Trở Về 70 Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý


"Cái tên đó xuất thân không tốt, tính tình kỳ lạ, suốt ngày mặt mày cau có.

Mới đến đây, tốt nhất đừng dính vào hắn mà làm chuyện sai lầm!"

"Phi, tôi nghĩ cậu chỉ ghen tị vì người ta đẹp trai hơn cậu thôi!"

"Đẹp thì được gì chứ? Hắn chẳng có hứng thú gì với phụ nữ cả! Tôi bảo đảm hắn chắc phải thích đàn ông!"

"Để tôi tiết lộ một bí mật nhỏ nhé, tôi nghĩ anh ta có vấn đề, lần trước nhìn thấy tôi, chưa kịp đi hết thì đã chạy biến.

Cậu nghĩ xem, còn chán đến mức nào chứ!"

"Hắc hắc…"

"Ha ha…"

Tiếng cười mang đầy ác ý, nhưng những lời đó lại khiến Ôn Hòa nhớ đến một người.


Người đó hiện đang sống ở chuồng bò, ở tạm trong một túp lều tranh.

Nói đến người có tiền nhất ở thôn này, thì chắc chắn phải là anh ta.

Ôn Hòa bước đến căn lều tranh, trên đường cô cứ suy nghĩ cách mở lời để vay tiền, đến mức xuất thần mà đụng phải ai đó, cú va chạm khiến đầu cô đau điếng.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Theo thói quen, Ôn Hòa vội vã xin lỗi.

Cô ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm.

Người đàn ông trước mặt ngoài đôi mắt sắc sảo, còn có gương mặt với ngũ quan góc cạnh, đầy nam tính, nhưng lạnh lùng và cô độc.

Ôn Hòa ngây người trong giây lát.

Cố Tấn Hoài nhìn cô gái trước mặt, từ vẻ mặt kinh ngạc ban đầu chuyển sang biểu hiện như một fan cuồng, liền lùi lại một chút.

Trong mắt anh tràn đầy sự đề phòng, xen lẫn một chút khinh thường.


Thấy biểu cảm thay đổi trên gương mặt anh, Ôn Hòa biết mình có chút thất thố.

Thấy anh định quay người bỏ đi, cô liền nói lớn: "Tôi đến để nhờ anh giúp đỡ."

Cố Tấn Hoài dừng bước.

Ôn Hòa bộc bạch mục đích của mình, "Tôi là con gái út của nhà Ôn trong thôn.

Gia đình muốn bán tôi cho một người đàn ông góa vợ.

Tôi… tôi đến đây để vay tiền của anh."

Cố Tấn Hoài quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác.

"Anh có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào." Ôn Hòa lấy hết dũng khí nói: "Thật đấy, miễn là tôi có thể làm được!"

"Dựa vào cái gì?" Cuối cùng Cố Tấn Hoài cũng mở miệng: "Trông tôi có dễ bị lừa như vậy sao?"

Ôn Hòa sờ sờ gương mặt mình: "Tôi nhìn giống kẻ lừa đảo à?"

Cố Tấn Hoài lạnh lùng đáp, "Giống kẻ ngốc thì có!" Anh không kiêng nể gì mà nói thẳng.

Ôn Hòa, "Kẻ… Ngốc...?" Cô cảm thấy bị tấn công nhân cách, nhưng đây không phải lúc để tỏ ra mạnh mẽ, "Tôi nói thật mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận