Trở Về 70 Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý


Cô đứng dậy đi lấy muối, đối với việc ăn uống, cô lúc nào cũng rất tích cực.

Khi cô xoay người đi, Cố Tấn Hoài thả một ít nước suối trong không gian của anh vào chậu.

Chậu khá lớn nên cuối cùng họ đặt nó dưới bàn.

Sau một ngày mệt mỏi, Ôn Hòa cũng có chút đuối sức, cô chưa từng nghĩ sẽ thức khuya học hành.

Lau mặt bằng khăn, rửa chân xong, cô liền chui vào ổ chăn.

Chỉ sau vài phút, tiếng hít thở đều đều đã vang lên.

Cái khả năng ngủ nhanh này của cô khiến Cố Tấn Hoài thật sự bội phục.

Điều quan trọng nhất là cô có thể ngủ ngon lành khi bên cạnh có một người đàn ông như anh.

Điều đó cũng làm anh vui.


Ít nhất, nó cho thấy Ôn Hòa không bài xích anh.

Sáng hôm sau, khi Ôn Hòa tỉnh dậy, quay đầu nhìn thấy Cố Tấn Hoài vẫn còn đang ngủ, có chút bất ngờ.

Anh nằm ngửa, ngủ thẳng tắp.

Nhìn anh, cô có thể thấy anh là người rất quy củ, đôi bàn tay đặt ngay ngắn trên ngực.

Lần đầu tiên Ôn Hòa phát hiện, người đàn ông này cũng là một "chúa tể mi dài" – hàng mi của anh dài và dày, như một chiếc quạt nhỏ.

Chiếc mũi cao, đôi môi dày vừa phải, lông mày rậm và đen, tất cả như được đẽo gọt từ thiên nhiên, thêm bớt đều không thể làm cho anh đẹp hơn được nữa.

Ôn Hòa không khỏi nghĩ, ôi trời! Cô lấy đại một người chồng mà cũng đẹp trai đến thế này.

Phi phi, ai nói là lấy đại chứ, chọn lựa kỹ càng mới đúng!

Một giọng nói khác vang lên trong lòng: Đừng có mơ tưởng, chỉ là kết hôn tạm sống cùng thôi, không nên thấy người ta đẹp mà động lòng.


Dù nghĩ vậy, tay của Ôn Hòa vẫn không tự chủ được mà vươn ra, rất muốn chạm vào chiếc mũi cao thẳng của Cố Tấn Hoài.

Sau đó, hai giọng nói trong đầu cô lại đánh nhau, một cái nói: "Sờ đi, anh ta đâu có biết.", cái còn lại bảo: "Đây là thấy người đẹp mà nổi lòng tham."

Cuối cùng, tay trái của Ôn Hòa tóm mạnh tay phải.

"Bốp!"

Tiếng động vang lên rõ ràng khiến Cố Tấn Hoài dù muốn giả vờ ngủ cũng không được.

Anh khẽ run mi, mở mắt ra.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Ôn Hòa nhanh chóng nghĩ ra lý do để bào chữa: "Đập muỗi thôi, làm phiền anh ngủ, em phải đuổi nó đi."

"Anh cũng vừa tỉnh thôi." Cố Tấn Hoài nói như thể không có gì đáng bận tâm.

Ôn Hòa muốn trốn đi thật nhanh, nghĩ rồi liền bật khỏi giường, đi giày và chạy thẳng ra ngoài rửa mặt.

Cố Tấn Hoài nhìn cô làm bộ tự nhiên, nếu không phải sợ cô xấu hổ, anh chắc đã cười phá lên rồi.

Quả nhiên, quyết định kết hôn là đúng đắn, cuộc sống này thú vị hơn nhiều so với kiếp trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận