Trở Về! Anh Yêu Em


Sáu người Bạch Thiệu Huy bước nhanh ra khỏi căn phòng đó, Lê Trực là người ra cuối cùng, ở phía sau bọn họ là một đám người chờ chực muốn đi theo.

Lê Trực cười nhếch mép một cái rồi mạnh tay đóng chặt của lại, sẵn tiện khóa luôn cửa.
"May mà Lê Trực cậu đóng cửa nhanh, nếu không đám người vô liêm sĩ đó đuổi theo lại càng phiền phức.

Nhưng mà chúng ta cứ bỏ lại San San cậu ấy...!sao?!" Trương Mộng Đình mới ra ngoài được liền vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Đám người kia muốn trèo cao đến nỗi mặt dày như vậy.

Khó lắm, cô mới rảnh rỗi đi tham gia họp lớp, thế mà lại chứng kiến cái cảnh hạ tiện này.

Tuy đã thoát được đám người đó khiên cô thoải mái nhưng cô vẫn còn nhớ tới cô gái lấy thân làm mũi nhọn để bọn họ rời đi kia.
Trương Mộng Đình cô khi đi học cũng không thân với cô bạn ngồi khác hướng này với cô.

Nhưng mà, cô nàng Linh San San này sao lại gây hấn với đám người kia chứ.

Dù cùng là phụ nữ nhưng cô cũng nhục thay cho bọn họ.

San San có một mình làm sao đấu lại với đám người kia chứ, với lại, ở trong đó đâu chỉ có nữ không đâu, mà còn có nam nhân trong đó nữa.
"Không cần lo lắng đâu, các cậu nghĩ San San ngốc như vậy sao, còn đi tự làm hại mình?!" Lê Trực nói, con bé đó nó không có điên đâu, nó chỉ là muốn trêu đùa người ta tí thôi, còn đến mức độ nào thì hắn không biết.
Mọi người nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý với ý nghĩ của Lê Trực.

Trong kí ức của họ, San San mà họ biết chính là một cô gái hoạt bát, có chút đáng yêu, nhìn như yếu đuối, ngây thơ không biết cái gì, nhưng thực ra chưa ai có thể ăn hiếp được cô ấy cả, là một người khá là cẩn trọng.
" Chúng ta xuống dưới lầu đi, chờ San San ra rồi chúng ta đến chỗ nào đó nói chuyện đi." Bạch Thiệu Huy nhìn căn phòng bị đóng chặt kia rồi nói.
"Được!" Mọi người đều không có ý kiến.

Bọn họ chỉ sợ Bạch Thiệu Huy người bạn trước kia của họ không muốn tiếp xúc với họ thôi, được Thiệu Huy cùng nhau ngồi nói chuyện thì còn gì bằng, tất nhiên bọn họ sẽ không từ chối.

Sau đó cả bọn di chuyển ra bãi đậu xe rồi đứng chờ Linh San San.
.........
Khoảng 15 phút sau, từ tầng hai nhà hàng có một bóng đen nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp xuống vô cùng uyển chuyển, cô gái vô thanh vô tức xuất hiện ngay chỗ đứng của đám người Bạch Thiệu Huy.

Cô gái này có giương mặt giống y chang Linh San San, nhưng biểu cảm thần thái lạnh lùng khác hẳn vớ Linh San San hoạt bát đáng yêu.

Cô nàng này có thân hình vô cùng gợi cảm, ở ngực bị bung một chiếc cúc áo mà lộ ra bộ ngực đầy đặn thấp thoáng, gương mặt xinh đẹp, thân hình hấp dẫn, phải nói là cô gái này thật đẹp.

Cô gái xuất hiện làm mọi người ngạc nhiên, người này sao giống bạn của bọn họ quá vậy, Linh San San có chị em sinh đôi? Tuy nhiên, sau vài giây đám người Trương Mộng Đình lại càng trợn tròn mắt.
"Này, mọi người làm gì nhìn tớ ghê vậy chứ? Bộ mặt tớ có dính gì hả?" Nhớ tới hình tượng của mình trước mắt mọi người, Linh San San liền thay đổi 180°, hình ảnh cô gái ngây thơ ngọt ngào lại được tái hiện.
"....?" What? Đây là chuyện gì xảy ra vậy.

Ngoài Bạch Thiệu Huy và Lê Trực ra thì mọi người có vẻ há hốc mồm rồi.
"Khụ! Không có gì, cậu lúc nãy xuất hiện trông thật ngầu!" Từ Cách Minh nhận thấy mình biểu hiện có chút thái quá liền hắng giọng nói sang chuyện khác.

Những người còn lại cũng nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình.
" Phi!! Ngầu là dùng để chỉ người con gái như tớ sao?" Linh San San bĩu môi không cho là đúng nói, nhưng biểu cảm sung sướng kia lại bán đứng lời nói của chín mình.
"Lão đại à, đã hoàn thành nhiệm vụ?" Sau đó cô quay qua Bạch Thiệu Huy, một bộ dáng tinh ranh nói.

Câu nói này liền khiến mọi người hiện lên trong đầu ba dấu hỏi chấm thật lớn.
"Chơi đã rồi chứ?!" Bạch Thiệu Huy gật đầu, xem như hiểu cô nói cái gì.
"Chơi rất đã, nhưng mà vẫn chưa đủ đô nha!!" Linh San San liếm môi tỏ ra chưa thỏa mãn.
"San San, làm người phải biết khiêm tốn!" Lê Trực ở một nhéo tai cô, răn đe nói.
" Vâng vâng! Em biết rồi mà!! Hì!" Linh San San cười hì hì mà hứa lèo.

Thực tế là nhiêu đó cô chơi vẫn chưa đã thật mà!
"Đi thôi, tớ cũng có chuyện muốn nói với các cậu." Sau đó liền dắt tay Hà Văn lên xe.
" Bọn họ thân thiết từ khi nào vậy? Cái gì, Bạch thiếu của chúng ta muốn điệu thấp sao?!" Trương Mộng Đình thấy Thiệu Huy nắm tay Hà Văn liền nhướng mày, nhìn đến chiếc xe BMW hạng trung kia liền muốn nghi ngờ nhân sinh, 'Bạch Thiệu Huy bị tráo rồi à?' đây là câu hỏi của những người không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Đi thôi, đi thôi, muốn đứng tới khi nào?!" Lê Trực ngồi trên chiếc Mercedes lái xe lướt qua những người còn đứng, ngồi ghế kế bên là Linh San San.
" Không phải kêu rằng cậu rất thảm sao? Cái tớ đang nhìn thấy là gì đây?" Trương Mộng Đình thật không muốn tin vào nhân sinh rồi.
" Chiếc áo tớ mặc không thể nói là tớ không thể đi chiếc xe tớ đang đi.

Với tớ, việc chuyển công tác về nước là đủ thảm rồi đó!" Nói xong liền phóng xe đi.

Cùng lúc Trúc Tịnh Ca cũng lái chiếc Ferrari mà đi.
"Đi thôi, tớ chở cậu đi." Để cho tảng băng chở cô thì không ổn cho lắm, Từ Cách Minh liền lên tiếng nói.
" Ừ." Rồi thêm hai chiếc BMW rồi khỏi nhà hàng đó.
Còn căn phòng vừa tổ chức buổi tiệc kia, không còn bóng người, mọi thứ như chưa từng diễn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui