Sau khi tiếp chuyện với các gia gia, cô tới chỗ Hải Thủy và Hải Chi. Nói chuyện một lát, cô đi vệ sinh. Lúc rửa tay, cô nghe được hai người đàn ông nói chuyện với nha:
- Đây là thuốc, ngươi chỉ cần bỏ nó vào ly của Bạch lão gia, xong rồi ngươi nhận được tiền.- Người đàn ông mặt vest nói.
-Vâng thưa Thư lão gia.- Người phục vụ nói.
-Chỉ cần tên họ Bạch kia chết. Sau đó con gái của ta chỉ cần nhờ vả mấy tên thiếu gia kia, rồi cả tập đoàn Bạch Thị sẽ là của Thư Hoành ta.
Lúc bọn họ đi, cũng là lúc cô bước ra. Cô cắn răng, đập vào bức tường gần đó:
- Tốt lắm Thư gia, các người đã chọc giận tôi rồi đấy.
Cô bỏ đi mà không biết rằng bức tường xấu số ấy đã in một lỗ thật lớn a. Lấy điện thoại ra, gọi cho Hải Thủy
-Phiền cậu đưa cha mẹ mình vào trong, nói với họ mình có món quà muốn tặng cho bà ấy.
Cô cúp máy không cho Hải Thủy trả lời. Cô nhanh chóng tới chỗ của Thư Hoành. Chưa để ông ta nói gì, cô đã đưa tay bóp cổ ông ta. Tiếng ly rượu trên tay ông ta vỡ ra lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người,
-Bạch.. tiểu thư!?
- Ngươi đã bỏ gì vào ly rượu của cha ta, NÓI!
Thấy ông ta không trả lời, làm cô tức điên lên, dùng sức nhiều hơn, khiến ông ta khó thở mà nói ra
-NÓI MAU!
- Thuốc.... độc tim.
Chỉ nghe thế, cơn giận của cô đã lên mức đỉnh điểm, chưa bao giờ cô tức giận như thế. Ông ta càn vũng vẩy, cô càng bóp mạnh hơn. Ả bạch liên hoa thấy vậy, liền lập tức chạy ra, quỳ xuống khóc lóc:
-Lam Băng, tớ cầu xin cậu hãy tha cho cha tớ. Xin cậu hãy tha cho cha tớ, tớ sẽ chịu thay ông ấy.
Ngay lập tức Hải Chi đã lao ra, đá cho cô ta một cước ' rất rất nhẹ' vào bụng, khiến cô ta văng đến góc tường, máu chảy lên láng cả sàn nhà. Bây giờ Lam Băng mới buông tay, ông ta còn sống nhưng đã ngất đi.
Hải Thủy lấy điện thoại ra gọi cho ai. Ngay lập tức từ cánh cửa đi vào hai hàng người áo đen. Bọn họ cung kính, gập người chào :
- Chào bang chủ, nhị tỷ, tam tỷ. Tất cả đều đã tập hợp đủ.
Bạch Lam Băng quay người lạnh lùng bước đi, còn nói một câu khiến người khác lạnh cả xương sống:'' Xử lí cho sạch sẽ''. Tất cả bọn họ bao gồm cả Hải Thủy và Hải Chi đều cung kính trả lời: '' Vâng thưa bang chủ''.
Hải Thủy bấy giờ khác hẳn bộ dáng thục nữ dịu dàng, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng khát máu, bộ dáng kiêu ngạo ra lệnh cho đám người áo đen kia
- Chỗ này các người biết phải xử lí như thế nào rồi chứ?
- Vâng thưa nhị tỷ.
- Bọn họ là khách quý của bang chủ nên nhớ phải tiếp đãi nồng hậu hơn một chút. Riêng ả ta thì cho các ngươi tùy ý chơi đùa, nhưng phải giữ lại mạng.
Hải Chi bây giờ mới lên tiếng, giọng nói trẻ con pha chút hứng thú nhưng lại làm cho người khác cảm thấy ghê sợ đến gai óc:
- Nhớ phục vụ ả ta chu đáo, ta rất ' thích' ả ta đó~~~.
- Vâng thưa tam tỷ.
Bây giờ Vĩnh Bằng mới đi ra. Trên mặt còn nở một nụ cười tươi, kèm theo với lời xin lỗi ' chân thành':
- Xin lỗi các vị quan khách vì đã quấy rầy bữa tối của mọi người. Nhưng việc này phiền mọi người có thể quên và không công bố truyện này với bên ngoài. Nói nhỏ nhé! Bang chủ của chúng tôi là một người cực kì khó tính đấy nhe! Nên đừng chọc giận cô ấy. NẾU KHÔNG HẬU QUẢ LÀ GÌ CÁC NGƯỜI KHÔNG GÁNH NỔI ĐÂU!
Các nam chủ của chúng ta bây giờ vẫn đứng đờ ra, như chôn chân tại chỗ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ có phải mắt có vấn đề không? Họ vừa mới thấy Bạch Lam Băng định giết Thư lão gia, còn Thư Bảo Linh thì bị một đám người áo đen mang đi? Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy!?
Cứ như vậy, bữa tiệc của Bạch phu nhân cứ âm thầm mà kết thúc trong nỗi sợ hãi của tất cả mọi người đối với Bạch tiểu thư. Còn có cả niềm vui tột cùng của Bạch phu nhân khi được con gái cưng của mình tặng cho một bộ trang sức cực hiếm, có 1 0 2 trên thế giới.