Sáng hôm sau, có tiếng chim hót líu lo vang khắp bốn phía, những tia nắng sớm len lỏi qua chiếc rèm vải, những làn gió nhẹ mang theo mùi thơm cỏ cây vào luồng không khí trong lành. Diệp dụi dụi hai mắt vươn vai chào buổi sáng, có vài chú chim xinh xắn đang nhảy nhót ở bậc cửa sổ, chúng đưa đôi mắt to tròn nhìn Diệp.
Nhớ lại đêm qua Tự Nhân đã ôm cô rất lâu mới buông ra để cô trở về phòng ngủ. Diếp cuốn chăn lên người giấu mặt xuống gối vì xấu hổ, cô đã khóc và nói nhảm mấy câu với Tự Nhân, thật là xấu hổ mà.
Diệp mon men tới phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, trong nhà Tự Nhân và Hồ Hiên đều không thấy đâu, Thiên Yết thì đang ngủ ngon lành. Chắc cậu nhóc cũng ổn rồi, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tỉnh lại.
Diệp đánh răng rửa mặt gọn gàng, cô lôi trong balo chiếc quần dài và áo phông để thay.
Diệp bước ra ngoài khép cửa nhẹ nhàng, cô quên mất mình vốn đang ở trong rừng ở Hạnh Quan chứ không phải đang ở trong nhà gỗ của Tự Nhân.
Hồ Hiên đang chạm tay vào một tấm màn chắn trong suốt, mỗi lần chạm tay đều có tia điện phóng ra, Hồ Hiên phải thu tay lại. Tự Nhân đang nói gì đó với Hồ Hiên.
- Hai người đang xem gì vậy?
- Em dậy rồi à, có đói không?
- Tôi không đói, hai người dậy sớm sao không gọi tôi.
- Gọi dậy cũng có làm được gì đâu.
Hồ Hiên cười đểu liền bị Diệp lườm.
- Xử Nữ đâu?
- Chưa về.
“Cô ấy nói sáng sớm sẽ về, giờ vẫn chưa thấy. Liệu có sao không nhỉ?!” – Diệp nhăn mặt.
- Không phải chuyện của chúng ta thì thôi. Can thiệp vào hóa ra lại tự tìm rắc rối.
Tự Nhân bỏ vào trong nhà, Diệp cũng đi theo hắn.
- Hai anh đang định làm gì?
- Ta và hắn xem kết giới, tính vào xem thử cửa Động quỷ nhưng kết giới mạnh quá. Phá thì phá được nhưng hao tổn sức lực và thời gian. Bỏ đi – nói đoạn hắn vui vẻ dừng lại nhìn Diệp – Cứu người xong rồi, chúng ta về nhà được chưa Dĩnh Nghi??
- Đợi Xử Nữ về đã.
Tự Nhân thất vọng ra mặt, Tự Nhân lủi thủi đi vào trong nhà nói là sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Diệp. Cô hơi sốt ruột, cầm điện thoại thử gọi cho Xử Nữ.
Trong lòng đất có chấn động rất nhỏ vang lên, Tự Nhân dừng bước yên lặng lắng nghe âm thanh, hắn vội nhìn xung quanh khu rừng, chim chóc hoảng loạn bay tứ tán.
- Hồ Hiên nghe thấy tiếng gì không?
Hồ Hiên chưa kịp trả lời thì mặt đất rung chuyển mạnh, cả ba cùng chao đảo. Những âm thanh nhỏ bé phút chốc ầm ầm tiếng đất đá đang vỡ vụn.
- Đến đây Dĩnh Nghi !
Tự Nhân khẩn trương nhắc Diệp ở sát bên cạnh hắn, hắn kéo cô ra sau lưng che chở.
- Quỷ công kích phong ấn – Hồ Hiên lùi dần ra xa vòng kết giới.
- Trời ơi ! Thiên yết bất tỉnh, sao Xử Nữ còn chưa về - Diệp luống cuống cầm điện thoại run run vội rà số của Xử Nữ và gọi.
- Về kịp không? – Tự Nhân nheo mày – Xem chừng ta với ngươi phải gia cố cái kết giới một chút rồi Hồ Hiên.
Hồ Hiên hơi nhếch mép tạo thành nụ cười nửa miệng, hắn gật đầu với Tự Nhân một cái. Cả hai tiến lại gần nhau, cùng thi triển một loạt động tác nhanh như gió, ngón tay trỏ và ngón giữa đặt trên miệng. Cả hai đọc một đoạn chú dài, sau đó hướng ngón tay vào kết giới.
Luồng ánh sáng màu lục và màu đỏ chói lòa cả góc rừng, có một loại khí bao bọc lấy Tự Nhân và Hồ Hiên, ngày càng dày đặc, ngày càng rự rỡ. Luồng khí lục và đỏ như mạng lưới dày bắt đầu phủ kín kết giới vòng cung vô hình. Bây giờ thì Diệp đã có thể thấy được kết giới bảo vệ cửa Động Quỷ, thì ra nó to lớn thế này. Pháp thuật của Tự Nhân, Hồ Hiên có thể phủ kín kết giới này cũng không đơn giản chút nào.
Khu rừng lại rung chuyển vì những cơn chấn động. Diệp nghiêng ngả sắp ngã thì Tự Nhân thu tay về, bước đến đỡ Diệp đứng vững.
- Chúng ta không vào trong được thì cũng không thể củng cố phong ấn trong ấy. Tuy kết giới đã vững chắc hơn nhưng chỉ cần Quỷ phá được phong ấn bên trong thì việc chúng thoát khỏi kết giới chỉ là sớm hay muộn mà thôi – Hồ Hiên cũng thu pháp thuật về.
Diệp lại cắm cúi cố gắng liên lạc với Xử Nữ, cô nàng ấy đang làm gì mà không chịu nghe máy, tình hình ở đây không ổn chút nào cả.
- Xử Nữ không nghe máy tôi gọi, sợ rằng chính cô ấy cũng đang gặp chuyện – Diệp lo lắng.
- Có khả năng mười một Người Niêm Phong ở khắp nơi cũng đang chật vật gia cố phong ấn cửa Động quỷ.
- Phải làm sao giờ?
Những cơn chấn động mạnh mẽ dần, rung chuyển dữ dội khiến thần kinh ai nấy đều căng như dây đàn. Được lăm phút mọi thứ im lắng như bất động.
- Dừng rồi… - Diệp lên tiếng.
Nhưng đáp lại tiếng nói ấy chính là tiếng nổ inh tai nhức óc, cả ba bị một sức đẩy từ kết giới đẩy bật ra xa.
- Phong ấn bị phá rồi sao – Hồ Hiên lại gần kết giới xem xét.
Hàng trăm hàng ngàn âm thanh của các loài thú gầm rú lên. Tiếng chim chóc, gầm rống, tiếng ré lên điên cuồng của những con thú nhỏ… Những cái bóng đen lao vào kết giới như thiêu thân, chúng cắm đầu cắm cổ đâm vào kết giới nhưng bị bật ngược trở lại, lại có hàng trăm hàng ngàn con thú khác lao vào thế chỗ…
Một bầy Quỷ hỗn tạp với những âm thanh chói tai, những đốm màu đỏ màu đen chen lấn nhau giành chỗ bám, lúc nhúc rùng rợn.
Một con chim hình dáng kinh dị với đôi mắt đỏ au há to miệng để lộ ra chiếc lưỡi chẻ làm ba nhánh, nó liên tục dùng mỏ mổ điên cuồng vào kết giới hòng thoát ra. Lại có một con chồn, nó ré lên khàn khàn, giơ nanh cào kết giới, cái miệng với hai hàm răng nhỏ chìa ra như bàn chông cũng hung hăng cắn xé kết giới.
Diệp sợ hãi tái xanh mặt mũi, cô hét lên thất thanh, hai cánh tay bám chặt lấy lưng áo Tự Nhân, Diệp vùi măt vào lưng hắn không dám nghe không dám nhìn. Phút chốc kết giới biến thành chiếc lồng cao chất chứa vô vàn loài yêu ma.
Hồ Hiên nheo mắt nhìn Diệp khó hiểu, hắn muốn nói điều gì với Tự Nhân nhưng Tự Nhân lại cau mày, ra hiệu Hồ hiên nên im lặng. Hắn ôm lấy cô và tựa đầu cô vào ngực hắn. Cuối cùng thì Diệp cũng bình tâm được một chút.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi.
Tự Nhân nói dứt câu liền ôm Diệp tiến về phía ngôi nhà để lấy nốt phần đồ đạc trong đó. Hồ Hiên sẽ phụ trách đưa Thiên Yết di chuyển.
- Còn phong ấn thì sao? Nếu hai anh không ở lại trông nom tới khi Xử Nữ đến, nhỡ kết giới bị phá…. – Diệp run run khi nghĩ tới cảnh tượng hàng ngàn con yêu quái trong chiếc lồng kia sẽ tràn ngập ngoài Trần gian.
- Hồ Hiên nhìn Tự Nhân thăm dò, hắn vẫn ôm Diệp và không có phản ứng trước lời đề nghị ở lại.
- Ngươi có biết bọn ta không những bị lũ yêu quái truy lùng mà tới cả Thần Tiên cũng muốn hỏi thăm không? Phong ấn đã bị phá, chắc chắn bọn Tiên cũng sẽ biết. Lưu lại đây thêm lúc nào thì càng dễ đụng phải Tiên. Gặp Tiên, nhẹ thì bị chúng đánh trở về nguyên hình, nặng thì bị tiêu diệt !
- Tiên ...không phải là người tốt sao?
- Phải phải. Vì chúng ta là yêu quái, là kẻ xấu. Ta vào nhà mang thằng nhóc kia đi đây.
“Tự Nhân và Hồ Hiên sẽ bị Tiên tiệu diệt…”
Tự Nhân nhìn Diệp chăm chú, hắn đang suy nghĩ. Mong muốn của hắn đâu quan trọng bằng mong muốn của Dĩnh Nghi.
- Em đi cùng Hồ Hiên đi, đưa Thiên Yết tới nơi an toàn nhé.
Hắn cười mỉm rồi nhẹ nhàng gỡ hai cánh tay cô đang ôm hắn. Diệp hoảng hốt lại túm chặt lấy hắn không buông.
- Anh định làm gì?
- Ta sẽ ở lại trông nom kết giới cho tới lúc Xử Nữ về.
- Anh không sợ bị Tiên tiêu diệt sao?
- Đó không phải là điều ta sợ nhất - hắn cười dịu dàng, điều hắn sợ nhất chính là Dĩnh Nghi của hắn rơi vào vòng nguy hiểm – Em đi với Hồ Hiên đi.
- Không. Nếu anh ở lại, tôi cũng ở lại.
Diệp nhăn nhó mặt mày, siết chặt tay ôm hắn không chịu buông. Tự Nhân đã thử dùng nhiều lời lẽ nhưng cũng chẳng thuyết phục được cô rời đi, hắn thở dài, vuốt nhẹ mái tóc Diệp. Hồ Hiên cõng thằng nhóc Thiên Yết trên lưng, nhìn thấy Tự Nhân và Diệp vẫn đứng ôm nhau ở gần kết giới, hắn bắt đầu bực mình quát lớn.
- Đứng đó à !! Còn chưa chuẩn bị đi?
- Ngươi đưa thằng nhóc về vùng biên giới trước, ta và Dĩnh Nghi sẽ ở lại trông nom cái kết giới này.
- Ngươi nói gì? Ngươi chán sống à Tự Nhân? – Hồ Hiên không tin vào tai của mình.
- Không cần bận tâm, nhiệm vụ của ngươi là đảm bảo an toàn cho thằng nhóc Thiên Yết đấy. Chào nhé.
Hồ Hiên nghiến răng gầm gừ, nếu đã ở lại thì hắn cũng muốn ở lại, nhưng đằng này còn phải lo cho Thiên Yết. Hồ Hiên bực bội lừ mắt qua Tự Nhân và Diệp rồi phóng lên cao bay đi mất.
- Đừng có chết không toàn thây đấy, Tự Nhân !
Hồ Hiên vẫn không quên nhắn nhủ mấy điều trước khi đi hẳn.
- Giờ ta sẽ tạo thêm một tầng linh lực cho kết giới, em hãy tìm cách liên lạc với Xử Nữ.
- Được.
Diệp luống cuống bấm bấm chiếc điện thoại, vẫn có tín hiệu những không có ai nghe máy.
“Xử Nữ ơi là Xử Nữ.”