Thấy cô vợ nhỏ của mình muốn giúp đỡ mình, Cố Tấn Hoài khẽ mỉm cười: “Được.”
Vừa nghe anh nói xong, Ôn Hòa lập tức giơ chân đá tới.
Nhưng không như cô dự đoán, Trương Trung nhanh chóng né được.
Hành động phản xạ nhanh nhạy này đã tố cáo ông ta có kỹ năng không hề tầm thường.
Ôn Hòa đá hụt, không dừng lại được nên chân giẫm mạnh xuống đất, tạo thành một hố nhỏ.
Đất nền vốn cứng và đã được san bằng, nhưng cú đá của cô đủ mạnh để tạo ra một vết lõm thấy rõ.
Trương Trung nhìn thấy, trong lòng hoảng sợ.
Nếu cú đá này mà trúng ông ta, chắc phải sứt đầu mẻ trán.
Ông ta bắt đầu nghĩ có khi nào Cố Tấn Hoài đã nghi ngờ mình, và cô gái này thực ra được chọn để làm bảo vệ.
Trương Trung ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tấn Hoài, trong mắt anh đầy phẫn nộ.
“Chú Trương, chú giấu kỹ thật đấy.
Chú biết võ sao? Chuyện của ba mẹ tôi năm xưa, chú cũng tham gia phải không? Chú Hai đã cho chú những gì để khiến chú phản bội ân nhân đã từng cứu mạng mình? Nếu không có ba mẹ tôi, chú đã chết đói từ lâu rồi.
Chú đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, cút đi!” Cố Tấn Hoài gằn từng chữ, giọng đầy căm phẫn.
Trương Trung biết giờ có nói gì cũng vô ích.
Cố Tấn Hoài rất giống ba mình, căm ghét sự phản bội.
“Anh Tấn Hoài, tôi không hề giúp ông Hai.
Tôi biết nói gì anh cũng không tin, nhưng tôi xin thề trước trời đất.
Khi nào anh nghĩ thông suốt, tôi sẽ quay lại.” Nói rồi ông ta lấy ra từ trong túi hai con cá chiên nhỏ.
“Cuộc sống ở đây khó khăn, hy vọng có thể giúp anh phần nào.” Ông ta nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đau như cắt.
Không bỏ ra chút vốn, làm sao có thể lấy lại lòng tin của Cố Tấn Hoài.
Mỗi lần đến đây, Trương Trung đều mang theo cá chiên, đều đặn hai năm một lần, chỉ để mong Cố Tấn Hoài tin tưởng mình hơn, và hy vọng có thể lấy lại những thứ từ nhà họ Cố.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ông ta đặt hai con cá chiên lên giỏ, rồi quay người rời đi.
“Nếu chú không phải người của chú Hai, thì chắc là người của cậu tôi, đúng không?” Cố Tấn Hoài cười nhạt.
Kiếp trước anh đã bị Trương Trung lừa mất một phần tài sản, và anh đoán rằng cuối cùng chúng cũng rơi vào tay cậu anh.
Năm đó, sau khi chiếm đoạt tài sản của mẹ anh để lại, ông ta đã bỏ trốn ra nước ngoài, chỉ để lại Trương Trung ở lại làm "người thân tín".
Người cậu đã hứa sẽ chăm sóc cho anh, nhưng lại nuốt luôn phần tài sản của anh.
Khi bỏ đi, còn để lại thư tố giác khiến anh bị truy đuổi.
Đó là muốn đẩy anh vào chỗ chết.