Trở Về 1960 Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong


“Cậu, hiện tại nhà cháu thế nào? Cháu còn có thể trở về xem không?”
Lâm Tâm Dao lo lắng có người đang theo dõi Lâm phủ lại không tiện hỏi thẳng ra, Giám đốc Lương lại cho rằng cháu gái mình muốn về nhà ở, vội vàng giải thích.

“Tâm Dao, sau này con sẽ ở nhà cậu, có gì cần đều có thể nói với cậu, nhà con hiện tại đã bị người ở văn phòng tổ dân phố niêm phong, cho nên con đừng xuất hiện ở đó.


“Dán giấy niêm phong?” Ở kiếp trước cũng giống như thế, vào đầu quốc nạn toàn bộ Lâm gia trốn ra nước ngoài, việc này vẫn là gây ảnh hưởng không tốt.

Lâm gia bọn họ đã đem hơn phân nửa gia sản đều quyên góp cho quan chức nhà nước, vẫn không thể bịt miệng được một số người.


“Cậu, bác Vương đã đồng ý tìm cơ hội đưa cháu ra ngoài chưa?”
Vừa rồi nghe cậu mình nói cha mẹ cô ta đã liên hệ nhờ bác Vương hỗ trợ đưa cô ra ngoài thì không nghĩ sâu xa, Lâm gia trốn đi đã tạo thành ảnh hưởng không tốt cho xã hội, bị dư luận đàm tiếu, bác Vương của cô ta thân là Bí thư thành phố Tân môn còn dám mạo hiểm ra tay lần nữa sao?
Điểm này Lâm Tâm Dao không xác định được, nếu như Vương bí thư không chịu mạo hiểm nữa, như vậy cô ta thật sự phải ở lại nơi này, dựa theo ký ức từ kiếp trước, qua vài năm nữa sẽ bắt đầu nổi phong ba, đến lúc đó với thân phận hiện giờ của cô ta căn bản không có khả năng sẽ có kết quả tốt.


Cuộc cách mạng của đất nước ở kiếp trước kéo dài suốt mười năm, cả nhà giám đốc Lương – cậu của cô ta đều bị ảnh hưởng, cậu của cô ta sẽ bị người ta tố cáo có quan hệ ở nước ngoài mà bị giáng chức.

Mợ mang theo con gái của cậu mà ly hôn, hơn nữa còn đoạn tuyệt quan hệ với cậu.


Đại biểu ca bởi vì đang ở trong quân đội nên không bị ảnh hưởng, nhị biểu ca thì bị điều xuống nông thôn làm Tri Thanh.

Như vậy thì chẳng có gì đảm bảo được cô ta sẽ có một cuộc sống dễ chịu trong những năm tới cả, không được cô ta nhất định phải đi, nếu như Vương bí thư không thể đưa cô ta đi, cô ta sẽ tự mình đi đến Quảng phủ, sau đó tìm quan hệ để đi qua cảng thành.

Lâm Tâm Dao không ngừng tính toán được mất trong lòng, xe đã dừng trước một tòa nhà nhỏ, Giám đốc Lương gọi cô ta xuống xe cô cũng không chú ý tới.

“Mẹ, mẹ xem Lâm Tâm Dao lại thể hiện tính đại tiểu thư, xuống xe cũng phải để ba con mời!”
Lương Tuệ tính cách ngay thẳng xúc động dễ giận, mà Lâm Tâm Dao từ nhỏ đã biết giả bộ, thường thường nhìn thấy Lương Tuệ liền trêu chọc vài câu, mỗi lần gặp nhau Lương Tuệ đều bị Lâm Tâm Dao đốt lửa giận mà bị phụ huynh phê bình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận