Tới biệt thự của Cung Gia thì đã có hai hàng người hầu xếp dài chào cô, một bên là nam một bên là nữ. Chào thiếu gia, phu nhân, tiểu thiếu gia và tiểu thư. Lời nói của họ như một tiếng sét lớn đánh ngang tai cô, nhưng biểu cảm của anh thì lại trái ngược hoàn toàn miệng lại mỉm cười tươi. Sau khi họ đi thì đám người hầu miệng tủm tỉm cười, trong lòng ai cũng thầm nghĩ: Thiếu gia chúng tôi sẽ giúp cậu. Mong thiếu gia sớm rước thiếu phu nhân về Cung Gia quá đi! Họ đưa ngón cái giơ ám hiệu cho cậu, anh cũng nháy mắt đáp lại. Thế là tiểu bạch thỏ, à không là tiểu hắc thỏ nào đó đã vui vẻ đi vào, mà không hề biết rằng mình đã bị tính kế.
Hai đứa nhóc đã nhanh chóng đưa cô vào phòng của mình, còn nói rằng chừng nào ăn tối sẽ xuống. Mặt anh bậy giờ thì đã đen như đít nồi, nổi lên ba vạch hắc tuyến, thầm nghĩ sau này nhất định phải cắt phí tiêu vặt của hai nhóc kia. Bọn chúng thi nhau khoe những bức tranh, những bài kiểm tra được điểm cao cho cô xem. Cô cũng hòa nhịp theo bọn nhóc mà không biết rằng mình đã bị lôi kéo theo từ lúc nào. Cái khung cảnh mẫu thân và hài tử này đã bị người nào đó trông thấy. Ông lấy chiếc khăn trắng dụi vào mắt, như mẫu thân sắp tiễn con gái mình cưới chồng. Ông gật đầu, thiếu gia đã nhìn trúng một vị tiểu thư tốt rồi.'' Cốc... cốc '', thưa thiếu phu nhân cơm tối đã chuẩn bị xong rồi. Cô quay sang nhìn bọn trẻ rồi ân cần dắt tay chúng xuống nhà. Mọi người thấy vậy thì liền rất bất ngờ, trước giờ nhị thiếu gia và tiểu thư không cho ai đụng vào mình trừ đại thiếu gia ra. Bọn họ ai cũng nghĩ thiếu phu nhân này đúng là một người tốt, không hổ là người mà đại thiếu gia nhìn trúng.
Anh nhìn thấy cô cùng bọn nhóc cười giỡn vui vẻ như vậy cũng nở nụ cười hòa theo, lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Cái cảnh gia đình hạnh phúc ăn cơm, bỗng chốc đã sưởi ấm cái lâu đài Cảnh Gia nguy nga mà lạnh lẽo này. Cô quay sang nhìn những người hầu, mời họ dùng bữa cùng. Bọn họ bất ngờ liền từ chối, cô bĩu môi tỏ ý dận, làm bọn họ cũng không thể làm gì. Suốt cả bữa ăn, tiếng cười tràn ngập, luôn có tiếng nói chuyện rối rít vui vẻ của mọi người. Cũng chính lúc đó, bọn họ không hẹn mà cùng nhau nghĩ: Vị tiểu thư nhất định phải là thiếu phu nhân của Cung Gia. Tất cả mọi người phải đồng lòng với nhau, giúp thiếu gia sớm rước thiếu phu nhân về nhà. Để Cung Gia này nhanh có cháu đích tôn để nối dỗi.
Sau khi ăn cơm xong, cô còn phụ giúp dọn dẹp, còn tâm sự với các người làm khác, khiến bọn họ nhanh chóng ai cũng đều yêu quý cô. Lúc cô săp ra về, bác quản gia có lên tiếng hỏi danh của cô. Cô chỉ đáp lại: Cháu là Bạch Lam Băng. Tất cả mọi người nuối tiếc nhìn bóng dáng của cô xa dần rồi khuất hẳn.
Bác quản gia gọi điện thoại cho người nào đó thông báo: Lão gia, phu nhân hai người mau về. Thiếu gia đã đưa thiếu phu nhân ra mắt với mọi người trong nhà rồi ạ. Hơn nữa vị tiểu thư này rất tốt ạ! Bên kia thì bất ngờ nói: Được chúng tôi sẽ về gấp. Tôi rất nóng lòng muốn xem vị cô nương nào đã lọt vào mắt xanh của tên tiểu tử nhà tôi.