Bà ta cứ lặp đi lặp lại những lời đó, khóc đến năm sáu lần.
Khóe miệng sùi cả bọt mép, vì miếng thịt thỏ mà bà ta thật sự sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Ôn Hòa đợi bà ta khóc đến khô cả miệng lưỡi mới nhàn nhạt buông một câu: “Giọng của bà yếu quá, chắc gần đây không ai nghe thấy đâu.”
Nói vậy thôi, chứ thực ra nhà gần nhất chắc vẫn nghe thấy.
Chuồng bò này xây tách biệt với thôn vì mùi hôi, nên nhà gần nhất cũng cách một đoạn.
Từ khi Cố Tấn Hoài ở đây, quét dọn sạch sẽ thì mùi cũng không còn nặng như trước.
Người trong thôn ai cũng biết Dương Kim Hoa là kiểu người hay lăn xả ăn vạ, bám vào bà ta chẳng khác gì giẫm phải phân chó, thế nên dù có rảnh rỗi cũng chẳng ai muốn đến xem bà ta làm loạn.
Lúc này, Cố Tấn Hoài từ trong nhà bước ra, anh cảm thấy vì mấy miếng thịt mà làm ầm lên thì không đáng, dù sao người đó cũng là mẹ của Ôn Hòa.
Anh cầm bát thịt thỏ ra đến cửa, nhưng bị Ôn Hòa lườm một cái, anh lập tức quay vào nhà.
Thực ra anh chỉ muốn thử phản ứng của Ôn Hòa thôi.
Đúng như anh nghĩ, Ôn Hòa không phải nguyên chủ, cô chẳng có chút tình cảm nào với Dương Kim Hoa.
Thấy bát thịt bị đem vào nhà, Dương Kim Hoa không còn khóc lóc nữa, bà ta đứng dậy, hét lên: “Con rể, con rể ngoan của mẹ! Mau đưa thịt cho mẹ.”
Nói rồi bà ta tiến lên định giật lấy.
Cố Tấn Hoài lập tức trốn ra phía sau Ôn Hòa.
Dương Kim Hoa đau lòng lắm, thịt của bà ta đã không còn nữa!
Bà ta lại gào lên: “Ôi trời ơi, thịt của tôi!”
Ôn Hòa lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Thịt của bà không phải nằm trên người bà sao? Muốn tôi hầm bà lên ăn không?”
Thấy Cố Tấn Hoài đã vào nhà và không có ý định quay lại, Ôn Hòa ghé sát tai Dương Kim Hoa nói nhỏ: “Này Dương Kim Hoa, bà không phải là mẹ đẻ tôi đúng không? Bà nhặt tôi về à? Hay là bà trộm tôi từ đâu đến?”
Ba câu hỏi liên tiếp này khiến Dương Kim Hoa tái mặt, lùi lại mấy bước.
“Con bé chết tiệt này, mày định hại tao nên mới nói nhảm như vậy.
Tao không thèm so đo với mày!” Nói xong bà ta quay người, nhanh chóng chạy về nhà.
Con bé này quá lạ lùng, cứ như thay đổi thành một người khác vậy.
Bà ta phải về bàn bạc với Ôn Lão Tam để nghĩ cách đối phó với nó.
Dương Kim Hoa sau khi trở về nhà đã bàn bạc với Ôn Lão Tam, kết quả là bị ông ta đánh cho một trận.
Ôn Hòa hiểu rõ rằng đây là cách để Ôn Lão Tam trấn an cô, nhằm xoa dịu cơn giận.
Nhưng đồng thời, điều này lại càng khiến cô thêm vững tin vào suy nghĩ của mình.