Tự Nhân đắc ý gật gật đầu trước lời khen của Diệp, hắn loay hoay để ngón tay không bị chảy máu thêm, có vẻ không đơn giản. Diệp rảo bước chạy tới, cắn gấu áo của cô và xé một miếng dài, quấn thật – thật nhiều vòng vào ngón tay của Tự Nhân.
- Máu của anh là thần dược đó, phải biết quý nha, phải biết giữ gìn !! – Hai mắt Diệp sáng lên, hắn là vị thánh thì tự nhiên cô sẽ sùng bái hắn nha!!
- Em là người thực dụng thật nhỉ – Tự Nhân cố nén tràng cười, không biết nên cười nhạo hay cười đùa cho phải lẽ.
Diệp: “………” – Thật xấu hổ.
Hồ Hiên lồm cồm bò dậy, hắn làm bộ không thèm nhìn vết thương đã được chữa lành, mặc dù cũng muốn xem thử xem…
- Ngươi không nên tán thưởng việc hắn dùng máu của chính hắn để chữa thương. Chẳng phải là phép thuật thần kỳ gì đâu, hắn là con búp bê được một vị thượng tiên đặc biệt chế tạo từ nhiều loài cây gỗ tiên, cuối cùng được thả ngâm trong tinh dầu “Bạch bạc hà” trên tiên giới, lại tu luyện 3000 năm nên máu của hắn có khả năng làm lành các vết thương ngoài da. Mỗi lần lấy máu của mình chữa thương, sinh lực của hắn lại bị giảm 2 phần, hắn có tu luyện cả 400 năm cũng chưa chắc đã lấy lại được lượng sinh lực đã mất.
Đôi tay đang quấn băng cho Tự Nhân khựng lại giữa không trung.
- Hắn nói phóng đại thôi, em tin đấy à?
Diệp vẫn không đáp lời.
- Sao thế?
Tự Nhân nghiêng đầu thấp xuống và hỏi Diệp.
- Anh có hiểu câu “ĐỪNG CÓ LẦN SAU THÌ HAY HƠN” do anh nói không?
Diệp lườm hắn muốn rớt cả tròng mắt, bị thương sẽ đau và đáng sợ thật nhưng không có nghĩa là cô muốn hắn phải hi sinh nhiều như thế chỉ để chữa những vết thương ngoài da cho cô.
- Tôi không thích !! – Diệp nói rành mạch từng câu từng chữ.
Tự Nhân vẫn còn ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới thấy hắn lên tiếng.
- En sợ tôi sẽ có mệnh hệ gì à?
- Không có ! Là tôi không thích – Diệp đỏ bừng mặt.
- Là ngươi không thích thấy Tự Nhân bị tổn thương vì ngươi ! – Hồ Hiên nhảy vào trêu chọc Diệp.
- Là ta không thích hắn phải hi sinh nhiều – Diệp nổi giận.
- Là ngươi không thích hắn phải hi sinh nhiều cho ngươi ! – Hồ Hiên tiếp tục bóp méo lời Diệp.
- Chết tiệt ! Đồ điên kia ta đánh chết ngươi !
- Á à Ngươi có bản lĩnh gì??
Hai người đuổi đánh nhau như chó với mèo, cò cưa kéo đẩy quanh Tự Nhân. Tự Nhân vẫn đứng im như pho tượng, đầu óc hắn vang vọng lại những lời Diệp mới nói. Hắn bật cười vui vẻ, Dĩnh Nghi của hắn dường như là một người trong ngoài bất nhất, lời nói và hành động không quan tâm nhưng thực ra rất chú ý và thường suy nghĩ cho người khác.
- Dĩnh Nghi. Đến xem ngôi nhà mới của em đi.
Tự Nhân và Hồ Hiên dẫn đường cho Diệp đi về phía cánh đồng cỏ, những tán cây hai ven con đường mòn thấp và xa dần, hiện ra một tòa nhà lớn được làm bằng gỗ sẫm màu, kiến trúc cầu kì và mang phong cách cổ điển.
- Tôi sẽ sống tạm ở tòa nhà này à?
Diệp dừng chân trước tòa nhà mĩ lệ, ngó trên ngó dưới ngó trái ngó phải mà vẫn chưa thể thu hết toàn nhà vào tầm mắt của cô.
- E có thấy nó quá đơn điệu không? Tôi và Hồ Hiên đã thiết kế lên căn nhà nhỏ này, những lúc có việc sẽ có nơi để nghỉ ngơi.
“Căn nhà nhỏ đơn điệu?”
- Ta nghĩ nó nhỏ quá Tự Nhân ạ. Ý kiến của ta là làm gấp mười cỡ căn nhà này, nhưng ngươi cứ phản đối. Bây giờ thì cô ta cũng chê nhà nhỏ quá rồi thấy không – Hồ Hiên khoát hai tay ra sau gáy cằn nhằn.
“Sự đời thật khó đoán mà. Không chừng Tự Nhân và Hồ Hiên gặp rắc rối trong việc nhân thức về kích thước cũng nên?” – Diệp gật gù.
Tự Nhân đẩy cánh cửa lớn bước vào trong nhà, Diệp hồi hộp vội theo đuôi. Diệp chưa nhìn rõ mọi thứ trong căn phòng, ấn tượng đầu tiên của cô là nó quá rộng ! Có rất nhiều cửa kính để đón ánh sáng tự nhiên, những khoảng sáng dịu nhẹ hắt qua cửa kính, chiếu lên sàn gỗ nâu bóng được phản quang trông thật lung linh.
Tự Nhân bật đèn lập tức căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng sang trọng ấm áp. Diệp ngước mỏi cổ để chiêm ngưỡng trùm đèn pha lê tinh xảo, hệ thống đèn vô cùng rực rỡ, làm tôn lên một không gian thật tráng lệ.
Có ba cánh cửa dẫn tới các gian phòng khác trong tòa nhà, chính giữa căn phòng khách là một bộ bàn ghế gỗ kê trên một tấm thảm màu đỏ riềm vàng.
Tòa nhà “ở tạm” của cô đã làm cô phải choáng váng.
- Em ở tạm đây tới khi nào tôi có thể khôi phục hoàn chỉnh lại toàn bộ ngôi nhà cũ cho em thì em hẵng chuyển về. Trang phục, đồ dùng…. Cần thứ gì thì bảo tôi, tôi sẽ lo cho em – Tự Nhân dặn dò, hắn đi một lượt và kéo ấy tấm rèm cửa cho căn phòng thoáng đãng.
- Tôi không dám tim ở ngoại thành lại có nơi rộng lớn và hoang vu như vậy. Cả mấy kilomet quanh đây chắc cũng không tìm được nhà dân.
- Ngoại thành là cách gọi của bọn ta, thực tế thì ngươi đang ở trong một vùng bên giới giữa trần gian và tiên giới, nơi này rất an toàn, tiên giới không lui tới bao giờ, người trần gian không thể nhìn thấy, ma quỷ yêu quái càng không thể xâm phạm vì chúng không thể lại gần tiên giới được. Ta và Hồ Hiên đã rất mất công tạo ra ngôi nhà với 7 tầng kết giới, đảm bảo trời có sập thì ngươi vẫn an toàn tuyệt đối ở đây.
- Mà nè. Sao các anh lại bị quái vật tấn công? Chuyện sáng nay là sao? Con quái vật “dây leo” nói mà tôi không hiểu.
- Ngồi đây uống trà buổi sáng nhé – Hồ Hiên làm ngơ câu hỏi của Diệp, hí hửng nhảy lên chiếc ghế ngồi vắt vẻo rót tách trà ình – Ngươi có muốn ăn sáng không Dĩnh Nghi? Ta đói nên ăn trước nhá.
Hồ Hiên phẩy tay đã biến ra một bữa sáng thịnh soạn trên bàn, hắn nhâm nhi tách trà và thưởng thức miếng bánh thơm ngon.
- Tên tôi là Doãn Hạ Diệp, nó là cái tên đẹp nên rất mong mấy người có thể gọi tôi bằng tên ấy, đừng có gọi là Dĩnh Nghi gì gì nữa !! – Diệp kéo tai Hồ Hiên hét thông từ tai phải sang tai trái làm hắn phì hết bánh khỏi miệng.
- Trời đánh còn tránh miếng ăn – Hắn lo lụ khụ và lau miệng – Dĩnh Nghi mới là tên của ngươi, mà ta cũng không quan tâm ngươi tên gì, Tự Nhân gọi sao thì ta gọi thế. Mau đi chỗ khác cho ta ăn sáng !
“Ta không nói chuyện mới đồ ngang ngược như ngươi” – Diệp bặm môi.
Cô quay ngoắt lại nhìn Tự Nhân đang đứng trầm tư ở cửa sổ, chờ đợi một lời giải thích. Cô tin Tự Nhân sẽ không làm ngơ khi cô thực sự muốn hỏi.
- Anh hứa là sẽ trả lời bao nhiêu câu hỏi của tôi cũng được – Diệp nhắc.
- Ta có nói thế à? – Tự Nhân cười vô tội.
Diệp giận run người, á khẩu nhất thời không biết nói gì hơn.
Tự Nhân chống một tay lên thành cửa sổ, mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Diệp cứ giục giã và mắng nhiếc hắn là đồ lừa đảo, cổ khát khô cũng không tha.
- Ngày trước tên của em là Dĩnh Nghi, tôi quen biết em và cũng quen gọi em là Dĩnh Nghi rồi. Tên Dĩnh Nghi cũng rất đẹp mà, em cứ để tôi gọi thế đi – Hắn cười.
- Nhưng mà tên tôi là….
- Dĩnh Nghi ?!
Tự Nhân bày ra nụ cười thiên thần, bao lời bất mãn của Diệp liền bị nuốt vào trong bụng.
“Thôi thì để hắn gọi là Dĩnh Nghi cũng được, chỉ là tên thôi mà, bỏ qua vụ này.”
- Thế còn chuyện sang nay tôi bị quái vật tấn công?
Tự Nhân gãi cằm hình như đang cân nhắc xem sẽ giải thích từ đâu cho Diệp hiểu.
- Em có từng nghe chuyện về “sinh vật thành tinh”?
- Yêu quái thành tinh thì có. Tôi xem không ít phim rồi.
- Ừ. Yêu quái thành tinh chỉ là một bộ phận nhỏ thôi. Thành tinh hiểu nôm na là sự thay đổi hình dạng và sức mạnh sau một quá trình tu luyện. Thực vật và động vật có tố chất và căn địa đặc biệt đều có thể tu luyện để thành tinh, tùy vào thời gian tu luyện thành tinh mà sức mạnh của chúng có sự khác biệt. Tôi và Hồ Hiên đều là hai sinh vật đã tu luyện rất lâu, mới thành tinh và biến hình người cách đây hai ngày.
- Gì cơ?
“Sinh vật thành tinh? Yêu quái thành tinh?” - Diệp liếc nhìn Tự Nhân và Hồ Hiên, suy nghĩ đi suy nghĩ lại để lời nói của Tự Nhân có thể ngấm vào đầu cô, không dễ tiêu hóa chút nào.
- Haha hoang đường. Hai người lôi ba cái chuyện cổ tích thần tiên của trẻ con ra kể cho tôi hả?
Hoang đường? Không phải từ tối qua tới giờ cô đã mắt thấy tai nghe quá đủ thứ chuyện hoang đường sao? Có thật là nó hoang đường không?
Diệp tắt cười, vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.