Mũi Khương Chi cảm thấy chua xót.
Cái người Khương Chi Tử có lòng dạ tạp nham này, cũng không biết rốt cuộc đã gieo bao nhiêu ám ảnh lên người Đản Tử.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đản Tử, dịu dàng nói: “Con muốn đi học sao?”Đản Tử sửng sốt, cậu bé thận trọng nhìn về phía Khương Chi, đối diện với khuôn mặt dịu dàng của cô, lúc này mới nhớ tới mẹ đã thay đổi, vành mắt cậu bé đỏ lên, nhưng lại liên tục lắc đầu.
Khương Chi dừng một chút, nói: “Đi rửa tay, ăn đồ ăn trước đi.
”Đản Tử vội vàng gật đầu, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Khương Chi cụp mắt nhìn chữ trên mặt đất, trong lòng mềm mại, cũng không biết cậu bé học từ đâu được mấy chữ này.
Ở thời đại này, hầu hết các bậc phụ huynh đều không quá chú trọng việc học hành của con cái, nhưng cô nhất định phải đưa Đản Tử đi học.
Đản Tử quay trở lại rất nhanh, cậu bé nhìn mẹ đang ngồi trên giường, ngại ngùng đi tới.
Khương Chi đưa một củ sắn qua, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.
”Củ sắn thơm ngọt mềm dẻo, Khương Chi chỉ ăn nửa củ đã cảm thấy no, cô nhìn cái miệng nhỏ của Đản Tử ăn củ sắn từng chút một, nói chuyện bằng giọng bàn bạc với cậu bé: “Mẹ đưa con đi học có được không?”Đôi mắt Đản Tử lập tức mở to.
“Đọc sách biết chữ là chuyện tốt, mẹ nhất định sẽ giúp con được như ý.
”Khương Chi cười khẽ.
Đản Tử sửng sốt hồi lâu, mới do dự nói: “Đi học cần phải đóng học phí, tiền sách vở, còn phải tự mang thức ăn theo.
Khương Dược Tiến học tiểu học trong thôn, học phí một học kỳ là 6 đồng, tiền sách vở cũng phải 5 đồng……”Nói đến khúc sau, giọng Đản Tử càng lúc càng nhỏ.
Đột nhiên, cậu bé nghe thấy tiếng cười của Khương Chi.
“Đừng lo lắng, mấy chuyện đó mẹ sẽ lo liệu, con chỉ cần đợi đi học là được.
”Đản Tử ngẩng đầu lên, nhìn Khương Chi, nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, trước đây mẹ nói Đản Tử không xứng đọc sách, mỗi lần con học viết chữ với Khương Dược Tiến thì mẹ đều rất tức giận, vì sao mẹ lại muốn đưa Đản Tử đi học vậy?”Khương Chi yên lặng.
Cô chớp chớp mắt, trong mắt xuất hiện hơi nước, cô bế Đản Tử lên, nhỏ giọng nói: “Bởi vì trước kia mẹ bị ma quỷ ám, làm rất nhiều chuyện sai, lần trước bị đánh vỡ đầu khiến mẹ lập tức tỉnh ngộ lại, Đản Tử có thể tha thứ cho mẹ không?”Đản Tử lập tức hoảng sợ, vội vàng vươn tay tới lau nước mắt cho Khương Chi, lo lắng nói: “Mẹ ơi, đừng khóc, Đản Tử trước giờ chưa từng trách mẹ, thật sự! Mẹ đừng khóc.
”“Mẹ không khóc, Đản Tử chỉ cần tin tưởng mẹ, tin tưởng mẹ sau này sẽ đối xử thật tốt với con.
”Giọng nói của Khương Chi rất nhẹ nhàng, lại có vẻ trịnh trọng khó tả.
Đản Tử gật đầu thật mạnh.
…….