Ngoài ra còn có mười bộ phụ tùng ô tô, phụ tùng máy bay, dụng cụ sửa ô tô và sửa máy bay!
Cải tiến cần thời gian, Lục Tinh Đường đưa trước một trăm triệu tiền đặt cọc, tiền còn lại chờ lúc nhận hàng sẽ đưa.
Từ câu lạc bộ đi ra, Lục Tinh Đường lại tích trữ xe đạp leo núi, xe máy, xe ba bánh và linh kiện.
Ra khỏi thang máy, liền thấy Đàm Tranh và Tống Doanh Vỉ đứng trước cửa nhà cô.
Tống Doanh Vỉ mặc một chiếc váy trắng như tuyết, dưới khuôn mặt xinh đẹp trông cô thật trong sáng và ngây thơ.
Nhìn thấy Lục Tinh Đường trở về, Tống Doanh Vỉ hận trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười: "Đường Đường, em đã trở về, chúng tôi chờ em rất lâu rồi.
"
Đàm Tranh nhìn thấy bộ dáng lãnh khốc vô tình của Lục Tinh Đường, ánh mắt vừa sáng lên, anh thích phong cách lãnh khốc của ngự tỷ Lục Tinh Đường, đánh thẳng vào điểm của anh,"Đường Đường, sao em không nhận điện thoại của anh?"
"Long mã hí châu, một đêm một vạn! " Thấy Đàm Tranh, trong đầu không tự chủ nghĩ đến cảnh Đàm Tranh bán mông vì ba cân lương thực kiếp trước.
Cũng nhớ tới kiếp trước sau khi bán xong mông, lớn tiếng ồn ào đem chuyện anh ta từng vì tiền đi hội sở cao cấp Long Mã Hí Châu kiếm tiền nói ra.
Đàm Tranh toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, sợ bị bại lộ trước mặt thiên kim nhà giàu Tống Doanh Vỉ này, nhanh chân bỏ chạy, giống như Lục Tinh Đường là lệ quỷ ăn thịt người.
Thấy Đàm Tranh chạy, Tống Doanh Vỉ rất tức giận: "Lục Tinh Đường, cô lại bắt nạt A Tranh! trước mặt tôi! Con đĩ!" Giơ tay lên muốn đánh, nhưng bị Lục Tinh Đường hung hăng một cước đạp quỳ rạp trên mặt đất: "Tống Hữu Vi chẳng lẽ không nói cho cô biết, không nên tới tìm tôi gây chuyện?"
Sắc mặt Tống Doanh Vỉ thay đổi, sau khi biết ba cho cô ta một tỷ thì tức giận không thôi, từ trong miệng Tống Hữu Vi biết được Tống Hữu Vi ngoại tình trong hôn nhân, con riêng đều lên trung học phổ thông.
Còn biết năm đó ông ngoại cô không phải bệnh chết, là lúc ba bức bách ông ngoại cô ký kết chuyển nhượng cổ phần cùng với công ty, hổn hển rút ống dưỡng khí của ông cô ra mới chết.
Sau khi ông ngoại chết, ba cô tìm cao thủ bắt chước bút tích, thay ông ngoại cô đã chết ký tên, thậm chí sau khi ông ngoại tắt thở, bắt lấy tay ông ngoại ấn dấu tay, chuyện này mẹ và nhà họ Đổng hoàn toàn không hay biết việc này.
"Con khốn, mày chờ đó cho tao! Sớm muộn gì tao cũng giết mày!" Chịu đựng đau đớn, từ dưới đất bò dậy, đuổi theo Đàm Tranh.