- Tự Nhân, mau qua cứu Thiên Yết.
Tự Nhân nghe Xử Nữ gọi mà miễn cưỡng buông Diệp, hắn lại gần Thiên Yết đang nằm trên mặt đất và xem xét. Hai cánh tay Thiên Yết bị thâm đen do nhiễm độc, mà còn là loại cực độc. Bụng hắn cũng có vết đao đâm.
- Thiên Yết bị thương từ bao giờ?
- Từ hai hôm trước. Ngươi có cứu được không? Mau cứu đi.
Xử Nữ hét lên, không chỉ giọng nói mà cả bàn tay Xử Nữ cũng run rẩy. Cô ta nắm tay Thiên Yết không rời. Diệp buồn bã, chị em họ chỉ trạc tuổi Diệp nhưng lại có sứ mệnh của Người Niêm Phong, đối mặt với bao nhiêu gian khổ và nguy hiểm. Cầu mong Tự Nhân có thể cứu được Thiên Yết!
- Phá băng đi, nhẹ nhàng thôi. Vết thương không đáng ngại. Nhưng độc thì ta không giải được, ta chữa các vết thương ngoài da.
Thái độ của Tự Nhiên bây giờ khác hẳn lúc trước, hắn không còn khinh khỉnh và thờ ơ, Tự Nhân rất khẩn trương và tận tình cứu chữa cho Thiên Yết. Điều ấy làm Xử Nữ vô cùng cảm kích. Dường như cô đã đánh giá hắn hơi vội vàng.
Tự Nhân cắn đầu ngón tay, máu rỏ từng giọt vào vết thương ở bụng Thiên Yết, nó dần khép miệng, máu cũng ngừng chảy.
- Các ngươi giao đấu với tiên?
Xử Nữ không trả lời Tự Nhân, hắn lại lên tiếng.
- Độc trên người em ngươi là bị Độc Xà – thú nuôi của một vị tiên trên tiên giới cắn. Độc Xà chỉ cắn người khi được chủ nhân ra lệnh thôi. Muốn cứu hắn nhất định phải dùng Du Tiên Thảo trên tiên giới. Ngươi liệu có lấy nổi Du Tiên Thảo về đây không?
- Ta sẽ đi.
Xử Nữ khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột, cả ba cùng quay nhìn Xử Nữ lo ngại.
- Ngươi có biết lên Tiên giới thế nào không? – Tự Nhân hỏi.
- Ngươi chỉ ta.
- Mỹ nhân có biết Du Tiên Thảo ở chỗ nào? – Hồ Hiên hỏi.
- Anh chỉ tôi.
Mặt ai cũng tối sầm ảm đạm. Xử Nữ chỉ được cái nói miệng, đường vào Tiên giới còn không biết. Tự Nhân đứng dậy kéo Diệp đi.
- Hồ Hiên, ngươi ở lại với cô ta. Ta và Dĩnh Nghi sẽ lên Tiên giới một chuyến.
- Cái gì? Mắc mới gì ngươi kéo một người trần gian lên tiên giới? – Hồ Hiên bất mãn.
- Ngươi được ở riêng với mỹ nhân, đúng ý còn gì. Chăm sóc Thiên Yết cho tốt vào.
- Ta không đùa, Tự Nhân. Một người trần gian không được phép đặt chân lên Tiên giới.
Tự Nhân quay lưng không nghe Hồ Hiên, hắn lại bế Diệp trên tay và di chuyển.
- Không biết đồ đầu gỗ ấy nghĩ gì nữa? – Hồ Hiên lo lắng.
Tự Nhân sử dụng phép thuật tận dụng sức đẩy của gió để bật lên cao, rất cao. Hắn không ngừng lên cao thêm, xa vời mặt đất và gần chạm tới những tầng mây. Độ cao này đã quá sức chịu đựng của Diệp rồi. Cô vòng tay ôm chặt cổ Tự Nhân, thở đứt quãng.
- Em khó thở à? – Tự Nhân khựng lại.
- Không. Tôi chỉ sợ độ cao.
- Muốn đến Tiên giới phải vượt lên chín tầng mây, tôi sẽ lên thật chậm. Nếu em cảm thấy dù chỉ hơi khó thở cũng phải bảo ngay với tôi, tôi sẽ đưa em về. Nhớ chưa? Không được cố chịu đựng.
- Ừm.
Sau đó Tự Nhân chỉ dám bước từng bước đi lên cao, hắn chăm chú nhìn nét mặt của Diệp. Xuyên qua tầng mây thứ nhất, mặt đất bị che lấp nên nỗi sợ độ cao của Diệp giảm đi nhiều. Cô mở to mắt ngắm nhìn mây trời và không gian vô tận trải dài bốn phía. Xuyên qua tầng thứ hai, thứ ba, Diệp có biểu hiện khỏe lên, cô ngó nghiêng nhìn mọi thứ với ánh mắt hiếu kì.
“Ở dưới trần gian nhìn lên bầu trời mình không ngờ nó lại cao và nhiều tầng mây như thế này. Chạm vào mây nữa này…”
Diệp cười tươi khi Tự Nhân đưa cô xuyên qua tầng mây thứ tám, có một đám mây trắng như bông dính vào áo Tự Nhân. Xuyên qua mỗi tầng mây Diệp lại để ý thấy có nhiều ánh sáng hơn, bây giờ đang là buổi tối ở trần gian, không biết ánh sáng trên này là ánh sáng gì?
- Em có thấy khó thở không?
- Không hề. Tôi thấy khỏe hơn khi không nhìn xuống mặt đất xa tít tắp bên dưới đấy.