Trở Về 1960 Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong


"Đây, đây là có chuyện gì xảy ra sao?" Lâm Tố Ngọc vẻ mặt kinh hoảng, làm ra vẻ như cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Người Lâm gia đã rời đi hết, em có biết chuyện này không?”
“Lâm đại lão gia nói bọn họ muốn chuyển đi nơi khác.”
[Vậy là em ấy biết].


Lưu nhân viên thầm đánh giá rồi hỏi tiếp.
“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại trúng mê dược?”
“Em...!em nhớ là lúc chạng vạng em có uống nước đường đậu xanh do Lâm đại phu nhân mang tới cho, sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không nhớ nữa.”
Lưu nhân viên chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Tố Ngọc, lưu ý tới thần sắc của cô khi đang nói chuyện, mà Lâm Tố Ngọc đây cũng không phải thật sự chỉ mới mười hai tuổi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, nên biểu cảm như thế nào, cô đều thể hiện tròn trịa không một vết xước.
"Lưu đại ca có chuyện này....!Là hôm trước Lâm đại lão gia có tìm em, ông nói cho em biết chuyện của cha ruột em, ông ấy còn đem căn nhà của cha ruột chuyển cho em nữa, Lâm đại lão gia bọn họ...!có phải không cần em nữa phải không?"
Cô bé mười hai tuổi, hỏi những vấn đề này thì quá hợp tình hợp lý đi!

Nhưng Lưu nhân viên không khỏi thầm thắc mắc, trong hồ sơ đã lập của tổ dân phố, Lâm Tố Ngọc là con gái của Lâm gia, hiện tại lại sao lại lòi đâu ra cha ruột nào nữa?
Lưu nhân viên đang không biết trả lời cô thế nào, thì người của công an đã đến gõ cửa, họ cũng đến để hỏi Lâm Tố Ngọc chuyện của Lâm gia.
Lựa lời mà nói, vẻ mặt Lâm Tố Ngọc nhu thuận phối hợp với công an, những gì nên nói cô đều nói rõ ràng, công an thấy không có manh mối gì mới liền bảo Lâm Tố Ngọc để lại địa chỉ, có thể họ sẽ cần tìm cô để hỏi thăm lần nữa.
“Lâm Tố Ngọc, mày có gặp Tâm Dao không? Có phải là mày đem người giấu đi rồi không?”
Ngoài cửa phòng bệnh có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi xông vào, chưa kịp thấy mặt đã hỏi ầm ầm, chờ đến khi ông ta nhận ra trong phòng bệnh còn có sự tồn tại của công an, ông ta mới thu liễm vẻ hung hăng trên mặt.
“Dạ...!có gặp....., chạng vạng ngày hôm qua, đại tiểu thư cùng đại phu nhân đến đưa nước đường đậu xanh cho con, con......!uống xong liền thiếp đi, sau khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở đây rồi...”
Lâm Tố Ngọc sợ hãi rụt người lại, thanh âm lại nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi người có thể nghe rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận