Lời này so với câu xung phong của tư lệnh Bạch còn có tác dụng hơn.
Đám nhỏ không phân địch ta, bắt đầu xếp thành một hàng dài, mười mấy đứa trẻ hào hứng ngẩng đầu, ngồi thành một hàng chờ phân chia thành quả.Bạch Lạc Xuyên là người rửa tay đầu tiên, Mễ Dương cầm bình nước ấm cho bé rửa tay một chút, rồi cầm khăn tay lau qua cho bé, đưa cho bé một cái bánh bông lan, nói: "Này, của cậu."Bạch Lạc Xuyên nhận lấy lập tức chia làm hai phần, đưa cho Mễ Dương một nửa cái bánh ngọt.Bà cụ Trình nhìn thấy, cười ha hả nói: "Dương Dương cũng ăn đi, bà ngoại đi rửa tay cho các bạn nhỏ khác."Mễ Dương nhận lấy nửa cái bánh ngọt của Bạch Lạc Xuyên, ngồi bên cạnh cùng nhau ăn.
Bánh bông lan không phải đồ ăn vặt ngon lành gì, nhưng ở niên đại này, nó là đồ vật thiết yếu khi đi thăm thân.
Mễ Dương ăn say sưa ngon lành, Bạch Lạc Xuyên công thành đoạt đất tới trưa rồi lại chạy cũng rất mệt mỏi, ăn một miệng đầy thơm ngọt, hai ba miếng là ăn xong.
Mễ Dương lại lấy ra một cái kẹo đậu phộng được làm thủ công, lớn chừng bàn tay, dùng hạt đậu mới rang và đường mật dính lên.
Hai tay Mễ Dương dùng lực, "rắc" một tiếng, bẻ ra chia cho Bạch Lạc Xuyên cùng nhau ăn.Bạch Lạc Xuyên vừa ăn vừa nhỏ giọng nói: "Sao cậu không nói tiếng nào đã chạy đi theo người khác?"Miệng nhỏ của Mễ Dương gặm kẹo, nói: "Đó không phải người khác, đó là bà ngoại ruột của tớ."Bạch Lạc Xuyên vẫn tiếp tục lẩm bẩm, Mễ Dương cầm phần kẹo trong tay mình nhét vào trong miệng bé, cười hì hì nói: "Ăn đi, phần này nhiều đậu phộng nhất."Nếu đổi thành người khác, cậu chủ tiểu Bạch đã sớm nhíu mày nổi giận, còn chưa có ai dám cho bé ăn đồ ăn kiểu đó đâu.
Nhưng đổi lại là Mễ Dương, đưa cho bé một nửa kẹo đậu phộng giống như ban thưởng vậy, bình thường Mễ Dương chẳng bao giờ làm mấy hành động thân mật này, như vậy lúc này càng có vẻ đáng quý.
Lông mày Bạch Lạc Xuyên lập tức giãn ra, mở to miệng ăn kẹo.Mễ Dương chú ý nhìn bé một cái, trong đình nghỉ mát có một vòng ghế cao, chân Bạch Lạc Xuyên không đủ dài để chạm đất, vừa ăn kẹo vừa lắc lư chân nhỏ, nhìn rất đẹp mắt.Mễ Dương nhìn chăm chú, đây là một thói quen nhỏ mà mấy năm nay cậu quan sát thấy, mỗi khi cậu chủ tiểu Bạch vui vẻ thì sẽ đung đưa chân, trông rất ngay thẳng và đáng yêu.Cho tới khi người lớn trong nhà đi tìm liền thấy bên đình nghỉ mát có một bà cụ ngồi ở giữa, vây xung quanh bà ấy là một vòng những đứa nhỏ đang chia bánh kẹo ra ăn.Trình Thanh kinh ngạc và vui mừng, nói: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Cũng không gọi điện báo con biết, con ra trạm xe đón mẹ."Bà cụ Trình cười nói: "Không cần, thân thể mẹ khỏe mạnh, không làm trễ công việc của bọn con.
Mẹ nhớ Dương Dương, muốn tới thăm cháu ngoại."Vừa đúng lúc mấy đứa nhỏ ăn cũng kha khá, nhìn thấy Trình Thanh đều gọi một tiếng "dì" rồi lại chạy đi chơi tiếp.Bạch Lạc Xuyên không đi, bé nắm lấy tay áo Mễ Dương, muốn cậu tiếp tục chơi với bé.
Bé thấy việc bà ngoại tới so ra vẫn kém quan trọng hơn "Kế hoạch tác chiến" bọn họ cẩn thận bày ra, vừa rồi bé đã đánh chiếm hơn một nửa "lô cốt", rất nhanh là có thể lấy được thắng lợi.Mễ Dương đẩy đầu ngón tay bé ra, nói: "Không được đâu, tớ phải về nhà."Bạch Lạc Xuyên nhíu mày, muốn nói gì đó, Mễ Dương vỗ vỗ bả vai bé, nói: "Ngày mai đi, ngày mai tới đi tìm cậu, chúng ta chơi cả ngày."Có được hứa hẹn này rồi, tư lệnh Bạch mới tâm không cam tình không nguyện gật đầu đồng ý: "Vậy được rồi."Trình Thanh cầm hành lý thay bà cụ Trình, một tay Mễ Dương cầm bình nước ấm, một tay nắm lấy tay bà cụ, người một nhà vừa đi vừa nói chuyện, đi thật xa vẫn còn có thể nghe thấy thanh âm cười nói của Mễ Dương."Cháu đương nhiên biết, bà gọi một tiếng là cháu lập tức biết bà ngoại tới rồi!""Ôi, bảo bối Dương Dương của bà, đúng là cháu ngoại ruột của bà ngoại mà!”.