc ý, anh ta thoáng chốc bĩu môi.
Hai người cấu kết với nhau chứ gì? Được lắm!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Viễn Minh nào dám tỏ thái độ trước người anh cả mặt mày u ám này, anh ta miễn cưỡng cười hề hề, sau đó thì khách sáo nói: “Biết rồi biết rồi, về sau nhất định không động đến người của anh.”
Người của anh?
Doãn Tử chợt khựng lại một lúc, cố gắng vận não để hiểu ý tứ trong câu nói của Viễn Minh.
A Phong lúc này cũng kín đáo quan sát từng biểu hiện trên gương mặt Doãn Tử.
Hình như là… mặt và tai đều đỏ lên hết rồi.
A Phong bất giác nhoẻn miệng cười, tính toán lát nữa làm sao tách đám Viễn Minh ra khỏi Doãn Tử.
Doãn Tử nghĩ không ra đáp án thì liền bực bội không thèm đoán nữa, định bụng sẽ đổi chỗ ngồi sang phía Lâm Hy, nhưng lúc này cô bé lại không nhìn thấy nữ chủ của mình đâu hết, cả cái tên mặt lạnh Hứa Dĩnh Hàn cũng không thấy đâu.
Hừ! Anh ta lại chiếm trọn nữ chủ làm của riêng rồi.
Doãn Tử đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, lại phát hiện ra hai người đó đang một trái một phải ngồi ở đồi cỏ cách chỗ bọn họ không xa.
Đám người ở đây không có ai là cùng chung chí hướng với cô cả, đã vậy còn cứ thích chọc giận cô.
Hứ! Đã thế, tôi đi sang đó với nữ chủ của tôi.
Suy nghĩ vừa lóe lên như vậy, chân Doãn Tử đã phản xạ bước nhanh về hướng Lâm Hy cùng Hứa Dĩnh Hàn.
“Ấy, Doãn Tử, em để cho hai người họ có không gian riêng tư đi, khó khăn lắm bọn họ mới có thể giải quyết được hiểu lầm, em không nên làm phiền họ.” A Phong sớm đã đoán được cô bé Doãn Tử này thế nào cũng sẽ đi kiếm nữ chủ của mình mách lẻo, vậy nên, vẫn là anh nhanh hơn một bước.
Doãn Tử suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời của A Phong nói cũng rất có lý, chỉ có điều, hình ảnh đập ngay vào mắt Doãn Tử lúc này nó còn có lý hơn nhiều so với những gì mà A Phong đã nói.
Lần này không kịp để A Phong hành động, Doãn Tử đã chạy một mạch về phía hai con người kia.
“Doãn…” Lời nói đã lên đến miệng thế nhưng vẫn phải nuốt gọn vào trong, A Phong cúi đầu cười nhẹ một tiếng, giây sau cũng sải bước đi về phía Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn.
"Xin lỗi… "
Hứa Dĩnh Hàn và Lâm Hy đang thì thầm to nhỏ gì đó thì bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Hy thoáng giật mình.
Hứa Dĩnh Hàn có chút bất mãn: “Chuyện gì?”
Doãn Tử chán ghét lườm hắn: “Chuyện cũng không có gì, chỉ là, tôi muốn mượn nữ chủ của mình năm phút có được không?”
“Nếu tôi nói không được thì sao?” Hứa Dĩnh Hàn một tay nhét túi quần, tay kia ôm eo Lâm Hy, khóe môi bấy giờ còn cong lên một độ cong nhất định, đây rõ ràng là hắn chỉ đang muốn trêu chọc Doãn Tử.
Lâm Hy thật hết cách với hai con người này, sao mà lại đấu khẩu không biết chán như thế chứ?
Bất ngờ Doãn Tử tiến lên một bước, giây sau liền chụp lấy cổ tay Lâm Hy, nói: “Tôi hỏi cho có lệ, ai cần anh đồng ý?”
Nói rồi, cô bé liền kéo Lâm Hy về phía mình, Hứa Dĩnh Hàn cũng không có ý đấu lại, chỉ cười cười như ẩn ý.
Hắn cũng ngại phải đấu võ mồm mãi với cô bé không biết kính trên nhường dưới này, vẫn nên đợi gã A Phong đến hốt về thì hơn.
“Tiểu Tử…”
Doãn Tử thoáng chốc giật mình, nhất thời vẫn chưa dám quay đầu lại: “Em không quay về đâu, em ở đây với nữ chủ cơ.”
A Phong thở dài, anh bất đắc dĩ lắc đầu đi đến trước mặt Doãn Tử: “Không được loạn, anh cho em đúng năm phút, mau tranh thủ đi.”
Được sự cho phép của A Phong, Doãn Tử cười hì hì sau đó thì kéo Lâm Hy ngồi xuống.
“Quấy rầy hai người rồi, tôi không kịp cản em ấy.”
Hứa Dĩnh Hàn nghe được lời này, khóe môi bất giác cong lên, hình như là… hắn cũng thường có kiểu dung túng cho Lâm Hy giống như vậy.
“Không sao, đúng năm phút nhớ dẫn người đi là được.”
A Phong: “…”
“Chuyện gì mà trông em nghiêm túc như vậy hả?” Lâm Hy để ý từ đầu đến giờ Doãn Tử vẫn luôn trong trạng thái kín kín đáo đáo, cô cũng chẳng biết là chuyện gì.
“Nữ chủ à, chị quên mất lời dặn của em rồi có đúng không?” Cô bé nhíu mày hỏi.
Lâm Hy: “???”
“Lời dặn nào cơ?”
“Chậc!” Doãn Tử chép miệng cau có một lúc, giây sau liền cởi áo khoác ngoài ra, nói: “Chị nâng hông lên một chút.”
Với tính cách của Doãn Tử, nếu Lâm Hy không chịu làm theo thì e là con bé này sẽ càm ràm cô mãi thôi.
Lâm Hy theo đà nhấc hông cao lên một chút, Doãn Tử liền lót chiếc áo khoác ngoài xuống phía dưới cho cô.
Với loạt hành động này, bọn họ đã thành công thu hút được sự chú ý của hai người đàn ông đang đứng bên cạnh.
A Phong liếc mắt ra hiệu cho Hứa Dĩnh Hàn, hắn lại lắc đầu nhún vai một cái.
“Được rồi, chị ngồi xuống đi.”
Lâm Hy chớp chớp đôi mắt nhìn Doãn Tử, cô ngơ ngác mất một lúc mới chỉ tay xuống chiếc áo của cô bé rồi nói: “Là… chỉ có vậy thôi hả?”
“Vâng ạ.” Bộ dạng nghiêm túc này của Doãn Tử khiến Lâm Hy muốn bực cũng không thể bực nổi.
Lâm Hy dở khóc dở cười, định nói gì đó thế nhưng bất ngờ lúc này Doãn Tử lại ghé sát lại gần cô hơn một chút, sau đó nói nhỏ: “Nữ chủ à, sao chị không biết chăm chút gì cho bản thân hết vậy, có chồng thì càng phải để ý chứ?”
“Sao chị nhớ, em vẫn còn chưa kết hôn cơ mà?”
Doãn Tử: “…”
“Chị không cần phải trêu chọc em, em chưa kết hôn nhưng mà kinh nghiệm em có, em bảo chị này, mai mốt không được ngồi bệt như thế nữa có biết chưa? Ngồi lâu sẽ rất hại, chị nên kiếm miếng gì đó mềm mềm mà lót.”
“Hửm?” Lâm Hy hơi nheo mắt nhìn Doãn Tử, cả hai con người phía trên cũng nổi hứng bà tám mà vểnh tai lên hóng chuyện.
Lâm Hy cười cười: “Vậy em nói tôi nghe xem, tại sao lại phải cần lót mấy cái thứ này?”
Doãn Tử lại càng rút ngắn khoảng cách với Lâm Hy hơn nữa, giây sau liền hạ giọng: “Đỡ thâm.”
“Khụ…”
Ngay khoảnh khắc này, Hứa Dĩnh Hàn mất tự nhiên ho nhẹ một cái, nhưng một mặt của A Phong thì lại khác hoàn toàn.
Từ mặt cho đến tai đều đỏ bừng như trái cà chua chín, mặc dù vừa nãy Doãn Tử đã hạ âm đi rất nhiều thế nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cho dù là bịt tai thì anh vẫn có thể nghe rõ.
“Được rồi tiểu Tử, năm phút của em đã hết, mau đứng dậy rồi quay trở về cùng anh.” A Phong nhận thấy thời gian vàng bạc của anh và Doãn Tử đã bị chiếm trọn đến mức quá tải rồi, anh phải tranh thủ thời gian.
Bởi hôm nay, có một số chuyện anh cần phải nói với Doãn Tử.
Lúc đi ngang qua hai người họ, A Phong còn nhìn thấy Lâm Hy đang dùng khẩu hình để nói với anh.
“Chúc may mắn.”
A Phong kín đáo gật đầu, sau đó cùng Doãn Tử quay trở về con đường cũ.
Dọc đường, A Phong vẫn luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi anh cùng Doãn Tử, cảm giác đó chỉ xuất hiện một lúc rồi biến mất, thế nhưng A Phong vẫn cẩn trọng nâng mức độ cảnh giác lên mức tối đa, bởi đây không còn là nghi ngờ nữa, anh có thể khẳng định mọi người và anh đều đã bị thế lực nào đó nhắm trúng.
Trước mắt vẫn là nên cẩn thận.
A Phong rút điện thoại ra nhắn một tin cho Minh Lễ, xong xuôi thì chuyển hướng dẫn Doãn Tử sang phía bãi cỏ bên kia đi dạo.
“Sao lại đi dạo? Không phải nói là quay trở về với mọi người sao?” Doãn Tử đứng song song đối diện với anh, vừa đi lùi vừa hỏi.
A Phong suy nghĩ gì đó, giây sau liền nhanh chóng trả lời: “Làm việc trọng đại.”
“Làm việc trọng đại? Là việc gì mới được cơ?”
“Lát nữa thôi em sẽ biết.” A Phong dẫn cô đi đến một khe suối nhỏ rồi dừng chân tại đó, trước mặt là những hàng cây cao chọc trời.
Càng về khuya, bóng tối càng bao trùm tất cả, lại là một đêm trăng tròn, ánh sáng bàng bạc len lỏi chiếu xuống càng làm cho quang cảnh trở nên mơ hồ và thơ mộng.
Làn gió nhẹ thổi đến khiến mái tóc đuôi ngựa của Doãn Tử bay bay, ánh trăng soi rõ từng đường nét mềm mại đáng yêu trên khuôn mặt Doãn Tử, càng làm A Phong cứ mãi đắm chìm.
Một lát sau, cảm giác se lạnh đột nhiên ập đến, Doãn Tử co lại ôm lấy thân mình bất mãn nói: “Rốt cuộc thì chuyện hệ trọng mà anh nói là chuyện gì hả?”
A Phong mỉm cười dịu dàng nhìn cô, tiểu tử này lại xù lông xù cánh lên rồi.
“Có câu này anh muốn hỏi em.” A Phong vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài ra, rất tự nhiên mà vòng tay qua bao trùm lấy thân thể lành lạnh của Doãn Tử.
Bất chợt hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, hai người bọn họ đang ở trong một tư thế khá là ám muội, nhiệt độ cơ thể cũng từ đó mà truyền cho nhau.
Doãn Tử thoáng chốc cứng người, ngay cả việc hít thở cô bé cũng không dám, khoảng cách giữa bọn họ lại còn gần như vậy, cô sợ nếu lỡ chẳng may mình mà nhúc nhích thì khéo lại vô tình đụng trúng phải nơi không nên đụng.
Nghĩ tới đây thôi thì Doãn Tử đã đỏ mặt tía tai, thầm tự mắng mình một tiếng.
Suy nghĩ bậy bạ gì vậy chứ?
Vài giây trôi qua, bọn họ vẫn duy trì cái khoảng cách mờ ám đó, Doãn Tử nhận thấy A Phong dường như không có ý định sẽ tách ra, vậy thì để cô tự tránh vậy.
Doãn Tử lùi một chân về phía sau, chuẩn bị kéo giãn khoảng cách, thế nhưng cái tên A Phong chết tiệt này lại không cho cô cơ hội đó.
Bàn tay cứng rắn cứ thế ghì chặt hõm lưng cô, anh giữ cô rất chặt, Doãn Tử dù cố dùng sức cũng không thể nào thoát khỏi vòng vây của người anh cả này.
Hết cách, cô bé chỉ đành nhỏ giọng: “A Phong à, anh…”
“Chỉ một lúc thôi.” Ngoài động tác giữ chặt thắt lưng cô ra thì A Phong không còn một hành động nào khác nữa.
Khỏi phải nói, A Phong đích thực là một quân tử chính hiệu.
Vậy nên, sẽ không bao giờ có chuyện anh lợi dụng thời cơ rồi giở ý đồ không đơn thuần với Doãn Tử, chỉ là… hiện tại anh muốn gần cô lâu hơn một chút.
Doãn Tử cũng không quấy nữa, cũng không nói thêm một lời, vài giây trôi qua, A Phong lại bất ngờ hỏi: “Vừa nãy… em đã ước gì vậy?”
“Hử?” Doãn Tử định ngước mặt lên từ trong lòng anh để trả lời, thế nhưng bất chợt lúc này mũi của hai người lại vô tình hay cố ý mà chạm vào nhau.
Cô bé có chút mất tự nhiên mà ngay lập tức cúi sụp đầu xuống, giây sau liền cao giọng:
“Điều ước nếu nói ra thì sẽ không còn linh nghiệm nữa, đến lúc đó anh có chịu nổi trách nhiệm không?” Nói rồi cô bé lại cảm thấy gò má có chút nóng ran, kể cả khi không cần nhìn gương thì Doãn Tử cũng có thể hình dung ra được, khuôn mặt của mình bấy giờ đã đỏ đến nhường nào.
“Anh rất sẵn sàng chịu trách nhiệm.”
Câu nói này rất nhanh đã kích động đến Doãn Tử, cô bé dứt khoát ngẩng mặt lên nhìn anh, biểu hiện có chút không tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Anh vừa bảo cái gì cơ?”
Lần này, bàn tay A Phong đã chuyển hướng dời đến vị trí sau gáy của Doãn Tử, cô bé thoáng chốc sững sờ, nhưng mà là sững sờ bởi câu nói trước đó của anh.
Doãn Tử vẫn chưa kịp định thần để phát hiện ra loạt hành động khác lạ lại mờ ám, cho đến khi cảm giác ngứa ngáy ở vùng da thịt phía sau khiến cô thanh tỉnh, cộng với ánh mắt đang rừng rực lửa nóng của A Phong mỗi lúc một tà mị, lúc này cô mới ý thức được hành động tiếp theo của anh sẽ là gì.
“Khoan đã… ưmmm”
Không kịp nữa rồi, A Phong anh ấy… hôn cô!
Hai chữ A Phong chưa kịp thốt lên thì đã bị anh dùng đôi môi nuốt gọn, cánh môi mềm mại cứ thế bị người ta chiếm lấy.
Đôi mắt long lanh to tròn của Doãn Tử ẩn sâu nơi trong đó là nỗi kinh ngạc, trái tim không ngừng run rẩy nhìn anh, khuôn mặt non nớt thoáng chốc đã được phủ lên một lớp sương mỏng màu hồng phấn, kiều diễm như đóa hoa hồng nở rộ trong đêm.
A Phong tự nhận, bản thân mình của hiện tại không cần cái gì đó gọi là chính nhân quân tử nữa, giờ phút này, anh chỉ muốn cô.
Suy nghĩ cùng hành vi này quả thực rất cầm thú, mặc dù là Doãn Tử đã bước qua độ tuổi 21 rồi, thế nhưng anh đã có suy nghĩ không đứng đắn như vậy với cô thì anh đích thị là cầm thú.
Dây dưa một hồi, bởi vì mải đắm chìm triền miên mà bàn tay sau gáy của cô đã thả lỏng đi không ít.
Cho tới khi A Phong có ý định muốn tách cánh môi đỏ mọng của Doãn Tử, lúc này cô bé mới giật nảy mình xô mạnh anh ra.
“A Phong! Anh bắt nạt người khác!”
A Phong vì không đề phòng mà mất đà lảo đảo về phía sau vài bước, suýt chút nữa thì ngã ngửa.
Cô bé này, xuống tay cũng tàn nhẫn quá đấy, vùng ngực của anh bấy giờ vẫn còn cảm giác hơi nhói nhói đây này.
Hai người bọn họ đang giữ một khoảng cách nhất định, A Phong cũng không muốn chọc giận cô bé này thêm nữa, kẻo lại rước họa vào thân.
Anh chỉ nở nụ cười, một nụ cười đầy thỏa mãn: “Vậy em nói thử em, vừa rồi là ai đã cam tâm tình nguyện để mặc cho anh ức hiếp?”
“A Phong!”
“Hửm?”
Doãn Tử vừa thẹn vừa tức, lồng ngực bởi vì lửa giận bùng cháy mà lên xuống phập phồng. “Không thèm nói chuyện với anh.”
“Khoan đã.” A Phong gọi.
“Lại chuyện gì?” Doãn Tử có chút mất kiên nhẫn.
Vài giây trôi qua, A Phong đi đến trước mặt, dường như đã có phần nghiêm túc hơn rất nhiều, anh nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói nói ra vừa nghiêm túc lại vừa trịnh trọng: “Ý nghĩa câu hỏi trước đó của anh đó là, dù trăm ngàn điều ước của em không có linh nghiệm, anh cũng sẽ biến nó thành linh nghiệm, mỗi một ngày sinh nhật của em sau này, anh đều sẽ thực hiện điều ước cho em.”
Doãn Tử thoáng chốc sững sờ, sao hôm nay A Phong lại… lạ như vậy chứ?
Doãn Tử không nhịn được mà tiến lại gần anh, hỏi: “A Phong à, anh ăn phải thứ gì bậy bạ có đúng không?”
A Phong không lường trước được rằng Doãn Tử sẽ hỏi anh một câu như vậy: “Anh đang rất nghiêm túc đấy.”
“Em không tin.”
“Nhưng…”
“Ây da!” Lời nói A Phong thoáng chốc nghẹn lại, nét mặt dần trở nên căng thẳng.
“Em sao vậy Doãn Tử?”
“Ôi, lúc nãy em ăn bậy bạ nhiều thứ quá nên giờ bụng có chút khó chịu, em cần phải giải quyết ngay bây giờ.” Doãn Tử ôm bụng đứng ngồi không yên, nhìn là biết cô bé đã gấp đến mức sắp không nhịn được nữa rồi.
Từ đây về lại biệt thự không quá xa, chỉ là A Phong sợ rằng Doãn Tử sẽ không nhịn được đến lúc đó, anh ngó nghiêng xung quanh, hai bên đều là bãi cỏ trải dài, chỉ có trước mặt nó giống như một khu rừng nho nhỏ.
“Không được rồi, em không nhịn được nữa rồi.” Doãn Tử nói xong thì chạy thẳng một mạch vào trong con đường với những hàng cây cao chọc trời trước mặt.
“Từ đã.” A Phong sải bước nhanh chóng theo sau Doãn Tử, anh biết cô đang rất gấp, thế nhưng linh cảm nói cho anh biết, nơi này không hề an toàn.