Chẳng mấy chốc trời đã tối, hai người tắt đèn rồi lên giường ngủ.
Đêm nay Ôn Hòa không biết rằng, Cố Tấn Hoài tuy vẫn giữ tư thế ngủ như mọi khi, nhưng lại lặng lẽ dịch sang phía cô thêm một chút.
Còn Ôn Hòa, trong vô thức, cũng di chuyển lại gần anh hơn.
Khoảng cách giữa hai người tuy vẫn còn, nhưng đang dần thu hẹp lại.
Sáng hôm sau, Cố Tấn Hoài tỉnh dậy, nhìn thấy cả hai đã dựa gần vào nhau hơn.
Anh liếc qua nhìn vợ mình, lần đầu tiên cô ngủ nghiêng về phía anh.
Qua thời gian ngắn ở chung, ít nhất điều này chứng tỏ Ôn Hòa đã dần thả lỏng đề phòng với anh.
Nếu Ôn Hòa biết được suy nghĩ này, chắc chắn sẽ bật cười.
Ngay từ đầu cô đã không đề phòng anh rồi.
Ý nghĩ đó đến với cô, vì khi ở điểm thanh niên trí thức, cô nghe được những lời bàn tán sai lệch về anh.
Cô nghĩ nhan sắc mình tầm tầm, nên chẳng cần lo lắng gì.
Cố Tấn Hoài thức dậy trước, chuẩn bị bữa sáng, nhóm bếp với vài khúc củi lớn rồi đi ra ngoài.
Anh biết rằng đại đội trưởng cũng hay dậy sớm, nên đến nhà Vương Hữu Thắng từ sáng sớm.
Vương Hữu Thắng đang đứng ở cửa đánh răng, thấy anh liền vội phun bọt kem ra: "Tiểu Cố, cháu lại có ý tưởng mới à?"
Cố Tấn Hoài chưa vào trong nhà, cả hai đứng nói chuyện ngoài sân: "Không nhanh đến vậy đâu, nhưng cháu muốn nhờ bác lên công xã lo giấy tờ cho hợp tác xã của thôn mình."
"Chuyện tên thì cháu đã nghĩ ra rồi, là 'Khu Trồng Nấm Tú Thủy', nếu không phù hợp thì chúng ta có thể sửa."
"Tên này được đấy, nghe thật dễ gần." Vương Hữu Thắng gật đầu đồng ý.
Ông ta biết Cố Tấn Hoài là người có học, nếu anh nói thế thì chắc chắn là hay.
"Hôm nay cháu tính đưa vợ lên tỉnh tìm một vài tài liệu về trồng nấm.
Nếu có cơ hội, cháu cũng muốn ghé trường Đại học Nông nghiệp để tìm gặp chuyên gia."
"Tốt đấy, người trẻ bây giờ thật có đầu óc sáng tạo."
"À, cháu cũng muốn tìm hiểu thông tin cây giống.
Để đến lúc có lãi từ nấm, mua giống cây sẽ không bỡ ngỡ."
"Được, tôi sẽ viết cho cháu hai lá thư giới thiệu."
Trước đây, Vương Hữu Thắng không dám viết thư giới thiệu cho Cố Tấn Hoài, nhưng người như Cố Tấn Hoài, luôn chấp hành đúng kỷ luật, việc tháo mác chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Hữu Thắng viết cho cả hai ba ngày nghỉ phép, kèm thêm một lá thư giới thiệu có dấu đóng sẵn.
"À, nhớ mang theo giấy kết hôn nhé, nếu ở khách sạn thì cần đấy." Ông ta còn tốt bụng nhắc nhở thêm.