Trở Về Bên Em 2


Thấy Trình Cảnh Thiên giang rộng vòng tay, Lạc Yên không suy nghĩ gì mà nhào vào.
Cả người cô được anh nhấc lên khỏi mặt đất, cẩn thận che chở trong lòng.
Trình Cảnh Thiên thường xuyên tập thể hình nên trọng lượng Lạc Yên không tính là gì, hơn nữa cô lại mảnh mai, khung xương cũng nhỏ, anh rất thích ôm cô.
Môi anh như có như không chạm vào má cô, trầm thấp hỏi: “Dậy rồi à?”
Lạc Yên còn đang nửa tỉnh nửa mơ, hai tay câu lấy cổ Trình Cảnh Thiên cọ cọ mấy cái xem như đáp lại.
Anh xoa tóc cô, bế cô cùng ngồi xuống.
Giây sau lại thấy cô gái ngọ nguậy tìm vị trí thoải mái trong lòng mình, thiếu niên bèn phối hợp với cô, một tay vòng ra sau đỡ lưng và vai để cô không bị ngã.
Đang ở nhà nên Trình Cảnh Thiên cũng mặc đồ thoải mái, gương mặt điển trai sạch sẽ, trên người là bộ đồ pyjama mềm mại vẫn còn thoang thoảng hương xà phòng.
Cổ áo được thiết kế theo kiểu xẻ sâu, vừa vô tình mà cố ý khoe ra những đặc điểm quyến rũ của người mặc.

Từ cần cổ, xương quai xanh đến một phần ngực đều cực kỳ mê người.
Dáng vẻ trêu chọc như vậy nhưng động tác cực kỳ đứng đắn.

Trình Cảnh Thiên chỉ ôm Lạc Yên, không hề làm gì quá đáng.
Anh dữ dội như lửa, nhưng cũng dịu dàng như nước.
Sofa trong phòng khách đặt dọc theo cửa sổ.

Nắng hoàng hôn chiếu vào, không gắt như nắng ban trưa mà vô cùng dịu nhẹ, vừa khéo khắc hoạ dáng vẻ thân mật của đôi nam nữ.
Đầu Lạc Yên dựa vào lồng ngực vừa rộng vừa ấm của Trình Cảnh Thiên, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ quen thuộc, mắt cô lại nặng trĩu như muốn thiếp đi.
Ngay lúc này đây, Lạc Yên cảm thấy vòng tay Trình Cảnh Thiên là nơi yên bình ấm áp nhất.
Cô cười hạnh phúc, tay ôm eo anh chặt hơn, đôi mắt ngước lên nhìn anh.
“Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ.”
Trình Cảnh Thiên thích gọi Lạc Yên, mà cô cũng vậy.
Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là họ muốn nghe giọng đối phương mà thôi.
Trình Cảnh Thiên chú ý đến ánh mắt của Lạc Yên, cũng nhìn xuống.
Đôi mắt đen láy trong veo, hàng lông mi dài như cánh bướm, hai má bị nắng nhuộm thành màu hồng, xinh đẹp động lòng người.
Anh ôn nhu hôn lên trán cô, phía dưới tìm đến cánh tay cô vuốt ve.

Trần Thước vừa đưa Cố Hành Nguyên về nhà thì Đàm Nhiên Hạ gọi qua.
Hắn hơi ngạc nhiên, bèn dùng răng gỡ một bên găng tay rồi nghe máy: “Con nghe đây cô.”
Giọng Đàm Nhiên Hạ dịu dàng: “Ừ, A Diễn con đang ở ngoài à?”
“Dạ, con chuẩn bị về.” Trần Thước lơ đãng nhìn người qua đường.

“Sao vậy cô?”
Đàm Nhiên Hạ nói: “A Ly bảo qua nhà bạn từ trưa đến giờ chưa thấy về, cả cô với chú gọi đều không được, nó có đi với con không?”
Trần Thước: “...”
Hắn biết “người bạn” kia là ai rồi.
Trước tiên phải làm yên lòng phụ huynh đã: “Để con thử gọi xem, cô chú đừng lo ạ.”
“Ừ, có gì con nói lại với cô nhé.” Đàm Nhiên Hạ lắc đầu phiền muộn.

“Con bé này lúc nhỏ cũng ham chơi như vậy, nếu không có con kéo nó về thì đúng là hết cách.
Trần Thước bất đắc dĩ.
“Tối nay con có bận gì không? Nếu không thì qua đây ăn cơm luôn nhé.”
Hắn gật đầu cười: “Dạ rồi.”
Nói chuyện với mẹ Lạc xong, Trần Thước gọi cho Lạc Yên hai lần đều không được.
Hắn thở dài thườn thượt, lục danh bạ tìm số Trình Cảnh Thiên.

Lạc Yên cười, cả người mềm như bông dựa lên bả vai Trình Cảnh Thiên: “Trình Cảnh Thiên, tự nhiên em nhớ hồi mình còn nhỏ.”
Anh hôn lên gáy cô, hỏi: “Như thế nào?”
“Thì, ngày xưa em rất không thích ngủ trưa mà chỉ muốn đi chơi, mỗi lần như vậy bố em lại ôm em vào lòng rồi dỗ em ngủ.”
“Đến năm em sáu tuổi thì mẹ em sinh Tiểu Vũ, mà lúc đó em cũng lớn rồi, thế là phải tự ngủ một mình.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu: “Khi đó em có sợ không?”
“A? Ngủ một mình ấy hả?” Lạc Yên chớp mắt suy nghĩ.

“Thời gian đầu thì có, nhưng bố mẹ em đều bận rộn chăm Tiểu Vũ nên em cũng không muốn họ thêm phiền lòng.”
Lạc Vũ ra đời, có thể xem là sự kiện lớn trong quá trình trưởng thành của Lạc Yên.
Trước đó một mình cô độc chiếm bố mẹ Lạc, họ đều cho cô những gì tốt nhất, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải san sẻ tình cảm với người khác.
Vẫn là những hành động yêu thương đó, nhưng nó không còn dành cho mình Lạc Yên nữa.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Yên là buồn bã, nhưng ngạc nhiên là ở độ tuổi đó cô lại khống chế cảm xúc rất tốt, không mang sự ghen tị này đổ lên người Lạc Vũ.
Lạc Yên từng viết nhật ký trong mấy năm, mà thời điểm đấy vì tâm trạng rối loạn nên viết rất nhiều.

Một số là tự nói với bản thân, cũng có cái nói với bố mẹ, nói với Lạc Vũ.
Sau này khi mẹ Lạc dọn phòng cô thì tình cờ tìm được quyển nhật ký này, trong đó có một đoạn là: “Con biết bố mẹ thương Tiểu Vũ hơn con, con có buồn, nhưng con không ghét em đâu.”
Đàm Nhiên Hạ đọc xong thì sững người.

Bà cũng không vạch trần Lạc Yên, đầu tiên là đem cất quyển nhật ký đi, đến tối về phòng thì kể cho Lạc An Thái.
Đêm đó, hai vợ chồng Lạc gia đã nói chuyện rất nhiều.

Bọn họ tự kiểm điểm bản thân, vừa thấy có lỗi với Lạc Yên, vừa cảm động vì cô còn nhỏ như vậy nhưng đã rất hiểu chuyện.
Lạc Yên tủi thân là thật, nhưng cô cũng hiểu rõ đây không phải lỗi của Lạc Vũ.
Rất may là tình cảm chị em Lạc gia không vì chuyện này mà xa cách.
Mà Lạc An Thái và Đàm Nhiên Hạ cũng âm thầm thay đổi, yêu thương chia đều, không thiên vị ai, luôn đối xử công bằng.
Kể đến đây, Lạc Yên rúc vào ngực Trình Cảnh Thiên làm nũng: “Em rất thích Tiểu Vũ, nhưng em cũng muốn có anh trai, như vậy thì em không phải người lớn nhất.”
Cô dứt lời, chỉ nghe người con trai cười một tiếng, không nói không rằng hôn xuống.
Người nắm quyền chủ động là Trình Cảnh Thiên, Lạc Yên không làm gì được, bị anh đè ra hôn đến mơ mơ hồ hồ.
Trong phòng nóng, nhiệt độ trên người thiếu niên cũng cao, Lạc Yên phát hoả muốn đẩy Trình Cảnh Thiên ra nhưng lại luyến tiếc, hai tay sốt ruột vò nhăn nhúm cổ áo anh.
Nụ hôn triền miên kết thúc, anh khẽ cắn môi dưới của cô: “A Ly có anh trai mà.”
Lạc Yên thở dốc, giương cặp mắt mê ly ngập nước đối diện với Trình Cảnh Thiên.
Anh cười cười, bàn tay nâng người cô lên, ghé tai mập mờ: “Mới lúc sáng còn gọi đó.”
Được Trình Cảnh Thiên tốt bụng nhắc nhở, đại não Lạc Yên mới chậm chạp khởi động, nhớ đến danh xưng “anh Cảnh Thiên” ái muội kia.
Cũng là anh trai, nhưng cũng không phải là anh trai.
Lạc Yên vừa tức vừa xấu hổ, đánh lên bả vai Trình Cảnh Thiên: “Không phải kiểu anh trai đó! Trình Cảnh Thiên anh nghĩ bậy bạ gì vậy hả?!”
Trình Cảnh Thiên cười nghiêng ngả, thuận tay ôm ghì Lạc Yên vào ngực: “Không phải sao?”
Cô tức đến mức thở hổn hển, gương mặt đỏ như trái đào, ánh mắt cực kỳ lên án suy nghĩ đen tối nghiêm cấm trẻ con này.
Cũng không biết được anh đã học ở đâu thói xấu này.
Trình Cảnh Thiên vẫn đang cười.

Anh cầm tay Lạc Yên đưa đến miệng hôn hôn, giọng trầm thấp dụ dỗ: “Ngoan, gọi lại lần nữa.”
Lạc Yên: “...”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Còn lâu.”
Trình Cảnh Thiên nhướng mày, vừa nghiêng người muốn dạy dỗ Lạc Yên thì điện thoại bên cạnh khẽ rung.
Anh nhìn qua, nhíu mày khi thấy tên Trần Thước, cầm điện thoại lên.
Lạc Yên bên này lại không biết, chỉ thấy trước mắt Trình Cảnh Thiên đang lơ đãng, là cơ hội ngàn vàng không thể bỏ lỡ.
Cô giống như một con thỏ vội vàng nhảy khỏi lòng anh, bỏ chạy về phòng bếp.
Trình Cảnh Thiên nhìn theo bóng dáng Lạc Yên chạy trối chết, quyết định tha cho cô.
Ngón tay trượt màn hình từ chối.

Trần Thước thấy thế cũng không gọi lại.
Dường như ở phương diện này, hai người họ đều vô cùng ăn ý.
Trần Thước: [A Ly ở chỗ cậu phải không]
Trình Cảnh Thiên: [Ừ]
Trần Thước: [Bảo cậu ấy nghe điện thoại đi]
Trần Thước: [Bố mẹ cậu ấy gọi không được nên gọi cho tôi]
Trình Cảnh Thiên: [Ok]
Anh bỏ điện thoại lại sofa, đứng lên đi về phía phòng bếp.

Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cái bụng nhỏ của Lạc Yên kêu ọp ẹp biểu tình đòi ăn.
Cô mở tủ lạnh nhà Trình Cảnh Thiên tìm xem có gì lót dạ được không.
Rau củ quả tươi và thịt thà đều có, đều là những nguyên liệu cơ bản để nấu ăn.
Lạc Yên phát hiện bên cánh tủ có đặt sẵn một lốc sữa vani vị dừa và mấy chai nước Perrier.
Là đồ uống yêu thích của cô và Trình Cảnh Thiên.
Cô hơi ngạc nhiên, vui vẻ bóc lấy một hộp sữa rồi cho vào lò vi sóng, để thời gian hai phút.
Lúc Lạc Yên lấy sữa ra khỏi lò vi sóng, Trình Cảnh Thiên cũng vừa vặn đi qua.
Cô nhìn anh rồi chỉ chỉ hộp sữa trong tay: “Em uống nha?”
Anh gật đầu, đưa tay nhéo mặt cô: “Mua cho em mà.”
Lạc Yên đỏ mặt không nói chuyện, vị ngọt trong tim còn ngọt hơn vị sữa cô đang uống.
Trình Cảnh Thiên bỗng hỏi: “Điện thoại của em đâu rồi?’
“Điện thoại?” Lạc Yên nhả ống hút đang cắn ra, lắc đầu.

“Chắc là ở đâu đó thôi, sao vậy?”
“Kiểm tra xem có ai gọi em không.”
Cô cảm thấy khó hiểu, nhưng sau đó vẫn đi tìm điện thoại.
Vừa mở lên, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của bố mẹ Lạc và Trần Thước từ mấy tiếng trước, Lạc Yên khiếp sợ đến mức suýt làm rớt nó.
Cô căng da đầu gọi cho Đàm Nhiên Hạ: “Alo, mẹ.”
Sau khi đối phó với bà, Lạc Yên nghe điện thoại của Trần Thước.
Hắn nói đang trên đường đến nhà Trình Cảnh Thiên để đón cô.

Trình Cảnh Thiên tiễn Lạc Yên đến dưới sảnh.

Từ xa bọn họ đã thấy Trần Thước bước ra từ cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm hộp thuốc lá vừa mua và bật lửa.
Bắt tận tay day tận mặt, Lạc Yên hiển nhiên đã tức giận, gọi lớn: “A Diễn!”
Không chỉ Trần Thước mà tất cả mọi người ở đó đều giật mình nhìn về phía cô.
Trình Cảnh Thiên nhịn cười, lui lại một bước xem kịch hay.
Mặc dù vậy thì chính anh cũng hiểu cho Trần Thước.

Mùa đông trời quá lạnh, mấy người như bọn họ sẽ còn hút thuốc nhiều hơn bình thường.
Lúc nãy trên đường xuống đây, Lạc Yên liên tục nhấn mạnh Trình Cảnh Thiên phải giảm bớt tần suất hút thuốc.

Cô còn liệt kê một loạt hậu quả từ nhỏ đến lớn, anh nghe mà đau cả đầu.
Thực ra đối với chuyện người khác hút thuốc, Lạc Yên hoàn toàn không có ý kiến, nhưng cô vẫn hy vọng người quen của mình không lạm dụng nó quá nhiều.
Ai cũng hiểu rõ tác hại của thuốc lá đáng sợ như thế nào.
Trình Cảnh Thiên nắm tay Lạc Yên, nói: “Anh đưa em qua đó.”
“Không cần đâu, em tự đi được.” Cô nhón chân hôn một cái lên khoé môi anh.

“Em đi đây Trình Cảnh Thiên, thứ hai gặp nhé.”
Trình Cảnh Thiên ôm eo Lạc Yên, cũng đáp lại cô: “Ừ, về rồi thì nhắn tin cho anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui