Tú Thủy có hai dòng họ lớn, một là họ Vương và một là họ Phương.
Đại đội trưởng họ Vương, tên Vương Hữu Thắng, là người mặt vuông chữ điền, khoảng năm mươi tuổi.
Ông ta vừa ăn cơm trưa xong, vợ về nhà mẹ đẻ, con cái cũng không ở nhà.
Nhìn thấy Cố Tấn Hoài cùng Ôn Hòa đến, ông ta không khỏi ngạc nhiên.
Dù có nghĩ nát óc, ông ta cũng không hiểu tại sao hai người này lại đến đây cùng nhau.
Cố Tấn Hoài sống một mình, ít nói, ngày thường chỉ chăm chỉ làm việc được giao, rất ít khi đến tìm ông ta.
Còn Ôn Hòa là con gái thứ ba nhà họ Ôn, bình thường ít nói, như cái hũ nút, có bị đánh đập cũng không bao giờ than thở, gặp người cũng chẳng chào hỏi.
Vương Hữu Thắng từng có ý định giúp đỡ cô, nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Khi Ôn Hòa còn đang lưỡng lự không biết mở lời thế nào, thì Vương Hữu Thắng đã hỏi: "Hai đứa đến đây có chuyện gì?"
“Chúng cháu muốn kết hôn, nhờ đại đội trưởng làm người chứng hôn." Ôn Hòa nói nhanh, thấy ông ta lên tiếng thì liền thuận thế mở lời.
Nhớ đến tính cách nhút nhát của nguyên chủ, Ôn Hòa nắm góc áo, tay vặn vẹo liên tục.
Mặt hơi ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa e dè.
Cô cúi đầu, hít một hơi sâu để lấy can đảm, quả thật không dễ dàng gì.
Vương Hữu Thắng không khỏi cảm thấy mình nghe nhầm: “Hai đứa...!muốn kết hôn thật sao?”
“Vâng.” lần này đến lượt Cố Tấn Hoài trả lời, giọng chắc nịch.
Vương Hữu Thắng nhìn hai người trước mặt, càng nhìn càng thấy lạ.
Hơn nữa, Cố Tấn Hoài lại thuộc thành phần không tốt, nên ông ta muốn nhắc nhở Ôn Hòa, hôn nhân không phải trò đùa.
“Ôn Hòa, bác biết cháu sống vất vả, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời của người phụ nữ, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ôn Hòa trầm ngâm một lúc, tựa như gom đủ can đảm rồi nói: “Cháu biết bác lo cho cháu, nhưng cứ ở nhà thì cuối cùng cháu cũng bị ép làm mẹ kế thôi.”
Chuyện nhà họ Ôn, Vương Hữu Thắng cũng nghe qua ít nhiều.
Thật kỳ quặc, ép con cái đến mức này.
“Nếu cháu đã nghĩ kỹ rồi, bác cũng không khuyên nữa.
Nhưng cháu vẫn chưa đủ tuổi để lấy giấy hôn thú…” Vương Hữu Thắng vốn muốn bảo vệ cô, lo cô bị hại nên nhắc thêm một lần.
Những năm qua, thanh niên trí thức thường tìm cách trở lại thành phố qua nhiều con đường: học tiếp, nghỉ bệnh, chuyển công tác.
Thường thì chính những người này, vì muốn tránh lao động, đã lập gia đình ở nông thôn mà không đăng ký giấy hôn thú, sau này về thành phố liền bỏ vợ bỏ con.