“Mẹ nó! Đồ ăn trộm, trong miệng toàn là nói dối!”Trong lúc lôi kéo, người phụ nữ kia duỗi tay muốn đi đoạt đồ ăn nắm trong tay đứa trẻ.
Lúc này cậu bé hoảng sợ, trong mắt rưng rưng, đôi mắt to đen trong suốt như nai con kia lại không thể làm người phụ nữ này cảm động.
Trong giọng nói của cậu bé đều là khẩn cầu: “Dì cả, cầu xin dì, mẹ của cháu đã đói tới hôn mê, nếu như không ăn gì thì sẽ chết! Cái này thật sự không phải do cháu trộm”“Phi! Cái đồ không biết xấu hổ kia chết cũng đáng đời, coi như đỡ phải liên lụy tới thanh danh của nhà tao!”Giọng nói của người phụ nữ kia đều là sự chán ghét, lúc nói chuyện còn kéo đứa trẻ ra ngoài phòng.
“Không cho bà nói mẹ tôi như thế! Mẹ tôi không phải!”Cậu bé lại giống như một chú mèo con bị bị dẫm phải cái đuôi, lập tức quay đầu đi kêu lớn, trong giọng nói thơ ngây còn có vài phần hung dữ, nghe không chỉ không dọa người mà ngược lại còn có vài phần đáng yêu.
“Bang!”Một tiếng tát giòn vang làm Khương Chi bừng tỉnh,Cô nhìn đứa trẻ bị đánh tới lảo đảo, đồng tử co rụt lại, ánh mắt cũng trầm xuống.
“Khốn nạn!”Khương Chi đi xuống giường đất, đi tới kéo đứa trẻ ra sau mình, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của đứa trẻ, trong lòng là lửa giận mãnh liệt, ngẩng đầu, con ngươi như hàn băng bắn về phía người phụ nữ.
“Cô, nhìn cái gì mà nhìn!”Khương Đào Hoa đối diện với con ngươi đen như mực của Khương Chi, trong lòng không nhịn được mà phát lạnh, tay cũng hơi run lên.
Giây lát, cô ta phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đỏ lên, cô ta không nghĩ tới mình lại bị cái đồ giày rách không có liêm sỉ này dọa, trong lòng có sự nghẹn khuất nói không lên lời.
Khương Chi không nói gì, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Đào Hoa.
Đột nhiên, cô nâng cánh tay lên, bàn dừng ở trên mặt Khương Đào Hoa.
“Bang!”Tiếng giòn vang quanh quẩn trong căn phòng tối tăm, làm Khương Đào Hoa bị đánh lùi lại hai bước.
Hành động này không chỉ làm Khương Đào Hoa bị dọa ngốc mà ngay cả đứa trẻ đứng phía sau Khương Chi cũng ngẩng đầu lên, miệng há to tới nỗi có thể nhét một quả trứng vịt vào, vẻ mặt khiếp sợ.
Bốn phía im ắng, thẳng đến một tiếng chó sủa vang lên mới đánh thức Khương Đào Hoa trong trạng thái khiếp sợ.
“A! Đồ tiện nhân đáng chém ngàn đao này! Đồ giày rách không biết xấu hổ! Thế mà dám ra tay đánh tao?!”Tiếng kêu bén nhọn của Khương Đào Hoa vang lên, trong miệng không sạch sẽ, hùng hùng hổ hổ, muốn đi tới đánh lại Khương Chi, vẻ mặt tàn nhẫn giống như nhìn thấy kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt của Khương Chi.
“Mẹ cẩn thận!”Đứa trẻ vừa thấy vậy liền lập tức muốn che ở trước mặt Khương Chi.
Khương Chi giữ chặt lấy đứa trẻ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Khương Đào Hoa, tùy ý cho cô ta xông tới, tới khi tay cô ta sắp đánh tới mặt mình thì cô mới giơ tay lên nắm chặt cổ tay của Khương Đào Hoa.
“A! Đau! Đau! Tiểu tiện nhân mau buông tay!”Khương Đào Hoa gào lên thảm thiết như tiếng giết heo, tiếng hét kinh thiên động địa kia như có thể làm nóc nhà bị sụp đổ, cô ta chỉ cảm thấy cái tay giống như bị kim đâm vậy, đau đớn nóng rát.
“Hiện tại biết đau rồi sao?”.