Trở về Cổ Đại, Bao Nuôi Mỹ Nam


Haha Phương Tịch nàng gây ra chuyện lớn rồi.

Hiện tại trong thôn khắp nơi đều nói nhà nàng có quỷ.

Không đúng, phải là trong thôn khắp nơi đều nói nàng là quỷ.

Cả nhà hôm qua đi sang xóm bên ăn đám hỏi của người quen trở về biết tim, mắng cho ta một trận.

Dì ghẻ trong truyền thuyết tận lực phát huy và bành trướng uy danh của mình, chống nạnh, ngón trỏ chỉ vào mặt Phương Tịch, hít sâu một hơi bắt đầu phun nước bọt:
"Ngươi cái đồ sao chổi người không ra người quỷ không ra quỷ, nể mặt ngươi mang giọt máu của Phương Gia, chúng ta chứa chấp người hơn mười năm đã là vô cùng nhân nhượng và có tình có nghĩa rồi.

Ngươi là kẻ...." (Xin giản lược phía sau hơn 2000 chữ.

Viết lời chửi của mụ, rất có cảm giác bản thân thiếu văn hoá.

Cảm ơn.)
Mỗ Tịch kiên nhẫn không nổi rồi, chửi một tràng đến 15 phút, vốn từ cũng thật nhiều nha.

Phương Tịch đang mất kiên nhẫn đột nhiên có cảm giác sùng bái.
Ngoáy ngoáy lỗ lai, ngước đầu lên, mất kiên nhẫn hỏi:
"Nói xong chưa?" muốn bao nhiêu xấc xược liền có bấy nhiêu xấc xược.
"Dì ghẻ" tức đến trợn mắt, tay trái ôm ngực, tay phải vẫn chỉ vào mặt Phương Tịch: "Ngươi..

ngươi.." hai tiếng như thế, bà ta nhắm mắt hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, mắt trợn ngược, ngửa cổ nhìn xuống Phương Tịch.
Thôi rồi, rắm chuẩn bị thả.
"Ngươi là cái thứ không gia giáo, ai dạy ngươi...." (Viết tiếp, ta rất phiền tại vì ta có văn hoá, rất có văn hoá.

giản lược phía sau hơn 1000 chữ.)
Phương Tịch nghe tai phải lọt tai trái, không có tinh thần xem hài kịch, trực tiếp quay mông bỏ đi tìm cha.

Cha hẳn là đang lo lắm.
Diệp Hoa tức muốn phun máu, đứng trong nhà nhìn về phía Phương Tịch, hận không thể lấy chổi đập Phương Tịch con nhỏ xấc láo đó một trận, ngại có Phương Thừa ở nhà, bà ta động cũng không dám động.
Phương Tịch rất nhanh đã tới phòng cha.

Phương Thừa nhìn nàng tươi cười tiến vào, không khỏi thở dài, nữ nhi, thật đúng là không hiểu chuyện.
"Tịch nhi"
"Dạ"
"Con đang rất nguy hiểm, con biết không?"
"Con không biết." Tiến đến cái ghế còn lại, ngồi xuống.
"Cha đã dặn con không được để người ngoài nhìn mắt của con không phải sao?" ý tứ có chút trách móc rồi.
"Con không nhớ." Không nhớ là sự thật mà.
Phương Thừa thở dài một hơi, căn phòng một cỗ im lặng.

"Ta có một vị bằng hữu nhờ làm ăn buôn bán thuận lợi nên cũng có chút của cải."
Nghĩ là Phương Thừa muốn nói gì đó, Phương Tịch ngồi im nghe, quả nhiên, ngắt một lúc, ông nói:
"Nay hắn muốn làm ăn lớn, cả nhà muốn tới kinh thành, mà con hiện tại đang gặp nguy hiểm, trước hãy cứ nên theo hắn đi đi thôi, tiền bạc ta sẽ lo cho con."
Phải rời đi sao? nàng ở nơi này còn chưa tới hai ngày, Điền văn làm sao thực hiện đây? Kế hoạch làm giàu từ hai bàn tay trắng của nàng phải làm sao đây? Hơn nữa, nàng rất thích "Cha" này nha.

Rời khỏi, nàng lại không có "người nhà" sao?
Nàng mới không rời đi đâu.

"Con phải rời đi sao?" ngước mắt lên là khuôn mặt gầy đẫm nước mắt, đáng thương hề hề nhìn Phương Thừa.
Phương Thừa thở dài, nhìn con gái lòng đau như cắt.
"Ý cha đã quyết, thà để còn đi, sau này còn gặp lại, để con nơi này chính là đẩy con vào chỗ chết.

Đến kinh thành, tìm đến hiệu thuốc lớn nhất tìm tỷ tỷ của nương con, tỷ ấy sẽ thu con."
Không phải chứ? Phương Tịch biểu tình bên ngoài là sững sờ, bên trong là cảm thán.

Nhào vào lòng Phương Thừa, ôm một chút,người cha rất ấm.Tự nhủ sau này phải tự cố gắng, nàng sẽ không còn "Người nhà nữa rồi."
Phương Thừa lặng nhìn con gái, biểu tình phức tạp.
Trời còn chưa sáng, Phương Tịch ôm gói hành lý nho nhỏ đứng trước cửa nhà, con mèo nằm trên cái gói nhỏ.
Một cơn gió lạnh thổi qua.

Phương Tịch không khỏi cảm thán:
Mình bị đá ra khỏi nhà rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui