Phần lớn mọi người chỉ là xem chuyện cười, duy nhất có người tỏ ra thông cảm với Ôn Hòa, đó là thím Hạnh Hoa sống cạnh nhà cô.
Trong lúc đang nói chuyện, có người nhìn thấy Ôn Hòa và Cố Tấn Hoài đi tới.
Lý Đại Hoa, người có giọng to nhất thôn, liền lên tiếng trước: “Ha ha, nghe nói hai đứa ở với nhau rồi hả?”
Ôn Hòa còn chưa kịp trả lời, Cố Tấn Hoài đã lấy từ trong túi, thực ra là từ không gian bí mật, ra vài viên kẹo trái cây.
Anh không nói gì, chỉ im lặng đưa cho mỗi người hai viên.
Thím Hạnh Hoa có chút ngượng ngùng: “Đại đội trưởng đã cho chúng tôi rồi.”
“Ai da, được ăn kẹo mừng tận hai lần, vui gấp đôi mà!” Lý Đại Hoa không chút khách khí, cười tươi nhận thêm.
Nghe vậy, Cố Tấn Hoài còn đưa thêm cho bà ta một viên.
Ôn Hòa thấy một bóng dáng quen thuộc đang vội vã quay lưng bỏ đi, chính là Dương Kim Hoa.
Có lẽ bà ta lo chuyện liên quan đến "thành phần xấu" sẽ ảnh hưởng đến gia đình.
Thế cũng tốt, đỡ gây thêm phiền phức cho cô.
“Cặp vợ chồng này nhìn cũng hợp đấy nhỉ.”
Hai người đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng các bác gái bàn tán.
Nghĩ đến nhan sắc hiện tại của mình, Ôn Hòa không khỏi cảm thấy hơi chột dạ.
Đi được một đoạn đường núi, xung quanh không còn ai, Ôn Hòa nhìn cây cối xanh um tươi tốt, liền hỏi: “Anh nghĩ trong núi có thỏ rừng không?”
Trong thôn, thỉnh thoảng cũng có người lên núi săn bắn, nhưng phần lớn đều tay trắng quay về.
Nếu có thành quả, thường là phải đi sâu vào núi, vượt qua mấy đỉnh đồi.
Cố Tấn Hoài ít khi vào núi săn bắn, trước đây anh không đủ sức khỏe.
Bây giờ thì có thể, chỉ cần rải chút cỏ dại từ giếng linh tuyền là có thể thu hút động vật.
Nhưng anh cũng nghe nhiều về việc động vật hoang có vi khuẩn, nên không còn hứng thú.
Tuy nhiên, thấy Ôn Hòa có vẻ muốn ăn thịt thỏ, anh không muốn làm cô cụt hứng: “Có chứ, biết đâu chúng ta gặp may.”
Anh vừa dứt lời thì cảm giác như có một bóng đen chạy ngang qua chân mình.
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy một con thỏ xám đâm vào gốc cây và ngất luôn tại chỗ.
Ôn Hòa ngạc nhiên: “Anh nói xem, có phải nó bị ngốc không? Tự mình tìm tới cửa!”
Cô vừa nói xong mới nhớ ra mình cũng như con thỏ này, tự tìm đến Cố Tấn Hoài.
Nhưng cô là vì đường cùng, để sống sót mới phải làm thế.
Vừa nghĩ vừa nhìn sang Cố Tấn Hoài, thấy gương mặt anh hiện lên vẻ trêu chọc, Ôn Hòa liền bực bội: “Anh nghĩ tôi cũng là con thỏ ngốc sao?”