Ông cụ Bạch cười nhạt rồi nói: "Cậu ta? Cha chỉ là coi trọng sự khờ khạo của cậu ta thôi."Bạch Kính Vinh cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không thực sự tức giận, anh ấy cũng nhẹ nhàng thở ra.Bên kia, Mễ Dương cũng ở nhà ăn một bữa sáng nóng hổi.Bà ngoại Trình cũng nấu cháo, nhưng là cháo trắng, bà cụ dậy sớm nấu hơn một tiếng đồng hồ, gạo đã nở ra hoàn toàn nên cháo đặc sệt, ăn một miếng vào miệng sẽ cảm nhận được hương thơm ngát, lại gắp thêm một đũa món trộn tự làm, vừa ngon miệng vừa kích thích, buổi sáng ăn một bát cháo lại ăn hai cái bánh quẩy, vô cùng thoả mãn.Sau khi bà ngoại Trình đến đây đã làm không ít dưa muối, sáng nay bà cụ mang ra một đĩa nhỏ đậu phộng ướp trộn với cần tây thái hạt lựu, và một đĩa dưa chuột ngâm chua ngọt đặc biệt dành cho Mễ Dương.
Dưa chuột sau khi để ráo và thấm khô, miếng dưa leo vô cùng giòn, vị hơi mặn rất thích hợp với món cháo.Ngoài ra còn có một bát bánh bao nhân bột đậu đỏ dành cho Mễ Dương, cũng là do bà cụ Trình cố ý làm riêng, Mễ Dương cũng không phải người thích ăn ngọt, mà thích ăn thịt hơn, nên đã đưa một nửa cho Mễ Trạch Hải, cười tủm tỉm nói: "Cha huấn luyện rất vất vả, cha ăn đi!"Mễ Trạch Hải vô cùng cảm động, không hề ghét bỏ thức ăn thừa của con trai, Trình Thanh ngồi bên cạnh lại biết rõ suy nghĩ của cậu, nhưng chỉ cười chứ không vạch trần, còn nháy mắt với con trai mình mấy cái, ý bảo cậu có thể không ăn bánh bao nhưng bát cháo kia phải ăn hết.Nhiệm vụ này Mễ Dương hoàn thành vô cùng thuận lợi.Sau khi đợi cha mẹ đi làm, bà cụ Trình dẫn Mễ Dương ra ngoài, bà cháu hai người đi rất chậm rãi, cũng không vội, vừa đi vừa cười đùa, cuối cùng cũng đi tới cửa hàng.Trước cửa hàng còn đặt một tấm biển không dùng đến, bên trên viết Hợp tác xã cung XX, nhưng hiện tại đã đổi thành: "Cửa hàng Hữu Nghị."Bà ngoại Trình nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Mễ Dương đi vào, dắt cậu dạo quanh một vòng, quan sát cách trang trí của hai tầng lầu.
Lầu hai bày bán một vài món quần áo linh tinh, lầu một đa số là tạp hoá, còn có cả hàng bán lẻ là đường và lá trà, sau khi đi vào có thể ngửi được mùi vị thơm ngát của cây hoa nhài.Hai người bán hàng đứng bên trong quầy đang nói chuyện phiếm, bà cháu hai người cũng từ từ đi xem.
Mễ Dương hiểu chuyện, không muốn mua gì cả, như vậy càng khiến bà cụ Trình thương cậu hơn, nhỏ giọng nói với cậu: "Dương Dương, cháu có thích thứ này hay không? Đến trường có cần dùng không?"Mễ Dương lắc đầu, cười tủm tỉm nói: "Bà ngoại, bà cho cháu mua mấy quyển vở ô ly được không? Cháu nghe mẹ nói trẻ con sau khi đến trường đều dùng cái này để làm bài tập."Bà ngoại Trình đưa cậu đến quầy văn phòng phẩm bên kia, mua cho cậu hẳn năm mươi quyển vở ô ly, lại mua một chiếc bút chì Trung Hoa nhỏ, có lẽ khoảng hai mươi cây bút, Mễ Dương ôm những thứ này cũng không đồng ý để bà ngoại mua thêm thứ gì cho cậu nữa: "Bà ngoại, như vậy là đủ rồi, bà xem, cháu có thể dùng hết cả một học kì, chờ đến khi cháu nghỉ đông về nhà với bà, bà hãy… mua thêm cho cháu mấy món thứ mới."Bà cụ Trình xoa đầu của cậu, cười nói: "Ngoan lắm, nghe lời Dương Dương của chúng ta."Tuy nói như vậy, nhưng vẫn mua một chiếc bút máy Anh Hùng cho Mễ Dương, nhắc nhở: "Chờ sau khi cháu luyện chữ có thể sử dụng, cái này rất tốt, mẹ cháu lúc còn đi học thường dùng cái này, là một nhãn hiệu lâu đời.
Chờ sau khi bà ngoại đi rồi, Dương Dương cũng phải học tập thật tốt, học hết những điều bà ngoại dạy nhé."Mễ Dương gật đầu đồng ý, cậu nghe thấy nói bà ngoại phải đi, thì vô cùng nuối tiếc.Một già một trẻ đi dạo một vòng bên ngoài rồi mới cùng nhau về nhà.Ven đường có bán đồ uống lạnh, bà ngoại mua cho Mễ Dương một ly nước quýt có ga ướp lạnh, Mễ Dương uống hết một nửa, còn một nửa thì đưa cho bà ngoại, bà cụ liền nói mình bị đau răng, cười ha ha nhìn cậu uống hết một nửa còn lại.Bà ngoại Trình đến thăm họ hàng, ở được một tháng, chăm sóc con gái cùng cháu ngoại, rốt cuộc vẫn không yên tâm người nhà ở quê, thế là lại mua vé trở về.Trình Thanh tự mình đưa bà đến trạm xe lửa, lần này Mễ Dương không cần phải ôm, đứng ở trên sân ga nhỏ vẫy tay chào bà ngoại, nhìn bà ngoại cách một ô của kính từ từ đi xa, mãi cho đến khi không thấy nữa mới thả tay xuống.Trình Thanh cười cười nhìn đoàn tàu, quay đầu lại thì rơi lệ, lấy tay áo lụa lau mặt vẫn có thể nhìn ra được hốc mắt hơi hồng hồng.Mễ Dương nhìn cô ấy, nói: "Mẹ, tại sao mẹ lại khóc, mẹ nhớ bà ngoại sao?"Trình Thanh nói: "Không phải, mẹ nhớ nhà."Cô ấy ngẩng đầu nhìn theo xe lửa đã đi xa, sân ga hoàn toàn trống rỗng, chỉ rải rác hai hoặc ba gian hàng bán thức ăn chín cùng hoa quả linh tinh, tiếng la hét cũng là tiếng địa phương ở đây, cô ấy đã nghe vài năm, tuy rằng có thể hiểu được, nhưng vẫn không cảm thấy thân thuộc.
Xe lửa đưa người thân cô ấy đi như bay, trạm cuối cùng của chặng đường, chính là quê nhà của cô ấy..