Trên đường về, Bạch Thiệu Huy không nói một lời nào, hình như là đang lo nghĩ về một điều gì đó.
Chính Hà Văn cũng không hiểu, vì sự việc ngày hôm nay có điều gì đó khiến cho y cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Hai người hiếm khi có giây phút không trò chuyện cùng nhau khi đi cùng, không phải vì giận nhau, cũng không phải là sự xa cách, họ chỉ im lặng chỉ qua là vì một việc gì đó vẫn chưa chắc chắn nên không thể nói được với người kia của mình.
"Thiệu Huy, Điệp gia gì đó, có lớn hay không?!" Hà Văn cũng không biết rõ nên bắt đầu nghi vấn của mình ở đâu.
Cuối cùng y vẫn là chọn nguyên nhân nằm ở cái gia tộc họ Điệp này.
Hai cô gái con cháu Điệp gia kia dù có ngốc nhưng hẳn là vẫn có cơ sở để dựa vào nên mới ngông cuồng như vậy.
"Lớn! Địa vị còn lớn hơn cả Bạch gia, đặc biệt là về chính trị." Bạch Thiệu Huy nghe y hỏi nên đành bỏ qua vấn đề mà anh đang suy nghĩ và trả lời y.
"Như vậy, hai vị tiểu thư lúc nãy...?" Lớn hơn cả Bạch gia?! Lúc nãy Thiệu Huy còn kêu người gửi lời đến gia chủ Điệp gia! Những lời đó chẳng khác nào đi đối đầu với họ!
"Nhưng nhà anh hậu trường không chỉ có một mình thế lực Bạch gia.
Em có nhớ trước đó anh có nói với hai người kia rằng Thủ đô không chỉ có mình Điệp gia hay không? Ở Thủ đô anh cũng có hậu trường ở đó đấy!" Bạch Thiệu Huy anh không ngán gì một cái Điệp gia đâu! Tuy rằng vị thế của Điệp gia đang được đặt ở đó, nhưng khí thế không còn như xưa nữa, nói thẳng ra là đang dần tuột dốc không phanh.
Đợi chuyện kia được xác nhận rồi, anh sẽ xem xét xem có nên động vào họ hay không.
"Hậu trường?! Bạch gia đã lớn thế rồi còn có hậu trường phía sau sao?!" Hà Văn khi nghe anh nói thì tam quan lại càng được mở rộng thêm.
Trời ạ, người yêu của y cũng quá sức tưởng tượng rồi!
"Em còn nhớ anh từng nói là anh có một thời gian luyện tập trong quân đội không?!"
"Có nhớ! Nhưng không phải là luyện cùng với Tịnh Ca sao?!" Hà Văn cũng biết việc anh luyện tập trong quân đội, lúc học cấp ba anh cũng nổi tiếng là trùm trường vì thân thủ của anh rất mạnh không ai dám đụng anh hết.
Nhưng y cũng chỉ nghĩ là luyện tập với Trúc Tịnh Ca thôi, bởi vì Trúc gia là một gia tộc quân nhân và quan hệ hai nhà Trúc - Bạch cũng rất là thân thiết nữa.
"Trúc gia đúng là một quân gia, nhưng em có thấy ai trong Trúc gia đạt cấp bậc Trung Tướng trở lên chưa?" Thiệu Huy cười hỏi.
Trúc gia là quân gia không sai, nhưng đỉnh cấp quân gia thì vẫn chưa tới.
Hiện tại cấp bậc quân hàm cao nhất mà Trúc gia nắm giữ là Thiếu Tướng, cựu Thiếu Tướng của Trúc lão thái gia và Thiếu Tướng của cha Tịnh Ca - Trúc Hải Thụy, còn Tịnh Ca thì hiện vẫn còn đang ở vị trí Trung Tá.
"Đúng là chưa thấy! Bạch gia anh rốt cuộc dây rau rễ má lớn tới đâu đây hả?!" Hà Văn nghe anh nói là lòng chập chùng, có một mối quan hệ đến cấp Thiếu Tướng còn chưa đủ với Bạch gia nhà anh hay sao?!
"Lớn lắm, tại nhà anh không thích ở quá cao thôi! Bà nội của anh trước đó cũng là một Thiếu Tướng đấy, nghe nói là một trong hai nữ quân nhân có quân hàm cấp tướng, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi nên nổi danh một thời trong quân đội." Bạch Thiệu Huy chạy xe thẳng vào nhà xe, vừa tắt máy xe vừa nói.
"Ặc! Nếu vậy làm sao ông nội anh cưới được bà nội anh chứ?!" Hà Văn thật muốn cạn ngôn với cái nhà này.
"Thời đó có chiến tranh, ông nội anh cũng là quân nhân, quân hàm Trung Tướng.
Còn việc làm sao ông ấy cưới bà nội anh thì để anh về hỏi xem ông ấy có trả lời hay không!" Bạch Thiệu Huy vừa giúp Hà Văn vừa tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Quân nhân? Trung Tướng? Thiếu Tướng? Bạch gia nhà anh cũng xem như là một quân gia rồi!?" Y thật muốn há hốc mồm với cái nhà này, Bạch gia này cũng quá đáng sợ rồi, hằng gì gia tộc trùm S thành là thuộc về Bạch gia chứ không phải là Trúc gia.
Y lúc trước cũng rất thắc mắc, dù được xưng là ba đại gia tộc thành phố S, nhưng chỉ có Bạch gia là được xem là gia tộc đứng đầu, trong khi đó nếu so sánh thì rõ ràng là Trúc gia và Bạch gia ngang bằng, thậm chí nếu nhìn về quyền lực thì Trúc gia hơn hẳn, vì Bạch gia ngoài mặt vốn không có ai là người trong bộ máy nhà nước hết.
Nhưng không nghĩ tới, sâu xa trong đó thì Bạch gia lại hơn hẳn một tầng.
Đúng là bí mật của mỗi gia tộc lớn đều khiến người khác không biết đường đâu mà lần.
"Bạch gia là thương gia không phải quân gia, vì đến thời ba của anh thì đã không tham gia làm quân nhân chính thức rồi.
Như Trúc gia, đến đời của Tịnh Ca vẫn còn tham gia vào quân đội thì mới được gọi là quân gia được." Bạch Thiệu Huy lắc đầu giải thích cho y biết.
Sâu khi chiến tranh kết thúc, Bạch thái lão gia - Bạch Hiếu Dự trở về thành thị lập nghiệp kinh doanh.
Tuy là một quân nhân nhưng ông lại vô cùng yêu thích việc kinh doanh và vô cùng có tài trong lĩnh vực này, nếu không phải vẫn vì còn chiến tranh và ông phải xách súng lên giết địch thì ông đã sớm thực hiện việc kinh doanh của mình.
Sau khi chiến thắng quân địch, ông trở về và xin rút ra khỏi quân doanh, trở về S thành phụng dưỡng cha mẹ và xây dựng sự nghiệp kinh doanh tại đây, dù cho lúc đó quân hàm của ông đã đạt đến vị trí Trung Tướng.
Phải biết, để đạt đến quân hàm Trung Tướng thì tài năng và chiến công của ông phải lớn đến cỡ nào.
Vì là chiến tranh tàn, và còn là vì một vị Trung Tướng rời quân cho nên người đi theo ông có rất nhiều, trong đó có một vài người đi theo ông làm kinh tế, còn lại thì chính là đi tạo dựng thế lực ngầm bảo vệ cho Bạch gia.
Nhưng vì sao Thiệu Huy chỉ nhận lấy Bạch thị và chức gia chủ Bạch gia mà không nhận được cái thế lực đằng sau này?!
Đó là bởi vì có rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên thì đó là một lực lượng riêng của Bạch Hiếu Dự và họ hầu hết đều là những quân nhân vẫn còn hoặc đã xuất ngũ.
Nếu như Bạch Thiên Ngụy hay Bạch Thiệu Huy lựa chọn tham gia chính trị hoặc quân sự thì Bạch lão thái gia mới giao quyền hành điều động lực lượng này.
Lý do thứ hai thì là tại vì mục đích tạo ra tổ chức lực lượng này là để bảo vệ Bạch gia an toàn, là hậu phương, là nền móng nếu như Bạch gia có nguy cơ bị sụp đổ.
Nó chỉ được giao lại khi ông mất đi và chỉ giao cho người hậu thuẫn của đời gia chủ tiếp theo, tức là con trai ông Bạch Thiên Ngụy.
Mà quả thật, ở kiếp trước lực lượng này cũng đã được giao cho Bạch Thiên Ngụy, nhưng dù vậy cha Bạch cũng trở tay không kịp mà ra đi.
Sau đó, Thiệu Huy khi khởi đầu lại từ công ty Hà Văn và cũng một phần nhờ vào lực lượng không ở ngoài sáng này mà đi lên.
Chỉ tiếc một điều là, nếu như lúc đó anh tỉnh táo và bình tĩnh hơn khi mọi chuyện ập đến gia đình mình, nhanh chóng tiếp nhận lấy cái tổ chức lực lượng này thì mọi chuyện đã không đi quá xa rồi.
Dừng sự hồi tưởng ở đây, anh nên tập trung nói chuyện với Văn Văn đi thì hơn.
"Nếu vậy hậu trường của nhà anh ở Thủ đô không phải phía bên ông nội anh, vậy thì là ở gia đình phía bên nhà bà nội anh à?!" Hà Văn tuy không biết trong đầu anh nghĩ gì, nhưng y cũng không cần phải cố gắng tò mò làm chi, cái bây giờ y đang để ý chính là cái hậu trường còn lớn hơn cả Bạch gia đang ở Thu đô kia.
Nếu lớn hơn cả Thiếu Tướng vậy còn cao lên tới cấp bậc Đại Tướng chăng?!
"Em đoán đúng rồi đấy, bà nội anh họ Trịnh, tên là Trịnh Mẫn Thi, quân gia họ Trịnh chỉ có duy nhất một Trịnh gia trên đất nước B này thôi! Lúc trước anh tập luyện là ở Trịnh gia chứ không phải ở Trúc gia, ba anh hay em gái anh cũng vậy!" Bạch Thiệu Huy gật đầu, anh giải đáp luôn những thắc mắc trong đầu của y.
Quân gia họ Trịnh chỉ có một, vị cựu Đại Tướng uy dũng kia là họ Trịnh mà vị Đại Tướng hiện tại cũng là họ Trịnh luôn.
Như vậy không cần hỏi lại nữa Hà Văn cũng đã đủ biết kết quả rồi, nếu hỏi nữa thì tam quan của y sẽ chịu không nổi mà nổ tung mất.
Xem đi, Bạch gia đang đứng ở vị thế này là còn điệu thấp đó trời ạ! Thiệu Huy anh thì con ông cháu cha, còn tài sản của Hà Văn em mấy năm cố gắng cũng không bằng số tiền nhỏ như hạt cát nhà anh!
Lại nói, vì sao ở kiếp trước Bạch gia gặp nạn Trịnh gia không ra tay giúp đỡ.
Thật ra không phải đâu, đó đều là do thái độ của Bạch Thiệu Huy ảnh hưởng.
Lúc đầu cái chết của ông nội Bạch là do quá tức giận làm vết thương lúc trẻ tái phát dẫn đến bệnh nặng mà qua đời, bà nội Bạch lúc đó cũng không khuyên răng được cháu mình nữa, buồn rầu hết chuyện này rồi đến chuyện nọ, tuổi đã già thì làm sao mà chịu đựng được, bà đành buôn bỏ mọi chuyện mà đi theo chồng mình.
Nhưng thái độ của Thiệu Huy lúc đó cũng không có chuyển biến gì thậm chí là tệ hơn, Trịnh gia lúc đó cũng giận dữ mà không nhìn mặt anh và Bạch gia nữa.
Cho đến khi ba mẹ Bạch bị thiết lập tai nạn mà chết đi, Trịnh gia thấy không ổn nên đã đi điều tra, tiếc là không có cơ sở để đưa mọi chuyện ra ánh sáng, trong thời kỳ đó Thiệu Huy vẫn còn bê bét, chìm đắm cùng với những chai rượu.
Lúc đó, ngoài lực lượng ông nội để lại thì Trịnh gia cũng đã rất nhiều lần tìm đến anh để lay tỉnh anh.
Nhưng khi anh tỉnh rồi thì mọi chuyện cũng đã đi quá xa như thế.
"Nhưng mà Thiệu Huy, không biết sao em lại cảm thấy có vấn đề gì đó ở Điệp gia này nhỉ?!" Hà Văn sau một thoáng suy nghĩ vẫn vơ về Thiệu Huy, Bạch gia và Trịnh gia thì y cũng quay lại cảm giác không thoải mái lúc đầu của mình.
"Em cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ nào?!" Thiệu Huy đưa cho y một ly nước để y uống cho đỡ khát.
Nói đến vấn đề Điệp gia, thì anh lại càng cảm thấy nghi vấn của anh càng đi đến sự khẳng định.
"Em không biết nữa, nhưng trực giác khiến em cảm thấy như vậy?" Hà Văn nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch rồi đưa lại cho Thiệu Huy.
Y suy nghĩ, y cảm thấy rằng là có vấn đề chỉ là không biết vấn đề nó nằm ở đâu.
Thật ra y cũng không biết rõ Điệp gia rốt cuộc là như thế nào, người Điệp gia cũng là lần đầu chạm mặt, nhưng trực giác nói cho y biết Điệp gia này có vấn đề.
"Nếu không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, để anh cho người điều tra xem, dù gì việc hai vị tiểu thư kia vô cớ gây hấn, cũng sẽ không thoát được Điệp gia tìm đến chúng ta!" Thiệu Huy đưa bàn tay to lớn của mình đặt lên đầu tóc y, xoa xoa vài cái khiến tóc y rối xù lên, rồi lại bẹo má, rồi lại hôn nhẹ lên môi y một cái.
"Đúng là không nghiêm túc được bao lâu mà!" Hà Văn thật sự bất lực, anh yêu chiều y quá mức rồi!
"Hừm! Anh chỉ nựng vợ nhỏ của mình thôi mà! Lấy cái gì ra ngồi chơi đi, anh đi nấu cho em vài món để chút nữa em ăn tối!" Bạch tổng lại thích trêu đùa thỏ nhỏ, nhưng mà nói gì thì nói, chút nữa anh lại bận việc và không thể ở bên y đêm nay rồi.
"Tối nay không ở lại với em sao?!" Tuy rằng vẫn cứ thẹn thùng khi anh gọi y là 'vợ' nhưng mà anh nói thế là sao? Y phải ăn tối một mình và anh không ở lại với y tối nay?! Như vậy thật sự rất buồn a, lâu rồi mới được gặp nhau, gặp rồi thì mới có một ngày rồi lại tách ra, sau đó lại là những chuỗi ngày y mong nhớ đến anh!
"Xin lỗi bảo bối, tối nay anh bận việc rồi?" Thiệu Huy cũng tiếc đứt ruột đứt gan, nhưng mà trong thời gian này anh đúng là không có quá nhiều thời gian để dành cho y.
Nhưng mà đành phải nhịn lại thôi, nếu bây giờ buông thả quá thì sau này lại càng khó mà ở bên cạnh y được.
"Như vậy có thể 'làm' trước khi đi không?!" Hà Văn ánh mắt như mèo nhỏ mà nũng nịu bên người yêu.
Đây cũng là lần đầu y cố tình dùng giọng điệu như thế nói với anh, nội dung lại còn là một nội dung không hề trong sáng gì mấy.
"Bảo bối! Em đây là tự nguyện muốn anh lăn giường với em đấy à?! Em từ khi nào d*m đãng như vậy thế?!" Bạch Thiệu Huy vô cùng ngạc nhiên khi nghe y dùng dọng điệu như thế nói với anh những lời mà y chưa bao giờ dám nói.
"Em không có d*m đãng, chỉ tại vì...!anh đi rồi thì ít nhất cũng tuần sau mới được ở cùng anh, người ta nhớ anh lắm đó!" Y phụng phịu nằm lên người Thiệu Huy, vừa ôm anh vừa nói.
"Anh cũng muốn nhưng mà không được, mỗi lần làm với em anh đều sẽ không nhịn được mà kéo dài thời gian! Bảo bối, chỉ cần cố gắng đoạn thời gian này thôi, qua hết tuần sau, mỗi ngày anh đều sẽ ở bên em.
Được không nào?!" Nói thật bây giờ anh cũng không nhịn được đâu, nhưng mà anh vẫn phải nhịn.
Hiếm lắm mới được một lần y chủ động nhưng mà anh lại không có phước hưởng thụ rồi.
"Vậy được! Không được thất hứa với em đâu, nếu không em sẽ nói với mẹ anh là anh ăn hiếp em!" Hà Văn suy nghĩ rồi cũng thỏa hiệp, có chút buồn nhưng mà không sao.
Tính kiên trì nhẫn nại đỉnh cao của y sao lại có thể chịu khuất phục trước anh cơ chứ! Nghĩ vậy thôi chứ ngày mai lại ngồi thu lù một đống mà lục ảnh người ta ra ngắm cho coi.
"Nói cho mẹ anh?! Vợ yêu của anh như thế nào thân với mẹ anh như vậy rồi?!" Bạch Thiệu Huy nghe lời cảnh cáo như cảnh cáo con nít của y thì ngạc nhiên.
"Mẹ sau buổi tiệc đó có lấy số điện thoại của em, cũng thường xuyên gọi cho em, những đồ sơ chế món ăn đều là mẹ cho người gửi đến, cả tuần nay em chưa đi đến siêu thị mua đồ lần nào cả!" Y cười hì hì trả lời anh, mẹ của Thiệu Huy rất nhiệt tình đối với y, còn nói chỉ xem mình y là con dâu, y lúc đó cũng phải mất hai ngày để làm quen với sự nhiệt tình của mẹ chồng tương lai a.
"Thân thiết đến mức gọi bằng 'Mẹ' luôn rồi?! Trời ạ, Bạch phu nhân cũng quá vi diệu đi, xem ra phận làm con trai như anh sắp bị cho ra rìa rồi!" Bạch Thiệu Huy cảm thấy như đang nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì lạ và vi diệu.
Và anh cũng cảm thấy phía trước tương lai thật là nhiều chông gai a!
"Vậy nên Bạch tổng à, dù anh có là gia chủ Bạch gia hay là Bạch tổng uy phong lẫm liệt hay là một ông trùm Mafia đi chăng nữa thì vẫn là không nên làm chuyện có lỗi với em đâu, đặc biệt là không được thất hứa với em, nếu không...!Hì hì!" Hà Văn vui sướng cười nói, xem ra nhờ có người phụ nữ quyền lực kia mà y đã có thể nắm thóp được anh rồi.
"Anh mới không dám đâu!" Bạch Thiệu Huy bất đắc dĩ nói, đây có khác nào chặn đường sống của anh đâu chứ! Anh đã từ tra công hóa thành si tình công, rồi đến thê nô công và bây giờ anh chính thức liền thảm, danh xưng sợ vợ công anh liền mang lên cho mình vậy.
"Đúng rồi, hồi nãy nói chuyện Điệp gia em liền quên mất, mấy em sinh viên đó nói bọn họ là cái gì đó 'Hủ', rốt cuộc là cái gì vậy?! Họ nói rằng anh chắc chắn biết, anh mau nói cho em biết đi!" Hà Văn đột nhiên sực nhớ mình đã quên chuyện gì đó, sau khi chợt nhớ ra y liền quay qua hỏi anh.
"Em không biết?!" Cái này thì anh càng ngạc nhiên hơn, y không biết những thuật ngữ này? Nhưng lần đầu làm tình y đã hưởng ứng đáp lại rất nhiệt tình a.
Đừng nói bảo bối của anh, trai ngoan đến mức chưa thẩm du lần nào đó chứ?!