“Khụ… Khụ… Khụ…”
Lâm Tiếu Nhan bị một trận khói đặc làm sặc tỉnh, cô vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy xung quanh là một mảnh ánh lửa tận trời, khói đen cuồn cuộn chui vào trong cổ họng của cô.
Bản năng cầu sinh làm cho cô lập tức tỉnh táo lại, lập tức muốn xoay người xuống giường, nhưng mà thân thể của cô giống như bị rót chì vào vậy, không thể động đậy được.
Mẹ nó! Nhất định là đôi cẩu nam nữ chó chết kia!
Phí sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng thu thập được chứng cứ phạm tội của hai người bọn họ, không nghĩ tới bọn họ lại giành trước một bước phóng hỏa diệt khẩu?
Lâm Tiếu Nhan âm thầm cắn chặt răng, lại mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh màu đỏ tươi.
Dù cho có nhiều hận ý và không cam lòng hơn nữa thì chắc hẳn đời này của cô cũng phải dừng ở đây.
Cô không sợ chết, chỉ là nghĩ tới cách đây không lâu cô vừa mới đồng ý gả cho người đàn ông kia là trái tim của cô liền thấy đau đớn.
Đời này hai người bọn họ vòng đi vòng lại đã lãng phí quá nhiều thời gian, nếu như còn có kiếp sau thì cô chỉ hy vọng có thể sớm một chút……
Trong lúc cô vừa thầm nhắc tên của một người đàn ông ở dưới đáy lòng, vừa nản lòng thoái chí nhắm mắt chờ chết thì một bóng hình cao lớn đột nhiên xông vào, thẳng đến khi dung mạo anh tuấn quen thuộc xuất hiện ở trước mặt chính mình thì hai mắt đã sớm bị khói làm đỏ hồng của cô mới không kìm được mà trào ra nước mắt.
Cố Tiêu!
Không phải anh đang đi công tác ở tận bên kia đại dương xa xôi sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cô quá nhớ anh nên đã xuất hiện ảo giác?
Cố Tiêu đỏ mắt nhìn thấy Lâm Tiếu Nhan hơi thở thoi thóp nằm ở trên giường, người ngày thường vẫn luôn bình tĩnh thong dong lúc này lại rất hoảng loạn, sau khi cưỡng ép mình trấn định lại liền trực tiếp bế ngang cô lên chạy ra ngoài.
Nhưng vừa mới đi đến phòng khách thì tủ ven tường liền đổ xuống, trực tiếp đổ xuống chỗ hai người.
Cố Tiêu nghiêng người, theo bản năng dùng tấm lưng rộng lớn chắn lại, bảo vệ Lâm Tiếu Nhan ở trong lòng ngực.
Lâm Tiếu Nhan dùng hết sức lực cả người hét lên: “Anh đi trước đi! Đi mau!”