Tuy nhiên, lúc này vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để ra tay, Ôn Hòa không có ý định động đến họ, miễn là họ đừng chọc vào cô.
Hiện tại, việc ra khỏi thôn cần có thư giới thiệu, thực sự không tiện chút nào, hơn nữa cô cũng chẳng có tiền, đi đâu cũng khó.
Nhưng may mắn thay, nỗi lo lắng ấy cũng không kéo dài quá lâu, vì chỉ cần bữa trưa ngon lành đã đủ khiến cô vui vẻ trở lại.
Ôn Hòa làm món rau dại trộn rất thành công, tất nhiên phần lớn công lao thuộc về lọ dầu vừng mà Cố Tấn Hoài lấy ra.
Rau dại tươi giòn kết hợp với thịt thỏ, quả thực ngon không cưỡng nổi.
Cô ăn một chén cơm và nửa bát thịt thỏ, no đến mức không nhịn được mà ợ một cái đầy thỏa mãn.
"Thỏ thật dễ thương, nhưng thịt thỏ thì ngon.
Lần sau nếu gặp, mình sẽ lại 'siêu độ' nó một lần nữa." Ôn Hòa vừa nói vừa cười thích thú.
Thấy Ôn Hòa ợ một cách không chút ngượng ngùng, Cố Tấn Hoài dịch ghế ra xa, né tránh một cách tự nhiên.
Thấy vậy, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ban đầu, cô nghĩ rằng sau bữa ăn tối cô sẽ phải dọn dẹp, nhưng lần này Cố Tấn Hoài lại giành lấy việc rửa chén.
Hành động này khiến ấn tượng của cô về anh lại tốt thêm vài phần.
Một người đàn ông biết nấu ăn ngon, làm việc nhà không nề hà, lại còn đẹp trai – quả là hoàn hảo!
Ôn Hòa đang tận hưởng những ngày bình yên thì Ôn Mỹ Lệ bất ngờ tìm đến, phá vỡ sự yên ổn ấy.
Cô không ngờ tin mình gả cho Cố Tấn Hoài lại lan nhanh đến thế.
Ôn Mỹ Lệ là người trọng sinh.
Đời trước, Ôn Hòa không muốn lấy chồng trong thành phố, ba mẹ cô khi đó nói rằng cô ngã đập đầu vào tảng đá mà chết, nhưng Ôn Mỹ Lệ thì không tin.
Người trong thôn đồn rằng Ôn Hòa bị chính cha mẹ mình đánh chết, và Ôn Mỹ Lệ tin rằng điều đó mới là sự thật.
Có một điều cô ta không thể hiểu được là vì sao sau khi trọng sinh, Ôn Hòa chỉ bị thương ngoài da, không chết như đời trước.
Nhưng rồi cô ta nhanh chóng nghĩ rằng, việc mình trọng sinh đã làm thay đổi cục diện của mọi chuyện.
Trong kiếp trước, người mà Ôn Hòa không muốn cưới chính là chồng hiện tại của Ôn Mỹ Lệ, và người đó đã cưới một cô gái ở thôn bên.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của họ rất tốt, thậm chí còn nuôi dưỡng bốn đứa con nên người, đồng thời cùng nhau phát triển.
Lần này cơ hội xuất hiện trước mắt, Ôn Mỹ Lệ quyết tâm nắm lấy.
Cô ta nghĩ mình phải sống khác đi, để không phải mặc quần áo vá hay làm việc đồng áng nữa.