Giống như Cố Tấn Hoài dự đoán, khi tàu dừng ở trạm tiếp theo, ghế của họ liền chật ních người.
Ngồi bên cạnh Cố Tấn Hoài là một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm, đi cùng với một phụ nữ trung niên nữa.
Người phụ nữ đó ôm theo một đứa trẻ, ngồi đối diện Ôn Hòa, sát cửa sổ.
Người phụ nữ ngồi cạnh một bà lão, da mặt nhăn nheo, đôi mắt ti hí nhìn quanh không an phận.
Bà lão này dẫn theo một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, mập mạp đen nhẻm.
Những người này lên tàu vào lúc giữa trưa.
Trước khi họ lên, Cố Tấn Hoài và Ôn Hòa đã kịp ăn xong bánh bao và sủi cảo.
Lúc này, Ôn Hòa cũng đã mất hứng thú với cảnh vật bên ngoài, cô hơi mơ màng, như sắp ngủ.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Cố Tấn Hoài đứng dậy, lấy cốc đi rót nước sôi, sau đó trở về lấy từ túi áo ra hai cái bánh màn thầu, đưa cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ chỉ lo ăn, trong khi đứa trẻ trong lòng cô ta vẫn đang ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cố Tấn Hoài để ý đứa trẻ được quấn chặt, chỉ lộ ra đôi tất và giày da.
Theo anh quan sát, trang phục của người đàn ông và phụ nữ đó rất không phù hợp với đứa trẻ.
Quần áo của họ vá chằng chịt, dù thời này chuyện vá quần áo là bình thường.
Cố Tấn Hoài khẽ nhíu mày, anh cảm thấy mình có thể vừa gặp phải bọn buôn người.
Đứa trẻ trong lòng người phụ nữ kia có lẽ đã bị bắt cóc.
Hơn nữa, anh còn ngửi thấy mùi ether, đứa trẻ có lẽ đã bị đánh thuốc mê.
Bà lão bên cạnh và đứa cháu trai của bà ta nhìn chằm chằm vào cái bánh màn thầu của người phụ nữ, nuốt nước miếng liên tục.
Nếu không phải người đàn ông trung niên kia trông có vẻ hung dữ, có khi hai bà cháu đã lao vào cướp rồi.
Cậu bé mập mạp nuốt nước miếng hơi to, bà lão sợ cháu mình gây rắc rối, liền lấy từ túi ra một quả trứng luộc chín.
“Cố gắng một chút, đến nhà mẹ cháu rồi sẽ có màn thầu ăn.” Bà lão an ủi cậu bé.
Trên tàu có bán cơm trưa, không cần phiếu, chỉ cần có tiền là mua được.
Nhưng thời buổi này, không nhiều người sẵn lòng tiêu tiền mua cơm trên tàu, đa số đều mang theo lương thực của mình.
Ôn Hòa ngủ một lát rồi tỉnh lại, cũng nhìn thấy đôi giày da của đứa trẻ.
Nhìn thêm tấm chăn dày đắp kín, và cái cách người phụ nữ ôm đứa trẻ chặt cứng, cô biết có vấn đề.
Là người sống ở thời đại sau, loại nhạy cảm này dường như trở thành bản năng của cô.
Ôn Hòa kéo nhẹ tay áo Cố Tấn Hoài.
Anh liếc nhìn cô, rồi nhẹ lắc đầu.